Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 174: Kiếm giấu trong gậy

Ngày cập nhật : 2025-07-22 09:01:03
Tiếng nói vừa dứt, tôi cũng đã ra tay. Khoảng cách giữa Chu Bát Tự và tôi khá gần, bằng với khoảng cách tới quan tài đá.
Con dao trong tay tôi nhằm thẳng lồng ngực của lão, Chu Bát Tự hừ lạnh một tiếng, lui về sau một bước, cùng lúc đó, cây gậy bằng sắt trong tay lão cũng chĩa về phía tôi.
Lão ngắm rất chính xác, đầu gậy của lão vừa hay chặn đứng mũi con dao của tôi. Tiếng kim loại va vào nhau vang lên rất chói tai, thế công của tôi bị chặn lại hoàn toàn, tôi không thể tiến thêm bước nào.
Sức mạnh tác động vào con dao lớn đến mức, cả người tôi bị chấn động mạnh, gan bàn tay cũng tê rần. Tôi không bao giờ dám đánh giá thấp thực lực của Chu Bát Tự, dù sao cũng già đến sắp thành tinh rồi, đương nhiên càng không cần phải nói đến sức mạnh của lão đáng sợ thế nào.
Hai chúng tôi cứ giằng co với nhau như vậy, không ai chiếm thế thượng phong cả! Nhưng trông Chu Bát Tự có vẻ ung dung hơn tôi nhiều, khóe miệng lão hiện lên một nụ cười khinh thường. Lão nói: "Lý Sơ Cửu, ta cũng muốn xem thử, rốt cuộc là ngươi mạnh hay ông nội ngươi mạnh hơn!"
Vừa dứt lời, lão đột nhiên dồn sức vào cây gậy sắt, lực trấn đó mạnh đến nỗi khiến tôi lùi lại mấy bước.
Một chân của tôi đạp mạnh xuống đất, đồng thời nương theo đà của cú đạp, tôi xông thẳng tới, con dao trong tay nhắm thẳng lồng ngực của lão.
Chu Bát Tự phản ứng rất nhanh, lão nghiêng người, khéo léo tránh đi con dao của tôi. Công kích lần này của tôi chỉ mang tính thăm dò, thế nên tôi không tiếp tục xông tới mà ngừng lại ngay. Tôi xoay con dao, cầm ngược chuôi đao rồi rạch một đường ngang bụng lão.
Chu Bát Tự chẳng hề hoảng loạn, lập tức giơ cây gậy sắt lên chắn ngang trước người mình. Con dao của tôi đã chém lên cây gậy sắt của lão, cũng bởi sức mạnh cú chém đó quá lớn nên có cả tia lửa bắn ra.
"Trò mèo!" Chu Bát Tự hừ lạnh một tiếng, hai tay cầm cây gậy sắt hất mạnh, hất văng tôi ra xa.
Tôi còn chưa đứng vững thì cây gậy sắt của lão đã sắp gõ xuống đầu tôi. Tôi thấy tình huống không ổn nên nhanh chóng lùi lại mấy bước.
Chu Bát Tự được đà lấn tới, không ngừng đánh tôi bằng cây gậy sắt. Tôi không kịp lùi về sau nữa nên nhảy lộn ngược ra sau.
Sau khi lộn ngược liên tục mấy vòng, tôi mới tránh được đòn tấn công của lão. Vừa đứng vững, tôi đã lại chủ động xông tới. Lúc sắp đến gần lão, tôi nhảy lên thật cao rồi quát to một tiếng, hai tay cầm dao đâm thẳng xuống.
Chu Bát Tự cười lạnh, chống thẳng cây gậy sắt xuống đất, hai chân nhấc lên khỏi mặt đất, đá về phía tôi. Người lão nghiêng sang một bên, tránh được con dao của tôi, mà tôi thì đã bị lão đá trúng một cú vào bụng.
Lực của cú đá mạnh tới nỗi, tôi bị đá cho bay ngược trở lại, rơi mạnh xuống đất. Ngay sau khi tiếp đất, tôi vội lộn mình đứng dậy.
Ngay khi đứng lên, tôi cảm thấy mình không thể đứng vững nổi, hơi thở hỗn loạn, ngũ tạng lục phủ như đã bị lệch vị trí.
"Xem ra ngươi vẫn chưa học được chân khí của phái Huyền Chân chúng ta!" Chu Bát Tự không tiếp tục tấn công mà cười khinh thường, nói: "Ngươi cầm Thước Trấn Hồn, vậy mà trong cơ thể lại chưa luyện ra được chân khí. Với trình độ như ngươi thì sao có thể làm chưởng môn của phái Huyền Chân chúng ta chứ? Cũng may ngươi không có đại ấn của phái Huyền Chân, nếu không sớm muộn gì Huyền Chân cũng bị hủy diệt trong tay ngươi!"
"Xùy!" Tôi đáp trả thẳng thừng: "Cho dù không có chân khí, tôi cũng có thể giết chết ông!"
Lúc nãy khi đánh nhau với lão, tôi đã phát hiện được rằng, mỗi một đòn tấn công của lão đều mang theo sức mạnh của chân khí. Đáng tiếc là trong cơ thể tôi đang phong ấn âm cổ nên không thể sử dụng chân khí.
Nếu không tôi cũng có thể tiếp chiêu của lão!
"Người của Linh tộc không đến, ta đành giết ngươi trước vậy. Đợi ta tìm được đại ấn của phái Huyền Chân chúng ta rồi, ta sẽ khiến Huyền Chân trở lại với thời kỳ huy hoàng lúc xưa!" Lúc Chu Bát Tự nói đến đây, giọng điệu của lão đột nhiên trở nên lạnh lùng, khuôn mặt vặn vẹo trông rất dữ tợn và đầy căm phẫn.
Gần như cùng lúc đó, khi lão vừa dứt lời, lão đột nhiên lao về phía tôi, cây gậy sắt cũng đâm thẳng vào tôi.
Tôi không hề lùi lại mà chủ động xông tới, nắm lấy cây gậy sắt của lão. Nhưng khi tôi vừa bắt lấy cây gậy sắt, Chu Bát Tự bỗng quát to một tiếng rồi xoay tay.
Tức thì, tôi cảm nhận được một luồng sức mạnh to lớn ào tới, khiến tôi gần như tuột tay khỏi cây gậy sắt.
Lão sử dụng chân khí nên đương nhiên sức mạnh của lão sẽ lớn hơn tôi nhiều.
Thấy mình sắp tuột tay, tôi bèn theo đà buông tay ra. Cây gậy sắt liền xoay một vòng trên không, và cùng lúc đó, con dao của tôi cũng đâm tới.
Chu Bát Tự đã phải thay đổi sắc mặt, một tay giữ gậy sắt, một tay đập mạnh vào tay tôi. Tôi thấy vậy, vội vàng xoay con dao rồi nhắm mũi dao vào lão.
"Hừ!" Chu Bát Tự tỏ ra cực kỳ khinh thường, tay cằm gậy lập tức đổi hướng, gõ xuống đầu tôi.
Chết tiệt!
Bây giờ tôi đang bị lão quấn lấy, lại đang đánh ở khoảng cách gần nên hoàn toàn không có cơ hội thoát đi. Nhìn thấy cây gậy kia sắp đập xuống, tôi cũng không để tâm đến chiêu thức gì nữa, nhào thẳng về phía trước, húc đầu vào bụng lão.
Có lẽ Chu Bát Tự cũng không nghĩ tới tôi sẽ ra tay mà hoàn toàn không theo lẽ thường, thế nên bị tôi húc cho lùi về sau mấy bước, người lão đập cả vào chiếc quan tài đá, khiến máu trong đó cũng bị bắn lên.
"Khụ khụ..." Mới vừa đứng vững, lão đã ho khù khụ, sắc mặt tái nhợt.
Tôi nhìn lão, cười mỉa mai: "Chu Bát Tự, mặc dù ông là lão luyện đấy, chân khí trong cơ thể thì dồi dào, nhưng tôi vẫn có ưu thế hơn ông, tôi trẻ hơn ông, có thể lực tốt hơn ông!"
Nói xong, tôi lại lao tới. Không chọn chiến đấu gần với lão là vì lão có chân khí, nếu liều mạng thì tôi cũng không phải là đối thủ của lão nên phải dùng chiêu lấy nhu thắng cương.
Tôi cũng không nhắm vào Chu Bát Tự mà nhảy thẳng lên mép quan tài đá, chạy dọc theo quan tài đá rồi nhảy lên cao, gập chân, thúc thẳng đầu gối của mình vào đầu lão.
Thấy thế, Chu Bát Tự vội vàng dùng cây gậy sắt chống lên quan tài đá, tạo đà lùi lại mấy bước. Khoảng cách của tôi không đủ nên vừa vặn rơi xuống vị trí lão vừa rời khỏi.
Tôi rơi xuống trong tư thế ngồi xổm. Ngay sau đó, hai chân tôi đạp thật mạnh xuống đất, tạo đà cho tôi nhảy bật lên như mũi tên rời cung, con dao trong tay bay thẳng về phía lão.
"Đê tiện!" Chu Bát Tự mắng to. Lúc này lão đánh bay con dao của tôi bằng cây gậy sắt, mà hiệu quả tôi muốn chính là vậy. Tôi vội bắt lấy cây gậy sắt của lão, nhảy lên rồi đá một cước vào bụng lão.
Một cước này của tôi rất mạnh, khiến lão phải loạng choạng lùi về sau vài bước. Nhân lúc lão còn chưa đứng vững, tôi lại đấm một cái vào bụng lão, khiến lão đập người vào tường. Sau khi bị đập vào tường, người lão trượt dài xuống đất.
Tôi không dám lơ là, nhặt lại ngay con dao vừa bị đánh bay, định tiếp tục xông qua đó giết lão.
"Lý Sơ Cửu, dường như ngươi đã quên mất một chuyện? Ta là xác sống, ngươi tưởng có thể giết chết ta bằng cách này sao? Hoàn toàn không thể!" Chu Bát Tự đột nhiên cười lạnh, từ từ đứng dậy.
Lúc đứng dậy, lão phủi bụi dính trên ngực áo mình, khóe miệng là nụ cười đầy khinh bỉ.
Tôi còn chưa kịp thấy rõ, lão đã lao đến chỗ tôi nhanh như chớp giật. Cây gậy sắt tấn công như vũ bão, không ngừng đâm về phía tôi.
Tôi không dám đỡ chính diện, chỉ có thể không ngừng dùng dao để hất cây gậy sắt của lão ra. Cứ như vậy, tôi đã bị lão ép phải lùi về sau.
Khi lùi đến chỗ quan tài đá, tôi thực sự đã không còn đường lui nữa. Tôi vừa đỡ được một đòn tấn công của lão, cây gậy sắt của lão đã lại đâm về phía tôi.
Sắc mặt tôi cũng không khỏi thay đổi, tôi dán sát vào quan tài đá rồi thoắt cái xoay người sang một bên. Chỉ cách mấy phân nữa thôi, cây gậy sắt của lão đã đâm thẳng vào sườn của chiếc quan tài đá.
Một tiếng ầm chói tai vang lên, không ngờ quan tài đá đã bị cây gậy sắt của lão đâm thủng một lỗ, đá vụn văng tứ phía.
"Nguy hiểm thật, nếu bị đâm trúng thì nhất định người mình cũng có ngay một lỗ như kia mất!" Tôi nghĩ mà không khỏi thấy sợ nên lẩm bẩm một câu. Nhưng tôi còn chưa kịp đứng vững thì cây gậy sắt của Chu Bát Tự đã lại đâm vào ngực tôi lần nữa.
Tôi bị lão ép cho không còn đường lui, đành phải ném con dao đi, một tay nắm chặt lấy cây gậy sắt của lão.
Một tay còn lại của tôi thò vào trong quan tài, hất máu trong quan tài đá vào mặt lão, đồng thời giận dữ hét: "Đi chết đi!"
Chu Bát Tự quay đầu tránh. Mà tôi đã siết chặt tay, dùng hết sức lực của mình đấm vào đầu lão!
"Lý Sơ Cửu, ngươi vẫn còn quá trẻ! Chết trong tay ta, ngươi cũng không tính là chết vô ích!" Nào ngờ Chu Bát Tự lại nở nụ cười âm hiểm.
Quả đấm của tôi còn chưa đấm tới, tôi đã thấy lão xoay phần tay cầm của gậy sắt, sau đó lão rút ra một thanh kiếm mảnh rất sắc từ trong cây gậy sắt ra, đâm thẳng vào tim tôi!

Bình Luận

0 Thảo luận