Lúc này chúng tôi đã phải vừa đánh vừa lùi, chưa được bao lâu đã bị ép đến chân cầu thang đá. Không còn nơi nào để né nữa, chỉ có thể trèo lên đài đá lại một lần nữa.
Chẳng may đám thi thể này cũng leo lên theo thì chúng tôi đúng là không còn nơi nào để trốn luôn.
Tôi nhìn con thi vương đứng trên con đường đá, trong tay nó còn đang giơ một thanh trường kiếm, cơ thể cũng cao to hơn các thi thể còn lại nhiều.
Sau khi bác Diệp bảo tôi đi giết thi vương, tôi vẫn một mực quan sát nó. Nó đứng ở chính giữa, xung quanh là một rừng thi thể đông lít nha lít nhít đang bảo vệ cho nó.
Nhưng cách duy nhất để ngăn cản sự tấn công điên cuồng của đám thi thể này chính là giết được con thi vương kia.
Bác Diệp thấy tôi còn đang chần chừ, bèn hỏi: “Thằng nhóc kia, có dám đi không?”
Tôi cắn răng, hạ quyết tâm: “Dám, bác mở đường giúp cháu!”
“Khá lắm!” Bác Diệp cười sảng khoái, sau đó lấy một vốc tiền Ngũ đế ra, tung về phía đám thi thể đứng đằng trước.
Những đồng tiền Ngũ đế này vừa chạm lên người chúng đã khiến chúng phải lùi về phía sau mấy bước. Mà bọn chúng càng lùi lại, lại càng dồn sức ép lên hàng sau, vừa hay tạo ra một khoảng trống.
Chính là cơ hội này!
Tôi xông mạnh lên phía trước, đạp thẳng lên những thi thể ngã trên mặt đất, hai chân bật lên, chân khí nơi đan điền ngay lập tức dồn về phía lòng bàn chân, thân thể cũng nhờ thế mà bay vọt lên cao.
Lúc tôi vừa mới tung người nhảy vọt lên, hằng hà sa số trường mâu đâm về phía tôi. Tôi lộn người né được cú đâm trí mạng, thuận thế đạp lên vai những thi thể này, cứ thế chạy về phía trung tâm đám thi thể.
Cũng may phần đầu của chúng chịu đựng được trọng lượng cơ thể tôi. Khi chạy trên đỉnh đầu bọn chúng, trong lòng tôi cũng khá thấp thỏm, chỉ sợ giẫm hụt sẽ rơi vào trong biển thi thể. Đến lúc đó thì đúng là, gọi trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng thưa.
Bác Diệp và Diệp Đường không ngừng đánh lạc hướng đám thi thể khác giúp tôi, còn bọn Tả Âm thì vẫn đang trốn trong nước. Ở trong nước có thể che đậy dương khí của bọn họ, chỉ cần không ngoi lên là được an toàn.
Tôi đã quá rõ thủ đoạn của Tả Âm, gã ta chắc chắn sẽ không giúp đỡ, nếu chẳng may chúng tôi có vùi thân ở đây, bọn chúng còn được độc chiếm đồ vật trong địa cung Dạ Lang này.
Tốc độ của tôi không chậm, nháy mắt đã đến được vị trí của con thi vương. Nhưng xung quanh nó vẫn còn có một đám thi thể bảo vệ, tôi hoàn toàn không có cách nào để đến gần được, mà tôi cũng không thể dừng lại nữa.
Lúc sắp sửa tiếp cận nó, tôi đành phải nhào về phía cột đá bên cạnh. Vừa mới ôm được cây cột đá, trường mâu của đám thi thể ở dưới đã ào ào đâm tới.
Cùng với tiếng kim loại vang lên đầy chói tai, toàn bộ trường mâu trong tay bọn chúng đều đã bị gãy. Bùa trấn thi trong tay tôi vẫn chưa mất đi tác dụng. Tôi nhún người đạp hai chân lên cột đá, mượn lực đàn hồi đánh về phía thi vương.
Nhưng con thi vương này có ý thức, khi tôi đánh về phía nó, thanh trường kiếm trong tay nó đột nhiên chém về phía tôi. Tôi né không được, phải dùng một tay túm chặt thanh kiếm đó kéo về phía sau, ngay sau đó tay tôi bị kiếm cắt phải, nhưng tôi nào để ý được cơn đau cỏn con đó nữa. Tôi đập mạnh bàn tay còn lại là bàn tay có vẽ bùa trấn thi lên trán thi vương.
Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ được ý thức của con thi vương kia lại mạnh đến thế. Tôi còn chưa kịp đập bàn tay lên, một cánh tay khác của nó đã vung mạnh tới, giáng thẳng một cú đấm lên lồng ngực tôi.
Tôi tức khắc cảm giác đau đớn không thở nổi, như bị gậy sắt phang thẳng vào ngực, thân thể cũng bị nó đánh bay, rơi thẳng xuống lạch nước.
Sau khi rơi xuống, tôi dần lịm đi, lại cộng thêm nước sông lạnh buốt, trong nháy mắt tôi cảm giác trời đất như đang quay cuồng, đầu óc trống rỗng.
Gào!
Điều tôi hoàn toàn không ngờ được chính là, con thi vương này lại gầm lên với tôi, nó vừa gầm lên mà tôi cảm giác cả địa cung Dạ Lang này như cũng bắt đầu rung chuyển theo vậy.
Mà ngay sau đó, đám thi thể bảo vệ nó đột ngột nhảy hết xuống nước, vọt thẳng về phía tôi.
Tôi ngớ người, hoàn toàn không ngờ tới đám thi thể này lại không hề sợ nước.
“Thằng nhóc kia, mau chạy qua đây nhanh!” Bác Diệp đứng dưới chân cầu thang đá, định xông lên cứu tôi, nhưng lại bị một rừng thi thể bao vây trùng trùng, căn bản là không thể nào chạy tới cứu tôi được.
Tôi không hít thở được, đầu óc cũng hỗn loạn vô cùng, chỉ đành trơ mắt nhìn bọn chúng đâm trường mâu tới.
Ngay thời điểm ấy, tôi phát hiện vết thương ở lòng bàn tay tôi hơi ngưa ngứa, hình như có vật gì đó đang liếm miệng vết thương.
Tôi còn chưa phản ứng lại đã nhìn thấy đôi cá chép to lần trước đột ngột nhảy vọt lên khỏi mặt nước. Nước từ đuôi cá vảy trúng vào đôi mắt đang phát ra ánh sáng màu đỏ của đám thi thể. Và điều khiến tôi kinh ngạc là, đôi mắt của chúng lập tức tối đi, rồi sau đó cả thi thể gục xuống dòng nước.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tôi hoàn toàn đơ người. Mà đôi cá chép sau khi rơi xuống nước đã lại bơi đến gần lòng bàn tay tôi, hình như chúng lại đang hút máu của tôi.
“Ha ha, Lỗi gia ta hiểu rồi!” Đúng lúc này, giọng Vương Lỗi chợt vang lên, tôi còn chưa kịp nhìn thấy người anh ta đã nghe thấy tiếng anh ta vọng lại: “Các vị, Lỗi gia ta có thể giúp các vị lấy được long khí, ta chỉ có một yêu cầu nho nhỏ, đó là phải cho ta lấy trước, mọi người thấy thế nào?”
Hóa ra tên ôn này vẫn còn chưa chết?!
Tôi lẩm bẩm trong lòng, vội vàng quay người tìm nương theo tiếng của anh ta, sau đó trông thấy anh ta đang ở phía dưới giếng khóa rồng, tay túm lấy xích sắt treo lơ lửng giữa không trung.
Lúc anh ta xuất hiện, bác Diệp và Diệp Đường cũng đã lùi đến bên trên cầu thang đá. Tả Âm cũng xông ra khỏi mặt nước, nói: “Được, chỉ cần cậu tìm được long khí, tôi sẽ cho cậu lấy trước.”
“Nhà họ Diệp tôi cũng không có dị nghị, chỉ cần cậu có thể tìm được, xin cứ tự nhiên!” Diệp Đường cũng đồng ý.
“Nhìn cho rõ đây, Lỗi gia ta sẽ dạy cho các người biết cái gì mới gọi là thuật phong thủy âm dương!” Dứt lời, Vương Lỗi túm lấy xích sắt, đu mình qua phía bên này, sau đó ôm chắc lấy cây cột đá ở gần nhất, rồi lại nhảy sang bám lấy một cây cột đá khác.
Động tác đó nhìn rất buồn cười, hơi hơi giống con cóc. Anh ta vừa nhảy vừa hét lên: “Ba mươi sáu Thiên Cương, bảy mươi hai Địa Sát, thiên là cương, địa là sát. Thôn Hưởng Thủy này có ba mươi sáu hộ dân, mỗi hộ đều chôn người chết, ứng với vị trí Thiên Cương. Địa cung này có ba mươi sáu cột đá, cộng thêm ba mươi sáu bậc thang đá, vừa hay là bảy mươi hai Địa Sát. Thiên Cương ép Địa Sát, long khí nhập quan tài, người chết sẽ hồi sinh! Lão già nhà họ Diệp kia, đi lên cầu thang đá, mỗi lần sáu bước, ép máu tươi ra ấn xuống đất. Còn cả mấy con rùa trong nước kia nữa, đúng rồi, nhìn Lỗi gia ta làm cái đếch gì, ta đang nói ba người các ngươi đấy, chạy đến phía bên dưới xích sắt kéo sợi xích xuống, mau lên!”
Khi nghe thấy Vương Lỗi nói đám ba người Tả Âm là đồ con rùa, tôi không nhịn được mà phì cười. Mặt Tả Âm đã tái mét rồi, nhưng vẫn phải làm theo yêu cầu của Vương Lỗi, nhanh chóng chạy đến phía dưới giếng khóa rồng.
Sau khi họ đều đã ra tay, Vương Lỗi cũng đã nhảy đến bốn cây cột đá xung quanh con thi vương. Phía bên trên bốn cây cột này đều có một pho tượng đầu rồng. Vương Lỗi đột nhiên dí mạnh đầu rồng.
Một tiếng “Rắc” vang lên, một chiếc đầu rồng bị thụt vào trong. Đến khi anh ta ấn cho cả bốn chiếc đầu rồng đều thụt vào trong rồi, chúng tôi bỗng nghe thấy có tiếng vang “uỳnh uỳnh” rất lớn dội lại.
Ba mươi sáu cây cột đá chống đỡ cho địa cung Dạ Lang đều đồng thời sụp xuống. Tiếng động lớn như xảy ra động đất vậy, cảm giác cả địa cung Dạ Lang đều bị chìm xuống một đoạn.
Lúc này, tôi đã đứng lên khỏi làn nước, chuẩn bị chạy trốn. Nhưng tôi không ngờ rằng đám thi thể này lại lần lượt quỳ xuống, đôi mắt đang phát ra ánh sáng đỏ cũng bị tắt ngúm.
Vương Lỗi nhảy thẳng từ trên cột đá xuống, giẫm lên lưng thi vương, nháy mắt với tôi: “Lý cún con, thấy Lỗi gia ta ngầu không?”
“…” Nghe xong mà tôi chỉ muốn chửi.
Nhưng tôi còn chưa kịp chửi, Vương Lỗi đã hất cằm chỉ về phía Tả Âm.
Tôi hiểu ra ngay, tên ôn này cũng thông minh thật, anh ta sợ nếu gọi tên Lý Sơ Cửu của tôi ra, Tả Âm sẽ biết được thân phận của tôi.
Nhưng tôi lại thầm hoài nghi, sao tên ôn này lại biết ân oán giữa tôi với Tả Âm nhỉ?
Lúc tôi còn chưa kịp hiểu ra, Vương Lỗi đã bật cười khanh khách: “Lý cún con, lát nữa mực nước dâng lên, cậu nhớ mang theo đôi cá chép kia bơi về phía quan tài đá, nhất định không được lên bờ đâu đấy, động tác cũng phải nhanh vào, đã nhớ kĩ chưa?”
Dứt lời, Vương Lỗi giẫm lên lưng đám thi thể, chạy vội về phía quan tài đá. Tôi ngó thử đôi cá chép đang lượn vòng xung quanh tôi, chúng nó hình như đã coi tôi thành bạn bè thân thiết của chúng, thi thoảng lại chọc lên người tôi.
Lúc tôi ngoái đầu nhìn lại, trông thấy đám Tả Âm thật sự đang bắt đầu kéo xích sắt.
Tôi đang nghĩ rốt cuộc tên Vương Lỗi này muốn bày trò gì, đột nhiên mực nước trong con sông dâng lên rất cao. Mặt nước yên ả bỗng dồn dập chảy xiết, ầm ầm cuộn về phía tôi.
Tôi ngớ người ra, Vương Lỗi trông thấy thế bèn giẫm huỳnh huỵch lên quan tài đá, vẫy tay
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận