Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 189: Lại xuất phát

Ngày cập nhật : 2025-07-22 09:01:04
Khi nghe tin đại ấn Huyền Chân của phái Huyền Chân chúng tôi bị thất lạc ở nơi đấu pháp gần năm xưa, tôi đã không thể nào bình tĩnh được nữa.
Trước đây tôi còn chưa coi mình là một người của phái Huyền Chân. Nhưng lần gặp phải thiên lôi nghiệp hỏa của Chu Bát Tự, tổ sư gia bám thân trên Thước Trấn Hồn đã cứu tôi một mạng, khi đó tôi mới thực sự coi mình là người của phái Huyền Chân.
Tôi không hiểu biết nhiều về phái Huyền Chân, nhưng có thể là nhiệt huyết đã có sẵn trong xương cốt, lại hoặc là đại đạo trong tâm, khiến tôi bất tri bất giác gánh lấy trách nhiệm của cả phái Huyền Chân.
Sống là người Huyền Chân, chết cũng là đạo hồn của Huyền Chân!
Khi nhiệt huyết trong người đã bắt đầu sục sôi, tôi không nhịn được mà hỏi anh ta ngay: "Này ông anh, anh nói vậy là sao?"
Người đàn ông mặc comple cười khẽ: "Năm đó, những người tham gia đấu pháp không chỉ có người của phái Mao Sơn, mà còn có cả người của phái Phù Lục và cao thủ của phái Huyền Chân các cậu. Trước khi đi, chưởng môn đã bảo người đại diện của phái Huyền Chân các cậu cầm theo tín vật của chưởng môn chân chính, cũng chính là đại ấn Huyền Chân! Nhưng tiếc là, vị cao nhân đó cũng không thể sống sót quay về mà đã biến mất cùng với đại ấn Huyền Chân! Sở dĩ Triệu Tử Long đi cùng với Diệp Chu Tinh là bởi vì cậu ta cũng muốn lấy lại tín vật của phái Phù Lục bọn họ!"
"Những người tham gia chiến đấu năm đó, ngoài Phật môn không đi ra thì không chỉ có người của Đạo môn, mà còn có cả thầy phép của khu vực Tây Nam nữa! Cổ thuật, thuật khống thi của họ cũng khiến cho pháp sư của nước M gặp không ít khó khăn. Chỉ có lúc ấy, Đạo môn của Hoa Hạ mới thật sự được coi là thống nhất!" Người đàn ông mặc comple còn lại im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng.
Quả thật, lời anh ta nói ra khiến chúng tôi vô cùng sôi sục. Đạo môn Hoa Hạ hiện giờ đã phân chia thành hai phái, chính là Đạo môn và Linh tộc.
Linh tộc đã rục rịch, chỉ chực chờ lật đổ Đạo môn, thay thế vị trí của Đạo môn. Thế nên mới xuất hiện nhiều thảm kịch và đau khổ như vậy!
Chỉ khi nào thực sự thống nhất, Đạo môn mới có thể yên ổn, phát triển đời đời!
Trong lòng mấy người chúng tôi cũng đã có đáp án, trước đây tôi còn định quay về núi Miêu Vương tiếp tục tu luyện, đợi hai năm nữa sẽ đi tìm Linh Vô Song báo thù.
Nhưng hiện giờ, đối mặt với vinh quang của đất nước, tôi sẵn sàng buông bỏ thù hận cá nhân của mình không chút chần chừ.
"Tôi đi!" Tôi không hề do dự, trả lời rất quả quyết, "Cho dù đạo thuật của tôi có yếu kém thì cũng có thể góp được một phần sức lực cho Đạo môn Hoa Hạ. Tuyệt đối không thể để các vị tiền bối ấy phải chết tha hương nơi xứ người được. Và chúng ta lại càng không thể để những kẻ sử dụng thứ pháp thuật tà ác kia ăn trộm mất báu vật của Đạo môn chúng ta!"
"Hay lắm!" Bác Diệp cũng vỗ bàn một cái, "Lão già này chỉ còn lại một bộ xương khô đây, một chân cũng đã vào trong quan tài. Trước khi chết còn có thể góp chút sức mọn vì nước, vì Đạo môn, cũng coi như có thể mỉm cười dưới chín suối!"
Bác Diệp cũng đã bày tỏ thái độ. Tôi quay sang Vương Lỗi, hỏi: "Lỗi gia, chuyện thú vị như vậy, chẳng lẽ anh không đi ư? Anh là anh hùng vĩ đại trong lòng tôi, có anh ở đó, chắc chắn sẽ khiến cho đám lâu la kia sợ tè ra quần!"
"Ha... ha..." Vương Lỗi nhe răng cười với tôi, còn trưng cái vẻ mặt như đang bảo tôi nhiều chuyện quá. Tôi còn định khuyên nhủ thêm, anh ta đã nhìn về phía người đàn ông mặc comple, nói: "Chi phí hỗ trợ lần này thì như thế nào? Chắc sẽ không bắt chúng tôi phải ăn gió nằm sương cái mẹ gì đó đấy chứ?"
"Xin lỗi!" Người đàn ông vội vàng nói: "Lần đi này, tất cả đều phải dựa vào chính các cậu. Tổ đặc thù của chúng tôi sẽ không thừa nhận, cho dù các cậu có mất mạng cũng sẽ không có ai biết đến tên! Không có bất cứ thù lao nào, còn về chi phí ăn uống, bao tất!"
Anh ta hẳn là đã chắc chắn chúng tôi sẽ không đổi ý, nên mới phải rào trước như thế.
"Mẹ nó, cán bộ các anh nói thế quái nào chả được, dân đen bọn tôi có nói lại được các anh đâu! Lỡ có chết mất xác thì đến danh tính cũng không có, thành công rồi thì các anh ngồi vơ hết lấy công lao. Lỗi gia tôi không mưu mô bằng các anh được, nhưng nể mặt anh Cửu với anh Long, tôi sẽ đi một chuyến! Ai bảo Lỗi gia tôi trọng tình trọng nghĩa, không nỡ trơ mắt nhìn bọn họ gặp chuyện cơ chứ!" Vương Lỗi cười bất lực.
"Rất cảm ơn mọi người đã ra tay giúp đỡ!" Người đàn ông mặc comple cảm kích: "Nhưng trong suốt cuộc hành trình, chúng tôi sẽ âm thầm bật đèn xanh cho các cậu. Đồng thời, không chỉ có các cậu, bộ phận đặc thù của chúng tôi cũng sẽ cử người đi cùng! Còn về thầy cản thi Mạnh Doanh, lần này tôi tới đây, cũng là muốn nhờ anh ra tay giúp sức!"
"Ồ?" Mạnh Doanh vẫn chưa trả lời, dù sao thì cũng vừa mới tân hôn, đương nhiên anh ấy sẽ không muốn rời xa Tuyết Mai. Nhưng nghe thấy người đàn ông mặc comple nói muốn mời mình giúp sức, anh ta cũng không khỏi thắc mắc, "Tôi chỉ biết cản thi, đi rồi thì giúp được cái gì đâu?"
"Anh Mạnh coi nhẹ bản lĩnh của mình rồi!" Người đàn ông mặc comple cười khách sáo: "Chúng tôi cần thuật cản cốt hoàn hồn của anh, ở đó có quá nhiều người chết, e là xương cốt chất cao như núi. Chỉ có thuật cản cốt hoàn hồn của anh mới có thể tìm được hài cốt những vị anh hùng kia, đón họ trở về! Chứ chúng ta cũng đâu thể mang hài cốt của người khác về mai táng cung phụng, đúng không?"
"Cái đệch, mấy người cũng nhẫn tâm quá đấy. Ông già này vừa mới kết hôn, đến giường cưới còn chưa kịp lung lay được cái nào mà đã bắt người ta phải bỏ lại cô dâu mới rồi đi bán thân cho các người. Mẹ nó chứ, các người cũng vô tình quá đấy!" Vương Lỗi cười mỉa mai.
Người đàn ông mặc comple cười trừ: "Chúng tôi cũng không có cách nào khác, dù sao chuyện này cũng liên quan đến vinh quang của đất nước, cho nên chúng tôi mới đành đưa ra lời mời quá đáng này."
"Không sao, tôi đi được!" Mạnh Doanh cũng là một người đàn ông có chí khí, anh ta không cân nhắc quá lâu đã đập bàn một cái rồi đồng ý: "Cậu cũng đã nói rồi, trận đấu pháp năm đó, thầy phép chúng tôi cũng đã tham gia! Tôi là truyền nhân của Mã Tam Nương, bà ấy cũng là người ghét cái ác như kẻ thù! Nếu như tôi tránh né không đi, sau này có xuống âm tào địa phủ cũng không còn mặt mũi nhìn bà ấy nữa!"
"Được!" Thấy Mạnh Doanh cũng đã nhận lời, hai người đàn ông mặc comple đứng lên ngay, cung kính cúi người về phía chúng tôi, nói: "Tất cả xin nhờ vào mọi người! Chúng tôi sẽ đợi mọi người ở bên ngoài, cố gắng tập hợp gặp mặt nhau trên tỉnh trước khi trời tối! Tôi đại diện cho bộ phận đặc thù, xin chân thành cảm ơn mọi người!"
Tôi gật đầu đáp lại một tiếng, hai người kia rất lịch sự chào hỏi rồi mới đi ra ngoài. Bọn họ vừa rời khỏi, Mạnh Doanh cũng đi tìm Tuyết Mai nói lời từ biệt.
Tuyết Mai là người phụ nữ hiểu chuyện, tuy không nỡ nhưng vẫn ủng hộ Mạnh Doanh. Nói theo lời chị ấy thì, đây là chuyện liên quan đến quốc gia đại sự, là vinh dự của Mạnh Doanh, là niềm tự hào của cánh đàn ông.
Lúc tôi thu dọn đồ đạc, Vương Lỗi cười hì hì, hỏi tôi: "Anh Cửu, cậu dám đi thật à? Nơi đó không phải nơi người bình thường có thể đi, thuật giáng đầu với cả quỷ vương của họ của họ rất ghê gớm, không dễ đối phó đâu. Hơn nữa, bọn họ còn biết cả cổ thuật và trùng thuật, mấy thứ tà thuật này đều được họ nghiên cứu sáng tạo lại từ đầu, e là còn khủng bố hơn cả Miêu Cương ấy chứ! Cậu có từng nghĩ nếu như cậu chết rồi thì cậu sẽ báo thù như thế nào chưa?"
"Hề hề!" Tôi cười đáp, "Lỗi gia, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi. Không có quốc gia, sao có thể có chúng ta? Ngay cả Tuyết Mai là một người phụ nữ cũng nhận thức được điều này, tôi là đàn ông đàn ang, chẳng lẽ còn định trốn tránh hay sao?"
"Anh Cửu, cậu nói như thể đang nhắm vào Lỗi gia tôi ấy?!"Vương Lỗi nghe ra ý tứ trong lời nói của tôi, bèn vội vàng kéo tôi lại để giải thích: "Lỗi gia tôi đâu phải người sợ phiền phức đâu, tôi chỉ là đang suy nghĩ cho cậu. Đừng ngốc như thế, không phải chuyện gì máu lên là làm được đâu! Cậu còn chưa hiểu hết chiêu trò của đám cán bộ nhà nước đó, cậu tưởng là họ không tìm được cao nhân thật à? Đấy là do bọn họ cần con chim đầu đàn, cần con tốt thí, hiểu chưa! Đám người này Lỗi gia tôi gặp nhiều rồi, đến lúc xảy ra chuyện sẽ lỗi đầu chúng ta ra để gán tội. Cậu cứ chờ mà xem Lỗi gia tôi có nói đúng không. Có điều, như thế cũng được, để cậu rèn luyện thêm cho cứng cáp. Cơ hội trời cho và tạo hóa thường chỉ xuất hiện trong thời khắc sống còn mà. Ha ha ha..."
Vương Lỗi nói xong thì đi thu xếp đồ đạc, tôi cũng hiểu sự lo lắng của anh ta, cũng biết thủ đoạn của đám người kia. Nhưng tôi là người tu đạo, lại còn là chưởng môn của phái Huyền Chân, nên càng không thể ngồi yên không làm gì được!
Thu dọn đồ đạc xong xuôi, đoàn người chúng tôi mới chuẩn bị chào từ biệt. Tuyết Mai đi tiễn mà quyến luyến Mạnh Doanh mãi không rời. Chị ấy tiễn chúng tôi đến tận khe núi, hai người họ còn tình chàng ý thiếp một phen, mãi sau Mạnh Doanh mới bảo Tuyết Mai quay về.
Thật ra tôi cũng không đành lòng, dù sao mệnh cách của hai người họ đều rất kì lạ. Vất vả lắm mới nhặt được một cái mạng từ Quỷ môn quan trở về, tôi không dám tưởng tượng ra nếu như Mạnh Doanh xảy ra chuyện gì, Tuyết Mai sẽ suy sụp đến mức nào.
Tốc độ của chúng tôi rất nhanh, hướng thẳng về phía núi Miêu Vương. Tôi còn chẳng có thời gian đi tế bái sư phụ, sau khi xuống núi Miêu Vương thì đã là buổi trưa rồi.
Xe mà người đàn ông mặc comple sắp xếp cho chúng tôi đã chờ sẵn, chúng tôi lên xe, chạy thẳng lên tỉnh. Đến địa điểm đã hẹn, chúng tôi nhìn thấy đã có vài chiếc xe việt dã đang đậu.
Vừa xuống xe, tôi đã nhìn thấy Triệu Tử Long và Diệp Chu Tinh, họ nhìn thấy chúng tôi cũng kích động lắm. Nhưng chưa kịp nói chuyện hàn huyên gì, bên ghế phụ của chiếc xe đầu tiên đã có một cái đầu thò ra, nói một câu nhàn nhạt: "Đi thôi, đừng lãng phí thời gian nữa, trên đường khắc có thời gian cho mấy người tâm sự! Xuất phát thôi, đêm nay nhất định phải đến được ranh giới tỉnh Q!"

Bình Luận

0 Thảo luận