Hàng chữ bằng máu ở mặt sau lá bùa cản thi mang theo lời nguyền rủa vô cùng độc địa. Nguyền rủa độc ác như thế này, không biết mối thù với Diệp gia phải sâu đậm đến mức nào?
Tôi để ý đến vẻ mặt của người Diệp gia, ai cũng sầm mặt, không nói một lời, trông khá là quái dị.
Nhưng khi tôi nhìn về phía Diệp Đường, cô ấy vẫn còn đang ngơ ngác. Mà không chỉ có cô ấy, ngay cả Diệp Chu Tinh cũng có vẻ rất ngạc nhiên.
Tôi thấy bầu không khí bắt đầu có phần lúng túng, bèn hỏi: "Diệp Đường, rốt cuộc thì Diệp gia của các cô có mối thù hận gì với Chu Bát Tự thế?"
"Chú Bát Tự?" Diệp Đường nhíu mày, lắc đầu nói: "Sơ Cửu, chúng tôi không biết Chu Bát Tự thật mà. Nếu như không phải trước đây bác Diệp kể cho tôi nghe về mối thù hận của các cậu thì tôi còn chẳng biết lão là ai."
"Hể..." Tôi nghe xong mà cũng ngớ người. Rõ ràng là lão thầy bói ra lệnh cho quỷ thợ cạo đi đối phó với các môn phái nhỏ phụ thuộc vào Diệp gia, mà sau lưng lão thầy bói chính là Chu Bát Tự.
Chắc chắn Chu Bát Tự sẽ không bỏ qua cho tôi. Sau khi chúng tôi sống sót trở về Miêu Vương quan, lão không hề ra tay mà để cho chúng tôi dụ Tả Âm ra. Không đúng, không phải là dụ Tả Âm ra, mà là dụ cho tôn chủ Linh tộc phía sau lưng Tả Âm ra.
Nhưng nếu như là nhằm vào tôi, vậy chắc chắn lão ta sẽ không động đến Diệp gia. Dù sao thì Diệp gia cũng chẳng phải một gia tộc Đạo môn nhỏ bé gì cả. Nhưng hiện giờ Diệp Đường nói Diệp gia bọn họ không hề biết Chu Bát Tự, rốt cuộc chuyện này là sao vậy chứ?
Tôi nhìn Diệp Đường, cô ấy cũng nhìn lại tôi, vẻ mặt đầy nghi hoặc, hẳn là cũng thấy hồ đồ trước câu hỏi của tôi. Lúc này, Diệp Trường Phong lại mở miệng: "Anh cả là người hiền hòa, trước giờ đều rất khách sáo với người trong Đạo môn, bình thường cũng chẳng có kẻ thù nào. Cậu nhắc đến Chu Bát Tự, nhưng đến tôi còn chưa nghe thấy cái tên đó bao giờ, chắc là một kẻ vô danh tiểu tốt thôi."
Giọng điệu của Diệp Trường Phong vẫn ngông cuồng như thế, nhưng ông ta nào có biết, Chu Bát Tự là người kinh khủng đến mức nào. Bất kể là tà thuật hay là âm mưu quỷ kế, lão tuyệt đối là kẻ đáng sợ nhất mà tôi đã từng gặp.
"Cha tôi nói không sai, Diệp gia chúng tôi chưa bao giờ gây thù kết oán với người trong Đạo môn! Chỉ cần là người có giao thiệp với chúng tôi, các cậu đều có thể đi hỏi thăm!" Diệp Chu Tinh cũng nhìn về phía tôi, lạnh giọng nói.
"Ha ha..." Tử Long nghe xong mà phải bật cười: "Mấy người đừng quên, gia chủ của mấy người cũng bị Chu Bát Tự hãm hại. Còn nữa, chỉ có người trong Diệp gia mới biết về chợ quỷ. Hiện giờ tất cả những thủ đoạn này đều là để đối phó với Diệp gia, đã đến nước này rồi mà mấy người còn dám nói Diệp gia mấy người không có kẻ thù à? Tôi và Sơ Cửu chỉ là người ngoài, hỗ trợ cũng chỉ là vì báo ân. Nhưng chuyện nội bộ của Diệp gia mấy người, chúng tôi không hề có hứng thú! Sơ Cửu, đi..."
Tử Long lạnh nhạt nói xong, đầu cũng chẳng thèm ngoảnh lại, cứ thế đi thẳng. Tôi hiểu lúc này không thích hợp ở lại, nên cũng nối gót đi theo.
Vừa về đến biệt thự, Tử Long đã gọi Y Y vào trong phòng. Lúc tôi bước vào, Tử Long đang hỏi cô ấy: "Y Y, nếu như anh với Sơ Cửu phải rời khỏi Diệp gia, em nhất định phải đưa ra lựa chọn! Diệp Đường và bác Diệp là người tốt, họ sẽ chăm sóc cho em, em ở lại Diệp gia sẽ không phải chịu khổ! Nếu như đi theo bọn anh, có thể sẽ phải trải qua tháng ngày ăn bữa nay lo bữa mai, nói toạc ra là ăn gió nằm sương. Em cần phải suy nghĩ cho kĩ!"
"Anh Long, không cần nghĩ đâu, em đi theo các anh!" Lâm Y Y không hề lưỡng lự, cười hì hì: "Em được anh Cửu đưa ra ngoài, anh Cửu đi đâu Y Y sẽ đi đó. Không cần biết phải chịu khổ đến mức nào, Y Y cũng sẽ không sợ."
"Khá lắm, Y Y!" Nghe thấy vậy, trong lòng tôi cũng rất cảm động: "Chúng ta đều là người nghèo, không cùng một đường với những người giàu có quyền quý. Chúng ta vẫn nên sống cuộc sống của chúng ta thôi, dù có hơi nghèo tý, nhưng ít nhất cũng được thư thái, vui vẻ! Mà điều quan trọng nhất là, anh cũng phải đi làm chuyện của mình, thôn Ma Câu không còn nhiều thời gian nữa!"
Tôi nói như vậy là vì trong lòng tôi đã có dự định sẵn rồi. Nếu như tôi đi tìm Chu Bát Tự hoặc tôn chủ Linh tộc để báo thù, vậy tôi sẽ phải để Tử Long ở lại để chăm sóc cô ấy.
Tôi đưa Y Y từ Thập vạn đại sơn ra ngoài, tuyệt đối không thể để cô ấy chịu uất ức được.
Đương nhiên Tử Long không biết suy nghĩ trong đầu tôi, chỉ biết tôi định rời khỏi Diệp gia, anh ấy nói: "Sơ Cửu, anh khẳng định là Chu Bát Tự có thâm cừu đại hận gì đó với Diệp gia, chỉ là Diệp gia vẫn giấu chúng ta, vẫn coi chúng ta là người ngoài. Hơn nữa, chắc chắn bên trong Diệp gia có nội gián. Anh lo lắng kẻ đó chính là... chú hai của Diệp Đường!"
Khi nói đến câu cuối cùng, Tử Long đã ghìm giọng xuống rất khẽ. Thật ra tôi cũng đã nghĩ đến việc này rồi. Nhìn bề ngoài thì Diệp Trường Phong thần phục Diệp Đường, nhưng trên thực tế ông ta chẳng hề để mệnh lệnh của Diệp Đường vào tai. Hơn nữa, đối mặt với cái chết của Diệp Thiếu Khanh, con trai ông ta, tôi còn chẳng nhìn thấy tý đau lòng nào hiện lên trên gương mặt ông ta.
Từ điều này có thể thấy, ông ta là một người rất tuyệt tình. Còn cả vụ quan tài treo của người tộc Bặc, có người cắt đứt thang dây ngay khi chúng tôi chuẩn bị leo lên. Thêm cả thầy cản thi kia nữa, anh ta đã nhắc nhở chúng tôi, bảo chúng tôi không được quay về theo lối cũ, có người đang đợi sẵn để đuổi giết chúng tôi.
Người mà tôi có thể nghĩ tới, chỉ có Diệp Trường Phong thôi!
Lúc tôi đang nhớ lại từng sự kiện, Lâm Y Y kéo lấy tay tôi một cái rồi nói: "Anh Cửu, em phát hiện ra một vấn đề!"
"Ồ?" Tôi thấy Lâm Y Y có vẻ rất lưỡng lự, bèn nói: "Y Y, không sao, nếu như em biết được gì thì cứ việc nói ra. Có xảy ra chuyện thì cũng đã có anh với anh Tử Long ở đây rồi!"
"Vâng!" Lâm Y Y gật đầu như gà mổ thóc, nhưng vẫn không dám nói ngay, mà chạy đến bên cửa, mở cửa ngó ra bên ngoài một lát, sau khi đã chắc chắn không có người xung quanh, bấy giờ mới chạy trở về, thầm thì khe khẽ: "Anh Cửu, trong hai ngày anh với anh Long rời khỏi đây, em phát hiện bác Diệp cứ đến buổi tối lại đi đến căn nhà nhỏ màu đen ở phía sau biệt thự. Em không biết căn nhà đó có cái gì, chỉ thấy bác ấy đứng ở đó lầm bà lầm bầm rõ lâu! Em cảm thấy bác Diệp cứ lén la lén lút sao ấy."
Là nơi người phụ nữ áo trắng bị giam cầm!
Lâm Y Y nói đến đây, tôi mới sực nhớ ra người phụ nữ bị nhốt đó. Lúc tôi phát hiện ra bà ta, bác Diệp đã kéo tôi trở về.
Tử Long không biết chuyện này, bèn hỏi: "Y Y, phía sau biệt thự còn có căn nhà nhỏ màu đen à?"
"Vâng ạ!" Lâm Y Y gật đầu, nói: "Nhưng nửa ngày đều có người canh giữ, không cho người khác đến gần."
"Là vậy à..." Tử Long cũng không hỏi tiếp, dù vậy, có vẻ trong lòng anh ấy cũng đã có dự định.
Tôi đang định kể chuyện đêm đó cho anh ấy biết thì Lâm Y Y mở to mắt ra nhìn tôi, rồi lại nhìn Tử Long, hỏi: "Anh Cửu, các anh định bỏ mặc chị Diệp Đường thật ạ? Em thấy chị Diệp Đường là một người rất tốt mà."
Tôi đã có ý muốn rời khỏi Diệp gia từ lâu, nhưng câu hỏi này của Lâm Y Y lại khiến tôi do dự. Tử Long không mở miệng, có vẻ như đang đợi quyết định của tôi.
Tôi chỉ do dự một lúc, rồi mới bật cười, nói: "Y Y, em yên tâm đi, bọn anh sẽ không bỏ mặc Diệp Đường đâu. Chẳng qua là bọn anh ở bên ngoài thì sẽ tiện cho việc bảo vệ cô ấy hơn thôi."
"Hì hì..." Nghe được đáp án của tôi, Lâm Y Y cười đến là vui vẻ, cô ấy nói: "Em biết ngay là hai anh sẽ không bỏ mặc chị Diệp Đường đâu mà!"
Quyết định xong, chúng tôi chuẩn bị đợi Diệp Đường quay lại thì chào từ biệt. Đợi được chừng nửa tiếng đồng hồ thì Diệp Đường và Diệp Chu Tinh đã tới.
Diệp Đường còn chưa kịp lên tiếng, tôi đã giành hỏi trước, "Diệp Đường, cô có thể nói thật cho tôi biết người phụ nữ áo trắng bị nhốt phía sau biệt thự các cô rốt cuộc là ai được không?"
Diệp Đường không ngờ tôi lại hỏi cô ấy câu này, lại càng không nghĩ đến việc tôi đã biết chuyện người phụ nữ ở trong căn phòng đó. Cô ấy ngẩn ra một lúc rồi mới nói: "Sơ Cửu, tôi cũng không biết thân phận của bà ta, bà ta đã bị nhốt lâu lắm rồi. Cha tôi và mọi người đều không để cho người ngoài biết, tôi chỉ biết bà ta là người Linh tộc thôi!"
Lúc Diệp Đường trả lời vẫn luôn nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt cô ấy không hề thoáng qua chút tránh né gì cả. Mà mắt của một người sẽ không nói dối, tôi cũng không tin Diệp Đường sẽ gạt tôi.
Nhưng tôi vẫn không nghĩ thông được, rốt cuộc mấy chuyện này có mối liên hệ gì đây? Tôi càng nghĩ càng đau đầu, cũng không biết nên chào từ biệt như thế nào nữa.
Ngay lúc tôi với Tử Long đang không biết mở miệng ra sao thì Diệp Chu Tinh đã nói trước: "Về thế lực lần này nhắm vào Diệp gia, thầy cản thi đã xuất hiện, quỷ thợ cạo cũng đã có, ngay cả ma sờ cốt cũng xuất hiện rồi! Hiển nhiên là mấy môn phái bàng môn tà đạo ở khu vực Tây Nam đều muốn nhúng tay vào. Diệp gia nằm ở thế bị động mãi cũng không được, chúng ta phải chủ động xuất kích, nếu không chẳng sớm thì muộn cũng sẽ bị tiêu diệt! Triệu Tử Long, lúc ở chợ quỷ cậu đã hứa sẽ giúp tôi làm một việc, giờ là lúc cậu thực hiện lời hứa rồi đấy!"
Triệu Tử Long không chần chừ chút nào, nhìn thẳng vào mắt Diệp Chu Tinh, gật đầu nói: "Nói đi, tôi tuyệt đối sẽ không nuốt lời!"
"Được, thế mới là đàn ông chứ!" Diệp Chu Tinh hơi đắc ý cười nhếch mép, nhưng lại cảm thấy mình có hơi kích động quá, lập tức nghiêm mặt lại, nói: "Bình thường những môn phái bàng môn ở vùng Tây Nam này đều hoạt động rất thần bí, ẩn mình, gần như là ở đâu thì cứ ở tịt đó, không kéo bè kết cánh với nhau. Trước giờ họ cũng chưa từng nảy sinh xung đột với người trong Đạo môn, chứ đừng nói đến chuyện đi công kích những môn phái lớn của Đạo môn. Lý do duy nhất chính là, có kẻ sai khiến họ. Cho nên chúng ta cần phải tìm được bọn chúng, rồi mới từ đó lần theo manh mối, tìm ra người đứng phía sau mọi chuyện. Mà muốn tìm người của các môn phái bàng môn này thì chỉ có một nơi, đó chính là... quán trọ tử thi!!!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận