Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 203: Ở lại chứng đạo

Ngày cập nhật : 2025-08-06 22:12:56
Sự bất an bao phủ mỗi chúng tôi, nhưng không có ai mở miệng nói gì cả. Chúng tôi đi một lượt trong cái thôn không có tý hơi thở sự sống nào, sự ngột ngạt trong lòng lại càng tăng thêm.
Tất cả các căn nhà trong thôn Tiểu Ngư đều đóng kín cửa, bên trong không có một tia sáng nào, chỉ có trong nhà của thằng bé Hoàng là có đèn sáng.
Lúc đi đến cửa, Tử Long bỗng nhiên ngừng lại, hỏi tôi một câu trước: “Sơ Cửu, thằng bé Hoàng sao rồi?”
Tôi đang vác thằng bé, thế nên cũng có thể cảm giác được nhiệt độ trên người nó đang ấm dần trở lại, hô hấp cũng dần đều lên.
Nói cách khác, lúc nãy chúng tôi đã gọi được hồn cậu ta về. Vì muốn chúng tôi mang thằng bé Hoàng chạy đi, ông trưởng làng đã cố nhập vào thân thể của cháu trai mình, gây ra chút ảnh hưởng nhỏ với thằng bé, đó là bây giờ nó vẫn còn đang hôn mê!
“Thằng bé không sao, đợi nó tỉnh lại, nghỉ ngơi một lúc là tốt rồi!” Tôi đáp lời.
“Vậy thì tốt!” Tử Long thở phào, nói tiếp: “Trước tiên chúng ta đừng vào nhà, Long Dương coi chúng ta là người ngoài, trong lòng luôn hoài nghi chúng ta! Chúng ta phải chuốt lại toàn bộ các thông tin, tính toán chuyện sau này đã!”
“Được!” Tôi tán thành với ý kiến của Tử Long. Vương Lỗi cũng cười, nói: “Anh Long trưởng thành, biết suy nghĩ rồi. Được đấy, được đấy! Thấy hai người dần trưởng thành, trở nên có dũng có mưu, Lỗi gia tôi cũng thấy yên lòng!”
Vương Lỗi nói lời này thì nhìn bầu trời đêm, giống như vui mừng nên cảm khái vậy. Nhưng lời này nói ra từ trong miệng anh ta thì có vẻ không đúng lắm, giống như anh ta là bậc trưởng bối của chúng tôi, đã theo dõi chúng tôi trưởng thành vậy.
“Khụ khụ…” Tử Long ho khan hai tiếng, nhắc nhở: “Lỗi gia, lạc đề quá rồi!”
“Cứ để tôi nói cho hết đã!” Có vẻ cảm xúc của Vương Lỗi đang trên đà dâng trào, anh ta thở dài thườn thượt, hai tay chắp sau lưng, nói bằng cái giọng đầy âu sầu cùng dáng vẻ ưu thương không thôi: “Lỗi gia tôi cô độc, thực sự là quá cô quạnh! Không chỉ lợi hại còn đẹp trai, có lúc ngay cả bản thân tôi cũng phải cảm khái, tại sao nhân tài như tôi lại xuất hiện… Ấy… Anh Cửu, anh Long, hai người chờ tôi với, mẹ kiếp…”
Lúc Vương Lỗi đang tự luyến, tôi và Tử Long đã cười ha ha đi mất. Đợi Vương Lỗi hoàn hồn, thấy vậy bèn chửi một tiếng rồi vội vàng đuổi theo.
Cuối cùng chúng tôi chọn vị trí dưới một gốc đa lớn ở cách đó không xa. Tôi đặt thằng bé Hoàng xuống đất, kiểm tra hơi thở của thằng bé. Sau khi thấy tất cả đều bình thường, lúc này chúng tôi mới bắt đầu thảo luận.
Ba người chúng tôi ngồi dưới gốc cây đa, Vương Lỗi ngậm một cọng cỏ đuôi chó, sau khi nhai chóp chép mấy cái, anh ta đột nhiên mở miệng nói: “Thời xưa có Lưu Quan Trương kết nghĩa vườn đào, nay có ba thằng đàn ông cô độc Triệu Vương Lý ngồi dưới gốc đa! Đây chính là số trời, cũng là sứ mạng của ta! Các thanh niên, tương lai của Đạo môn nằm trong tay mấy cậu đấy!”
“Ặc…” Cho dù là trường hợp nghiêm túc đến nhường nào, Vương Lỗi luôn có thể dẫn người ta xuống mương. Tử Long bất đắc dĩ mỉm cười, mượn cơ hội này để hỏi: “Lỗi gia, rốt cuộc thân phận của anh là gì vậy? Anh thần bí như vậy, đẹp trai như vậy, chắc chắn không phải người của Long Hổ tông đâu nhỉ? Anh nói cho hai anh em bọn tôi biết, sau này bọn tôi có bị bắt nạt cũng biết đường báo tên anh. Sơ Cửu, em thấy đúng không?”
“Ừ ừ!” Tôi phối hợp gật đầu, sau đó cười nói hùa theo: “Lỗi gia, Tử Long nói đúng lắm. Nếu ba người chúng ta đã có duyên tụ họp dưới gốc đa này, thế thì anh nói cho chúng tôi biết thân phận thật của mình đi? Chuyện gì anh cũng không nói cho bọn tôi biết, có phải là coi tôi và Tử Long như người ngoài không?”
Vương Lỗi cười hì hì nhìn bọn tôi, sau đó sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm nghị. Anh ta nói: “Chúng ta nên quay lại bàn về kế hoạch sau đó thì hơn, thời gian của tôi rất quý giá, một khắc một tấc vàng, đừng lãng phí!”
Hầy, tôi thầm thở dài, thân phận của tên này quá bí ẩn, lần này cũng lại cười ha ha cho qua.
Tôi và Tử Long nhìn nhau cười trừ, biết lại hỏi không ra. Lúc này tôi mới bắt đầu nói vào chủ đề chính. Tôi bắt đầu kể chi tiết về chuyện mình đã chứng kiến được ở dưới đáy sông Long Ngâm cho bọn họ nghe.
Sau khi hai người họ nghe xong, Tử Long liền nói trước: “Đầu tiên là ông trưởng làng nhảy xuống sông Long Ngâm, tiếp đó là Thủy gia giả vờ làm đạo trường di cung hoán số, thực tế lại là muốn hại chết những cụ già trong thôn. Nhưng hình như ông trưởng làng cùng phe với Thủy gia, mấy lần xuất hiện đều muốn cảnh báo cho chúng ta nên rời khỏi đây! Quan trọng nhất là chiếc quan tài thần bí dưới đáy sông, cả những xác nữ trong đó nữa. Lúc nãy ông trưởng làng nhập vào người thằng Hoàng, vô tình nhắc tới một câu, đó là muốn chúng ta đi nhanh một chút, nếu không chờ người của Vu giáo đến thì chúng ta sẽ không đi được nữa! Mà theo tin tình báo của bộ phận đặc biệt, người của Vu giáo đã ra tay, mục đích cũng là tìm được hài cốt những pháp sư Vu giáo tham gia đấu pháp năm đó. Điều này chứng tỏ ông trưởng làng cũng biết về sự kiện đấu pháp năm đó!”
Bình thường Tử Long không phải là người thích nói chuyện, nhưng trong mấy người chúng tôi thì anh ấy lại là người tinh tế nhất.
Anh ấy kể ra toàn bộ sự kiện. Sau khi nghe xong, Vương Lỗi gật đầu, đăm chiêu suy nghĩ.
Một lát sau, anh ta mới mỉm cười, giống như đã suy nghĩ thông suốt được điều gì đó. Anh ta nói: “Thủy gia lợi dụng đạo trường di cung hoán số, thật ra không phải là muốn di cung hoán số cho cả nhà thằng bé Hoàng, thực tế là muốn thu hút đám quỷ nước dưới đáy sông lên. Lúc đó, tôi thấy toàn bộ các cụ già trong thôn đều đến nên đã cảm thấy không đúng. Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ, mục đích thực sự của ông ta là muốn hại chết tất cả bọn họ! Hai người tính thử xem, từ năm có cuộc đấu pháp đến bây giờ?”
Vương Lỗi vừa nói vậy, tôi lập tức hiểu ra. Những người trưởng thành từ năm đấu pháp đó đến bây giờ vừa vặn đã đến tuổi già.
Nghĩ đến đây, tôi bèn nói tiếp: “Lỗi gia, ý của anh là Thủy gia hại chết những người cao tuổi trong thôn này là để bọn họ câm miệng. Những người già này rất có thể biết được chuyện năm đó, chỉ khi bọn họ chết hết rồi thì sự kiện đấu pháp năm đó mới có thể trở thành bí mật mãi mãi! Nếu chuyện này là thật, vậy Thủy gia ở lại làng chài là để bảo vệ bí mật. Thế nhưng tại sao ông ta lại muốn làm như vậy? Thủ đoạn của ông ta đã bán đứng chính bản thân mình, ông ta tuyệt đối chính là người của Đạo môn chính thống, song tại sao lại không cho chúng ta tìm được hài cốt của những anh hùng kia?”
“Để bảo vệ bí mật này, không tiếc ra tay giết hại nhiều người như vậy. Rốt cuộc sự kiện đấu pháp năm đó đã che giấu bí mật kinh thiên động địa gì?” Tử Long cũng nghi hoặc thốt lên.
Vương Lỗi gật đầu tán đồng, nói: “Nếu tôi không nhìn nhần thì, quỷ nước dưới đáy sông và chiếc quan tài thần bí kia nhất định có liên quan đến chuyện phong thủy tương khắc của nơi này. Nói không chừng chính quỷ nước dưới sông và chiếc quan tài đã ăn cắp long mạch phong thuỷ nơi này. Thôn Tiểu Ngư chắc chắn có liên quan đến sự kiện đấu pháp, chỉ là bây giờ chúng ta còn chưa cởi bỏ được nghi vấn, chưa tìm ra được đáp án! Người biết chân tướng đều đã chết hết rồi. Bây giờ những người còn lại thì đóng chặt cửa ở trong nhà, chắc hẳn cũng sẽ không muốn gặp chúng ta! Bây giờ chúng ta phải cân nhắc cho sự lựa chọn của mình, nên đi hay là ở lại tiếp tục tìm kiếm những anh hùng Đạo môn đã mất tích! Đi thì chúng ta không còn chuyện gì phải làm nữa, cũng không chịu tổn thất gì cả! Ở lại, có lẽ chúng ta sẽ còn gặp phải nhiều chuyện kỳ lạ hơn nữa, thậm chí còn gặp phải người của Vu giáo, sống mái một phen!”
Vương Lỗi nói rất khách quan về vấn đề chúng tôi cần phải đối mặt. Nhưng anh ta không tỏ thái độ gì, chỉ chờ bọn tôi tự quyết định.
Chắc chắn bây giờ chúng tôi không đi được. Cho dù chúng tôi muốn đi, Long Dương cũng sẽ không đi! Người như anh ta phải nói là rất mưu mô, có lẽ anh ta đã nghĩ xong cách để nhân cơ hội này ngoi được đầu lên trong bộ phận đặc biệt.
Anh ta không đi, có nghĩa là Diệp Chu Tinh cũng không thể đi.
Chưa kể, bây giờ càng lúc càng tới gần chân tướng, tôi không muốn rời đi! Trong lòng tôi biết rất rõ, năm đó những vị cao nhân ấy cũng vì quốc gia chúng tôi nên mới chiến đấu với Vu giáo, xả thân vì nước!
Chúng tôi là hậu duệ Đạo môn nên càng không thể làm mất mặt bọn họ.
Nghĩ đến đây, tôi bèn nhìn về phía Tử Long, Tử Long mỉm cười, tôi đã biết câu trả lời của anh ấy.
Tôi khẽ gật đầu, Tử Long cũng tỏ rõ thái độ: “Lỗi gia, lần này bọn tôi sẽ không rời đi! Cho dù có tà dị đến nhường nào, cho dù nguy hiểm đến nhường nào, bọn tôi đều sẽ ở lại, đại diện cho Đạo môn, đại diện cho quốc gia của chúng ta! Bởi vì tôi tin chắc dù thay đổi thì chúng tôi đều không rời khỏi đạo. Cho dù Vu giáo khủng khiếp đến nhường nào cũng không phải là đối thủ của Đạo môn chúng ta! Tà bất thắng chính, tôi muốn ở lại… chứng đạo!”
Nhìn thấy tôi cũng gật đầu, Vương Lỗi bất đắc dĩ nở nụ cười, nói: “Hai người các cậu đều muốn ở lại, thế thì Lỗi gia tôi cũng không đi! Tuy rằng trong lòng Lỗi gia tôi không có đạo, thế nhưng còn có cô độc mà!”
“Ặc, anh không thể đứng đắn một tý sao!” Tôi cười chán nản, đang định nói tiếp, nào ngờ Mạnh Doanh lại đột nhiên chạy tới.
Anh ta chạy rất gấp gáp, vừa chạy còn vừa nhìn về sau lưng mình, muốn nhìn xem có người đuổi theo hay không.
Thấy Mạnh Doanh chạy đến, tôi vội vàng vẫy tay với anh ta. Mạnh Doanh vừa chạy đến nơi liền thở hổn hển nói: “Sơ Cửu, không hay rồi, Long Dương định mạnh bạo tiến vào hang đá dưới khúc sông dữ!”

Bình Luận

0 Thảo luận