Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 156: Cây hòe lấp hố

Ngày cập nhật : 2025-07-22 09:01:03
Lâm Y Y bị tôi dọa sợ, đôi mắt to tròn trợn trừng, một lúc sau mới hoàn hồn lại được. Cô ấy níu chặt góc áo tôi, van nài: "Anh Cửu, em không đi đâu, em muốn đi cùng với anh. Cho dù có phải chết, Y Y cũng không sợ!"
Cô gái này rất quật cường, không thể mềm lòng với cô ấy được, nếu không, nhất định cô ấy sẽ không chịu rời đi.
Tôi cắn răng, gằn từng tiếng: "Y Y, anh không đùa với em! Em ở lại chẳng những không giúp được gì, lại còn liên lụy đến bọn anh nữa!"
Tôi nói khá nặng lời, Y Y rõ ràng rất uất ức, nước mắt đã rơm rớm. Tôi cũng không đành lòng, đành phải hạ giọng hứa hẹn: "Y Y, em tin bọn anh đi, bọn anh chắc chắn sẽ đến tìm em mà! Anh đã đưa em ra ngoài thì sẽ không bỏ mặc em đâu!"
Thật ra Lâm Y Y rất hiểu chuyện, thấy tôi nói vậy cũng hiểu được cho nỗi khổ tâm của tôi, cô ấy mím môi, nói: "Anh Cửu, anh với anh Long nhất định phải quay về đấy, Y Y sẽ chờ hai anh. Nếu như hai người không quay lại, Y Y sẽ đến chỗ các anh!"
"Cô nhóc ngốc nghếch này, yên tâm đi, bọn anh sẽ không sao đâu, anh còn chưa được chứng kiến Y Y lấy chồng cơ mà!" Tử Long nói đùa một câu khiến mặt Lâm Y Y đỏ bừng lên. Sau khi cô ấy đồng ý, tôi bảo cô ấy vào trong dìu chị Tuyết Mai ra.
Với chị Tuyết Mai thì chúng tôi cũng không cần mất công khuyên nhủ, cũng chẳng cần chào tạm biệt, chúng tôi chỉ bảo chị ấy lên trên trấn đợi Mạnh Doanh quay về. Tôi và Tử Long vẫn không thấy yên lòng, nên tiễn họ ra khỏi thôn Tiểu Nghĩa, mãi cho đến khi ra khỏi cả khe núi.
Vừa ra khỏi khe núi, Lâm Y Y lại không nỡ rời đi, không muốn chia cách với chúng tôi. Tôi lại phải nói một tràng dài, cô ấy mới đành lòng rời đi.
Tôi và Tử Long đứng ở chỗ khe núi, sau khi nhìn thấy họ đã đi khuất rồi mới quay trở lại thôn Tiểu Nghĩa.
Về đến thôn, chúng tôi quyết định quay lại nhà của chị Tuyết Mai trước. Nhưng trong nhà không một bóng người, tôi tìm hết một lượt rồi hỏi: "Anh Tử Long, Diệp Chu Tinh vẫn chưa quay lại sao?"
"Ừ." Tử Long gật đầu: "Có lẽ cô ta sẽ an toàn thôi, chúng ta cứ đi đến quán trọ Tử Thi trước đi. Tranh thủ lúc trời còn chưa tối, chúng ta sẽ lẻn vào trong quán trọ!"
"Được!" Tôi cũng nghĩ như thế. Đã quyết định rồi, chúng tôi cũng lên đường luôn. Sau khi dùng la bàn bát quái xác định vị trí, chúng tôi đi thẳng hướng Đông Nam.
Vừa mới ra khỏi thôn Tiểu Nghĩa, tôi phát hiện Tử Long cứ ngoái đầu nhìn lại suốt. Trong lòng tôi hiểu, anh ấy đang ngóng trông Diệp Chu Tinh, hoặc có thể nói là đứa bé trai trong cái bình đó.
Dù sao thì thằng bé kia cũng đã coi anh ấy như cha ruột.
Hồn của Tử Long đã treo ngược cành cây, tôi đứng lại một lúc rồi mà anh ấy cũng không phát giác, nên va thẳng vào lưng tôi. Tử Long "Ớ" một tiếng, vội nhìn tôi: "Sơ Cửu, sao lại không đi tiếp vậy?"
Tôi cười trêu: "Tử Long, anh đang đợi Diệp Chu Tinh đấy à?"
Nghe tôi hỏi, Tử Long cũng không dám nhìn thẳng vào mắt tôi nữa, cũng không nói câu nào. Tôi nhìn vẻ mặt của anh ấy, lại không nhịn được cười: "Tử Long, anh còn nhớ không? Lúc em đi tìm Diệp Đường, anh cũng ủng hộ em không chút do dự! Cho nên, lần này em sẽ ở lại với anh! Chúng ta chờ Diệp Chu Tinh quay lại rồi cùng nhau đến quán trọ Tử Thi!"
"Hả?" Tử Long ngơ người, ánh mắt nhìn tôi hiện rõ vẻ kinh ngạc. Tôi gật đầu như để khẳng định lại một lần nữa, Tử Long mới nói: "Không phải là anh muốn chờ cô ta, chỉ là anh đang nghĩ, nếu như chúng ta bỏ mặc cô ta thật, có phải là vô tình quá không? Mặc dù Diệp Chu Tinh rất lạnh lùng, kiêu ngạo, nhưng dù sao cô ta cũng đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều."
Tôi làm bộ gật gù như thể rất hiểu, sau đó cười nói: "Đúng thế, cô ấy đã giúp chúng ta rất nhiều. Hơn nữa, về bản chất cô ta cũng không phải là người xấu, chỉ là tương đối độc lập, kiên cường mà thôi. Tuy cô ấy khinh thường chúng ta, không muốn kết bạn với chúng ta, nhưng ít ra chúng ta và cô ấy vẫn còn đang trên cùng một chiếc thuyền!"
Tử Long không giỏi trêu đùa người khác, nên tôi đành phải nói hùa theo ý anh ấy, để anh ấy tự tìm lí do ở lại đây.
Thế nhưng dường như Tử Long lại nghĩ đến Chu Bát Tự, bèn hỏi tôi: "Sơ Cửu, nếu như lần này chúng ta ở lại chờ để rồi không tìm được Chu Bát Tự báo thù, liệu em có trách anh không?"
"Ha ha..." Tôi bật cười: "Tử Long, bất kể anh làm gì, em cũng sẽ ở bên anh, cho dù là mất đi cả tính mạng! Cũng giống như anh luôn ở bên cạnh em vậy!"
Tôi vừa dứt lời, Tử Long đã gật đầu rất mạnh, những gì muốn nói đều đã hiện rõ trong ánh mắt nhau.
Lần này chúng tôi quyết định không quay lại trong thôn nữa, mà là tách ra quan sát, Tử Long canh ở sân sau nhà chị Tuyết Mai chờ Diệp Chu Tinh.
Còn tôi thì canh ở đầu thôn, quan sát chỗ khe núi. Nhưng khoảng cách giữa chúng tôi vẫn đủ gần, nếu như một bên xảy ra chuyện, người kia có thể phát hiện ra ngay lập tức.
Chúng tôi cố thủ như thế ròng rã vài canh giờ. Hướng khe núi không có gì dị thường, trong thôn lại càng yên ắng đến đáng sợ. Cứ như tất cả người trong thôn vừa nãy còn đào hố đều đã biến mất tăm!
Không đến một ngày, thôn Tiểu Nghĩa ồn ào hôm nào bỗng biến thành một thôn bỏ hoang không một bóng người. Bao trùm lên khắp nơi là cảm giác hoang vu và ngột ngạt.
Những con quạ đen cũng đã bị thợ làm vàng mã đuổi đi hết. Lại thêm những tấm bia mộ ở trước và sau ngôi nhà nữa, thôn Tiểu Nghĩa lúc này trông lại càng hoang vắng.
Cả cái thôn lớn như vậy mà chỉ có một mình tôi với Tử Long, có cảm giác như chúng tôi đã bị cả thế giới vứt bỏ. Thỉnh thoảng chúng tôi lại nhìn nhau một cái, xác nhận cả hai vẫn an toàn. Nhưng đợi đến xế chiều mà chúng tôi vẫn không thấy Diệp Chu Tinh trở về.
Ánh chiều tà le lói, sắc trời đã dần tối lại. Mặt trời vừa lặn, bóng tối đã ập đến ngay. Tử Long chạy lại chỗ tôi, nói thẳng: "Sơ Cửu, đợi thêm hai canh giờ nữa thôi. Nếu như đến lúc đó Diệp Chu Tinh vẫn còn chưa tới, vậy chúng ta sẽ đến quán trọ Tử Thi!"
"Được!" Tôi cũng không có gì dị nghị, hai chúng tôi ngồi đợi đã lâu nên có hơi đói, tôi quay lại nhà chị Tuyết Mai kiếm ít đồ lót dạ. Hai chúng tôi ăn xong, trời cũng đã tối đen.
Ngẩng đầu nhìn lên, mặt trăng đêm nay rất tròn, sao phủ kín cả bầu trời, có lẽ bởi vì không có gió nên cảm giác hơi oi ả. Nhìn ra xa, toàn bộ thôn tiểu Nghĩa đều chìm trong bóng tối, không hề có lấy một ánh đèn.
Tử Long đi vào trong thôn tìm một lúc rồi trở ra. Tôi thấy anh ấy hơi kích động, giống như phát hiện ra gì đó, bèn hỏi ngay: "Anh Tử Long, có phải Diệp Chu Tinh quay về rồi không?"
"Không phải!" Tử Long lắc đầu cười: "Anh phát hiện ra một thứ! Ban nãy anh vào trong thôn thấy có chỗ khả nghi. Thôn Tiểu Nghĩa này không phải không có ai cả, vẫn có người núp ở bên trong! Vừa nãy anh đã quan sát rất kỹ rồi, ngoại trừ nhà chị Tuyết Mai ra, trên cửa nhà khác đều treo một lá cờ vàng! Rõ ràng là người trong thôn nhân lúc chúng ta không chú ý đã treo nó lên!"
Lúc trước tôi cũng đã chú ý đến, trước cửa rất nhiều nhà đều có cờ, hình như là để đại diện cho thân phận của họ. Nhưng bây giờ tất cả đều đã treo lên, vậy có nghĩa là trò hay sắp bắt đầu rồi.
Tôi thoáng trầm tư: "Trừ cái này ra, anh còn phát hiện cái gì nữa không?"
Tử Long nở nụ cười đầy thần bí: "Còn một cái nữa là, những cái hố mà lúc trước người dân trong thôn đã đào! Anh cũng cố tình đi qua ngó thử, Sơ Cửu... em đoán xem anh đã trông thấy cái gì?"
"Trông thấy cái gì cơ?"
Tử Long cười hớn hở: "Trong cái hố đó có chôn một thân cây hòe! Cái thân cây đấy ít nhất cũng phải hai người mới ôm xuể được. Cành cây đã bị người ta tỉa đi hết, chỉ còn mỗi cái thân cây trụi lủi trọc lốc thôi! Mà không chỉ ở cuối thôn, phía sau của rất nhiều ngôi nhà cũng có. Hơn nữa, mỗi thân cây đó đều được buộc dây thừng đỏ nối lại với nhau. Thế này có chút thú vị rồi đấy."
Nghe Tử Long kể, trong đầu tôi cũng dần mường tượng ra. Nhưng sau đó, tôi lại nhớ đến cái hố cực to ở đầu thôn, đó cũng là do thôn dân đào lên, nhưng đến giờ vẫn chưa chôn thân cây hòe nào vào cả.
Tôi càng nghĩ càng cảm thấy kì lạ, cái thôn này giống như một cái túi đang mở sẵn miệng đợi người nào đó chui vào vậy.
Cửa thôn không chôn thân cây, giống như miệng lối vào đang được mở ra.
"Chờ đã, Tử Long, không đúng..." Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên nhớ tới Vương Lỗi, vừa nhớ tới anh ta, tiềm thức tôi đã nghĩ ngay đến trận pháp, bèn lập tức nói: "Anh Tử Long, liệu đây có thể là một trận pháp mạnh mẽ nào đó không? Cũng chính bởi trận pháp này mới khiến toàn bộ người dân thôn Tiểu Nghĩa biến mất?"
Tử Long nghe vậy, sắc mặt dần sa sầm. Tôi đang định nói chuyện, bỗng phát hiện mắt anh ấy cứ nhìn chằm chằm vào phía sau lưng tôi, trong con ngươi loáng thoáng có ánh sáng phản chiếu lại...
Tôi thấy anh ấy đã nhíu hết cả mày lại. Tôi vội vàng xoay người lại xem. Và rồi tôi chợt trông thấy ở lối vào khe núi bỗng xuất hiện rất nhiều ánh đèn pin...

Bình Luận

0 Thảo luận