Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 201: Trăm quỷ đâm đầu

Ngày cập nhật : 2025-08-06 22:12:39
Tôi và Tử Long mượn pháp lực của pháp khí để bày đại trận Kim Quang, uy lực đương nhiên không cần phải nói.
Có vẻ hàng trăm con quỷ nước cũng đã cảm nhận được uy lực của đại trận Kim Quang, nhưng chúng chỉ thoáng dừng lại rồi tiếp tục lao thẳng về phía chúng tôi.
Bọn chúng muốn dùng số đông để đâm thủng đại trận của chúng tôi.
Oán khí của lũ quỷ nước sau khi lên bờ chắc chắn sẽ không như ở dưới nước. Dùng trận pháp này để ngăn chặn chúng chắc không có vấn đề gì.
Chúng tôi không thể để chúng quay trở lại sông Long Ngâm, đặc biệt là chiếc quan tài khổng lồ mà chúng đang khiêng. Thứ ở trong quan tài chính là bí mật của tất cả mọi chuyện, cũng là bí mật về lí do Thủy gia muốn hại chết những cụ già này!
“Sơ Cửu, ráng giữ vững!” Tử Long thấy hàng trăm con ma đâm đầu tới, lập tức nhắc nhở tôi.
Trong lòng tôi có hơi hoảng. Khi bọn chúng xông tới đây, tôi cảm nhận thấy một luồng âm khí lạnh lẽo. Luồng âm khí này không ngừng ập thẳng vào chúng tôi, không chỉ khiến cơ thể chúng tôi lạnh đi, mà còn muốn làm mê muội tâm trí của chúng tôi.
Tôi nghiến răng, giữ vững thủ ấn, không dám có bất cứ sơ suất nào. Nếu đại trận Kim Quang này biến mất, chúng tôi sẽ chết vì bị âm khí xâm nhập cơ thể.
Khi bọn chúng lao đến đây, màn sương mù đang bao trùm toàn bộ đạo trường giống như có linh hồn, nhanh chóng co cụm lại rồi rút về trên người chúng.
Cái lạnh âm trầm kéo đến càng ngày càng gần hơn, cái cảm giác khó thở như bị núi đè khiến chúng tôi còn không thể thở nổi!
Ầm!
Ngay lập tức, một tiếng nổ vang lên, hàng trăm con ma đã đâm vào hàng rào bát quái thái cực.
Sau một cú va chạm dữ dội như vậy, hình bát quái thái cực đang phát sáng lập tức mờ đi rất nhiều. Đặc biệt là khu vực ở chính giữa, hình như đã xuất hiện vết nứt!
Nhưng hàng trăm con ma này không di chuyển, chúng đứng trước hình bát quái thái cực, đối kháng với pháp lực của trận pháp. Ngay khi sương mù tụ lại trên lưng chúng, chúng tôi lại nghe thấy tiếng va đập dữ dội hơn.
Cùng lúc đó, ánh sáng của bát quái thái cực lại mờ thêm. Các vết nứt ở giữa lập tức lan ra giống như một tấm kính bị nứt!
“Tử Long, tăng cường đại trận! Đợi bọn chúng thu hết sương mù lại, chúng ta có thể ngăn bọn chúng được rồi!” Tử Long cũng rất khó chịu, hàm răng nghiến chặt, trán ướt mồ hôi.
Tôi lập tức cắn rách đầu lưỡi, sau đó phun máu lên Thước Trấn Hồn.
Thước Trấn Hồn dính máu của tôi, tức thì phát ra ánh sáng vàng nhạt. Đặc biệt là những hoa văn khắc trên đó giống như là có ánh sáng vàng chảy qua, hiện ra rõ rệt!
Sau khi chúng tôi củng cố trận pháp, uy lực tỏa ra từ hình bát quái thái cực mạnh lên gấp bội, tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ, các vết nứt trên đó cũng đồng thời biến mất!
Pháp lực của đại trận Kim Quang lập tức đạt đến đỉnh cao!
Hàng trăm con quỷ vẫn không ngừng tông vào hình bát quái thái cực. Nhưng rõ ràng khí thế không còn hung mãnh như lúc trước, sức lực cho mỗi cú tông ngày càng yếu đi.
Bọn chúng không sử dụng linh hồn của mình để tông vào đại trận, mà là sử dụng âm khí của luồng sương mù tỏa ra từ người chúng để tông vào màng chắn của đại trận. Sau mấy cú tông, lớp sương mù đã bao trùm đạo trường bắt đầu dần biến mất. Đặc biệt là những con quỷ nước ở gần hình bát quái thái cực nhất đã bị sức mạnh của trận pháp làm cho hồn phi phách tán!
Khi tôi nhìn thấy cảnh này mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cuối cùng cũng đã ngăn được đám quỷ nước. Cũng may là ở trên bờ, nếu ở dưới nước, không ai có thể đối phó nổi với chúng.
Tôi hét lên với bên ngoài: “Lỗi gia, mau đi tìm mấy con chó mực đến đây, dùng máu của chúng rải một vòng quanh chỗ chúng tôi để nhốt đám quỷ nước này lại! Đợi trời sáng, khi mặt trời mọc là bọn chúng sẽ hồn phi phách tán hết thôi! Lỗi gia? Lỗi gia, mẹ nó anh đi đâu rồi? Không phải là chạy rồi chứ?”
Tôi gọi to mấy tiếng nhưng không nghe thấy tiếng trả lời của Vương Lỗi. Lại gọi thêm mấy tiếng nữa nhưng vẫn không có tiếng đáp lại, tôi không khỏi âm thầm thốt lên một câu, hỏng rồi.
Đại trận Kim Quang của chúng tôi chỉ có thể duy trì thêm tối đa nửa canh giờ. Tới lúc đó đại trận mất đi pháp lực sẽ không thể ngăn được lũ quỷ nước. Bây giờ đại trận chỉ tạm thời ngăn chúng lại mà thôi, nhất định phải có người giúp một tay, nhốt chúng lại!
Tử Long cũng nhận ra điểm này, lập tức gọi tôi, “Sơ Cửu, anh ở lại duy trì đại trận! Em đi ra ngoài bày trận, nhất định phải giữ chân bọn chúng ở trên bờ!”
“Được!” Tôi thấy trăm quỷ tông vào trận càng ngày càng yếu, bởi thế mới dám rút lui, nhưng tôi không quên nhắc nhở một câu: “Tử Long, cẩn thận một chút!”
“Ừ! Sơ Cửu, đợi đã…” Nhưng khi tôi vừa định thu hồi pháp lực thì Tử Long đột nhiên kêu lên.
Nghe thấy tiếng gọi của anh ấy, tôi có hơi sửng sốt. Chưa kịp hiểu ra thì trên bầu trời chỗ chúng tôi đang đứng bỗng nhiên có mưa rơi xuống.
Hạt mưa to như hạt đậu, rơi tí tách đập vào đầu tôi rất đau. Sao lúc này đột nhiên có mưa, có gì đó bất thường, chắc chắn có người đang muốn ngăn cản chúng tôi!
Tôi thấy hạt mưa to như hạt đậu thì biết có người đang dùng đạo thuật hô mưa gọi gió.
Người này… muốn phá hủy trận pháp của chúng tôi!
Quả nhiên, khi tôi nhận ra điều này thì hình bát quái thái cực trên đất dần dần mờ đi. Mà oán khí trên người đám quỷ nước lập tức gia tăng thêm rất nhiều.
Sương mù sắp biến mất lại lần nữa được giải phóng ra khỏi linh hồn của chúng, mạnh hơn trước rất nhiều.
Quỷ nước gặp nước không khác gì như cá gặp nước, như hổ mọc thêm cánh! Là Thủy gia, nhất định là ông ta, ông ta không muốn chúng tôi nhốt những con quỷ này lại!
Đây là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi, nhưng tôi chưa kịp nói thì đã nghe thấy một tiếng nổ vang lên, hình bát quái thái cực đã bị bọn chúng tông cho vỡ nát.
Không có đại trận Kim Quang ngăn cản, hàng trăm con quỷ lao thẳng về phía chúng tôi! Trận pháp bị phá vỡ, chúng tôi cũng bị phản phệ, cả hai tức thì nôn ra máu tươi.
Nhưng chúng tôi đã không còn cơ hội để chạy nữa, hàng trăm con quỷ đã lao tới trước mặt chúng tôi. Khi bọn chúng đâm vào người chúng tôi sẽ lấy đi ba hồn bảy vía của chúng tôi.
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi nghĩ, vậy là hết rồi. Tử Long liều mạng dùng chút sức lực cuối cùng lao về phía tôi, định đẩy tôi ra khỏi con đường sương trắng.
Nhưng sức lực của anh ấy không đủ, tốc độ cũng không đủ nhanh, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn chúng lao đến. Lúc này tôi đã nhắm mắt đợi chờ cái chết!
Chính trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này, tôi đột nhiên cảm thấy có một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy vai của tôi, nhấc tôi và Tử Long ném ra ngoài.
Gần như cùng lúc tôi và Tử Long bị ném xuống đất, hàng trăm con ma lao qua sát bên người chúng tôi, những luồng âm khí còn sót lại cũng đủ khiến tôi không rét mà run.
Những cụ già vẻ mặt đờ đẫn đang đi theo bọn chúng về phía bờ sông, hiển nhiên là bọn họ đã bị câu mất hồn phách.
Giờ có gọi bọn họ cũng đã không còn tác dụng gì nữa. Nhưng rồi tôi lại thấy có một bóng dáng nhỏ bé đi theo sau cùng, chính là thằng bé Hoàng! Có lẽ hồn phách của nó cũng đã bị câu đi mất.
Nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng tôi rất khó chịu. Nhưng tôi và Tử Long đã không có cách nào khác, chỉ có thể không ngừng gọi tên thằng bé, hy vọng có thể gọi nó tỉnh lại.
“Tôi… Tôi… Tôi đi…” Lúc tôi đã sắp bỏ cuộc thì Cà Lăm, người lúc nãy đã kéo chúng tôi ra, đột nhiên lao về phía thằng bé Hoàng.
Khi anh ta lao qua đó, tôi thấy anh ta liên tục vung hai cánh tay. Sau đó, tôi thấy những hình xăm vật tổ bỗng xuất hiện đầy trên hai cánh tay của anh ta.
Những hình xăm có màu đỏ trông cực kỳ nổi bật trên làn da màu mật ong của anh ta. Cà Lăm chạy dọc theo rìa của lớp sương mù chứ không lao vào bên trong.
Trong lòng anh ta cũng biết rõ, chỉ cần lao vào trong là anh ta sẽ bị làn sương mù bắt đi ngay. Cà Lăm rất thông minh, khi anh ta chạy đến vị trí song song với thằng bé Hoàng, anh ta đột nhiên vươn tay vào trong làn sương mù rồi túm lấy cổ áo thằng bé Hoàng, nhấc ra thật nhanh.
“Cà Lăm này không đơn giản, không ngờ anh ta lại có cánh tay kỳ lân. Hình xăm trên tay anh ta là vật tổ kỳ lân, mà kỳ lân chính là thần thú, đương nhiên bách quỷ bất xâm! Không ngờ Cà Lăm này lại là thầy xăm âm dương đã thất truyền từ lâu. Chẳng trách anh ta có thể cứu chúng ta và thằng bé Hoàng ra!” Tử Long được chứng kiến bản lĩnh của Cà Lăm nên kinh ngạc và thán phục ra mặt.
Cùng lúc đó thì hàng trăm con ma đã biến mất trên mặt sông, tất cả những cụ già đi theo sau chúng đều rơi xuống sông Long Ngâm.
Tôi đang định đứng dậy cảm ơn Cà Lăm thì Vương Lỗi và Lâm Y Y chạy đến. Vương Lỗi liếc nhìn bọn Long Dương một cái, nói nhỏ bên tai tôi: “Anh Cửu, lúc nãy tôi đuổi theo Thủy gia! Nhưng lại bị tính kế, thiếu chút nữa là lỡ việc!”
Tôi thấy Vương Lỗi cũng bực bội ra mặt, trong đầu thầm nghĩ, chắc hẳn anh ta chưa bị ai cho dính bẫy bao giờ đây mà. Tôi cười hỏi một câu: “Lỗi gia, ai tính kế anh?”
Vương Lỗi nghiến răng, nheo mắt nói ba chữ: “Ông trưởng làng!”

Bình Luận

0 Thảo luận