Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 36: Ngọn nguồn môn đạo

Ngày cập nhật : 2025-07-10 18:20:55
Rời khỏi thôn Ma Câu, tôi đi theo Tiêu Dao Tử đến Miêu Vương quan ở núi Miêu Vương. Miêu Vương quan nằm sâu trong núi Miêu Vương, địa thế cheo leo hiểm trở, tách biệt với thế giới, người bình thường không thể nào tìm được đến đây.
Khi tình hình vết thương của Tiêu Dao Tử ổn định, ông đã nhận tôi làm đệ tử trên danh nghĩa, chứ không nhận tôi làm đệ tử nhập thất. Nói theo lời của ông là, ông và tôi không cùng một hệ phái.
Đạo giáo của bọn họ được phân thành ba môn phái lớn, phái thứ nhất là phái Luyện Đan; phái thứ hai là phái mà ông ấy kế thừa, gọi là phái Phù Lục, chủ yếu là tu luyện đạo thuật và bùa chú. Còn phái cuối cùng được gọi là phái Huyền Chân, chủ yếu tu luyện chân khí. Ông nội tôi ngày trước chính là theo phái này. Giờ tôi cũng đã có thước trấn hồn, nên tôi chỉ có thể quy về phái Huyền Chân, vì vậy ông ấy mới nhận tôi làm đệ tử trên danh nghĩa.
Lúc bái sư, tôi chỉ mong muốn nhanh chóng học thành đạo thuật để quay trở về thôn Ma Câu đuổi bay lũ bách quỷ, sau đó lại đi tìm mẹ tôi. Nhưng Tiêu Dao Tử không dạy tôi đạo thuật, ngược lại còn sai tôi quét lá rụng trong sân mỗi ngày.
Tôi đã quét lá rụng đằng đẵng một năm trời. Sau khi nội tâm của tôi hoàn toàn bình tĩnh rồi, ông mới dạy tôi những kĩ năng nhập môn cơ bản.
Đến khi tôi thành thạo những kiến thức cơ bản rồi, ông mới dạy tiếp tôi phương pháp luyện khí của phái Huyền Chân. Luyện chân khí so với tu luyện đạo thuật khó khăn gấp trăm lần. Trước tiên phải đả thông toàn bộ phần Hạ đan điền ở bụng dưới, vậy mới có thể tích trữ đủ nội lực để tu luyện ra chân khí.
Sau đó là Trung đan điền ở ngực, và cuối cùng là Thượng đan điền ở trán, hay nói cách khác là chỉ khi tôi đả thông được ba vị trí đan điền rồi, khiến chân khí liền thông với nhau, thì mới đủ khả năng đi tìm mẹ. Nếu không, tôi đi cũng chỉ là tự tìm đường chết.
Tôi rất khắc khổ, gần như là liều chết để tu luyện, lại còn là đồng thời tu luyện đạo thuật và luyện khí. Nhưng suốt ba năm, phần Hạ đan điền của tôi chỉ tập hợp được một luồng khí to chừng một con cá nhỏ, lại còn chưa khống chế được hoàn toàn.
Năm đó, ông nội tôi chỉ dùng một chiêu thức với ngón cái và ngón trỏ đã bẻ gãy cổ Hữu Dương, chính là vì dùng sức mạnh của chân khí. Nhưng ông tu luyện cả một đời mà Trung đan điền cũng chưa đả thông hết.
Trong những năm tháng ở Miêu Vương quan, mỗi ngày Tiêu Dao Tử đều đốc thúc tôi tu luyện. Còn Triệu Tử Long, thường ngày đều xuống núi giúp người khác bắt quỷ, xua đuổi tà ma, kiếm tiền nuôi sống hai người chúng tôi. Không có tiền, chúng tôi rất khó để tồn tại.
Mỗi lần nhìn thấy Triệu Tử Long trở về với đầy vết thương trên người, hơn nữa còn rất mệt mỏi, trong lòng tôi cực kỳ khó chịu, muốn xuống núi phụ giúp anh ấy một tay.
Nhưng Tiêu Dao Tử không đồng ý cho tôi xuống núi, nói tôi vừa mới nhập đạo môn, bắt buộc phải bái sư ba năm, học nghệ bốn năm, học thành tài rồi mới có thể xuống núi.
Triệu Tử Long cũng kiên quyết không cho tôi xuống núi, mỗi lần trở về đều mang cho tôi rất nhiều đồ ăn ngon, còn động viên tôi: “Sơ Cửu, em không được xuống núi, em phải tập trung tu luyện cho tốt, thôn Ma Câu và cả mẹ em đều đang đợi em. Mọi việc đã có anh, anh sẽ bảo vệ em cả đời này!”
Tôi không biết nên nói gì nữa, trong lòng vô cùng cảm động, nhưng anh ấy lại không cho tôi nói cảm ơn, nói chúng tôi là huynh đệ với nhau, huynh đệ cả đời sống chết có nhau, tuyệt đối không được nói cảm ơn. Nói cảm ơn sẽ chỉ khiến hai bên trở nên xa lạ, có khoảng cách.
Thời gian thấm thoát trôi qua, chúng tôi cứ sống yên ổn như vậy đó. Tôi và Triệu Tử Long đều từ từ trưởng thành, vì lớn lên trong gian khổ, cho nên so với những người cùng trang lứa, chúng tôi trông có phần già dặn, kiên cường hơn.
Nhưng sức khỏe của ông Tiêu Dao Tử thì mỗi lúc mỗi yếu đi. Năm đó, cổ Tam Thi của Chu Bát Tự đã khiến ông phải chặt đứt cánh tay mới có thể giữ lại được mạng. Mà độc tính đó vẫn còn lưu lại trong cơ thể ông, theo năm tháng trôi đi, nó không ngừng tích tụ lại, giày vò ông tới mức chỉ còn da bọc xương.
Sau khi tôi học hành tròn bảy năm, ông mới gọi tôi đến phòng thiền của ông. Tôi quỳ trước mặt ông, ông nói: “Sơ Cửu, đại nạn của ông sắp đến rồi, ông cũng không còn đủ khả năng dạy dỗ con thêm nữa. Đêm qua, ta đã xem cho con và Triệu Tử Long một quẻ, hai con sẽ có một kiếp nạn sống còn, nhưng sẽ có quý nhân tương trợ. Tử Long mệnh Rồng, còn con mệnh Hổ, thế nào cũng sẽ có long hổ tương tranh, chỉ có quý nhân mới có thể hóa giải được xung đột giữa các con. Tam nhân hành, mọi chuyện mới thành công. Nhớ lấy, phải làm nhiều việc thiện, tích đức. Nhất định không được làm những chuyện độc ác, tàn nhẫn, mất hết tính người, gây tổn hại đến thiên đạo luân lý!”
Tôi nhìn dáng người Tiêu Dao Tử đã gầy như que củi, trong lòng vô cùng khó chịu, liên tục dập đầu nói: “Sư phụ, người đừng lo, con nhất định sẽ tìm được cách loại trừ độc tố trong người sư phụ.”
Tiêu Dao Tử chỉ cười, lắc đầu, không dặn dò gì nữa, chỉ bảo rằng tôi có thể xuống núi. Tôi vâng một tiếng, đi ra khỏi phòng thiền của Tiêu Dao Tử.
Vừa trở ra, tôi đã thấy Triệu Tử Long trở lại, kích động kéo tôi nói: “Sơ Cửu, cùng đi xuống núi với anh một chuyến, anh đã tìm được cách cứu chữa cho sư phụ rồi.”
“Có thật không? Nếu vậy thì tốt quá rồi, chúng ta đi luôn thôi!” Nghe thấy Triệu Tử Long nói đã tìm được cách cứu sư phụ, trong lòng tôi kích động không gì sánh nổi.
Nhưng điều tôi không ngờ tới là, lần này xuống núi, hai chúng tôi lại gặp phải đại nạn trong quẻ bói mà sư phụ Tiêu Dao Tử đã bói trước đó! Mà tôi càng không nghĩ tới là, tôi còn gặp được người đã rời khỏi được thôn Ma Câu mà vẫn còn sống.
Trên đường xuống núi để tới thị trấn, tôi hỏi Triệu Tử Long: “Anh Tử Long, rốt cục là cách nào vậy? Làm sao mà anh tìm được?”
Triệu Tử Long cười nói: “Sơ Cửu, từ trước tới nay anh vẫn luôn giúp một người thần bí làm việc, thù lao người đó trả luôn cao hơn những người khác. Anh đã nhờ ông ấy giúp anh tìm cách giải trừ cổ Tam Thi, ông ấy nói ông ấy có thể làm được, nhưng với điều kiện là anh phải giúp ông ấy làm một chuyện!”
“Muốn chúng ta giúp chuyện gì cơ?” Thấy Triệu Tử Long không nói nữa, tôi bèn gặng hỏi.
Triệu Tử Long lắc đầu, không trả lời tôi, mà chỉ nói: “Sơ Cửu, đến rồi em sẽ biết.”
Tôi hiểu tính Triệu Tử Long, nếu anh ấy đã không muốn nói ra, dù tôi có cố hỏi thế nào đi chăng nữa, anh ấy cũng sẽ không nói. Nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện có thể cứu được sư phụ, dù có phải lên núi đao xuống biển lửa, chúng tôi cũng sẽ đi.
Khi chúng tôi đến huyện Miêu Vương thì cũng đã là buổi chiều. Huyện Miêu Vương nằm ở giao giới giữa Tương Tây Hồ Nam với Quý Châu. Nơi đây tập trung đông nhất là dân tộc Mèo, còn người Hán và các dân tộc thiểu số khác thì tương đối ít.
Triệu Tử Long gọi một cuộc điện thoại, không lâu sau có người tới đón chúng tôi. Lái xe chở chúng tôi là một người đàn ông vạm vỡ, để râu quai nói, trông có vẻ dữ tợn hung ác. Triệu Tử Long gọi anh ta là Đại Bưu, có vẻ rất thân thuộc với anh ta.
Sau khi đón chúng tôi, Đại Bưu lái xe chạy ra vùng ngoại ô. Xe chạy thẳng một mạch đến dưới chân một nghĩa trang trên núi, anh ta mới dừng xe lại. Sau khi đưa cho chúng tôi hai bình nhỏ bằng sứ, anh ta thúc giục chúng tôi đi nhanh về nhanh, con anh ta sẽ đứng ở đây đợi chúng tôi.
Tôi và Triệu Tử Long xuống xe, Triệu Tử Long dẫn tôi đi lên phía trên nghĩa trang, đến cả đèn pin cũng không bật. Từ lúc lên xe, trong lòng tôi đã có nghi vấn rồi, Triệu Tử Long và Đại Bưu thần thần bí bí này, rốt cuộc cả hai định làm gì?
Nhưng trên suốt chặng đường tôi vẫn nhịn không hỏi điều gì, bởi vì tôi tin tưởng Triệu Tử Long, chưa từng có một chút nào nghi ngờ anh ấy, tôi cứ bước đi theo anh ấy vậy thôi.
Nghĩa trang là nơi âm khí tương đối nặng, rất dễ gặp ma. Sau khi đêm đến, nơi này chẳng thấy nổi một bóng người.
Lúc chúng tôi leo được lên đến lưng chừng núi, tôi nhìn thấy trước mặt có một căn nhà, trong nhà vẫn còn sáng đèn. Có lẽ đây là nơi ở cho những người trông coi nghĩa trang, bảo vệ những ngôi mộ, tránh bị người ta trộm đi mất.
Nhưng khi Triệu Tử Long nhìn thấy căn nhà của những người trông nghĩa trang, lập tức nhảy qua một bên, còn ra hiệu cho tôi nhanh chóng nhảy theo.
Anh ấy làm như vậy là vì sợ bị những người trông nghĩa trang phát hiện. Tôi nhìn bộ dạng lén la lén lút của anh ấy, nghi vấn trong lòng càng lớn hơn, có cảm giác như anh ấy sắp làm chuyện gì xấu xa, nhưng tôi vẫn kìm nén lại trong lòng, không hỏi han gì.
Tôi đi theo anh ấy trong nghĩa trang một lúc, Triệu Tử Long đột nhiên dừng lại trước một ngôi mộ mới, trên mộ có cắm một cây cờ chiêu hồn, anh ấy lại còn nói câu, cuối cùng cũng tìm thấy rồi.
Tôi quan sát ngôi mộ này, có lẽ là mới chôn, tiền giấy phủ ở trên trông còn rất mới. Nhưng tôi chú ý đến một điểm, đó là bia của ngôi mộ này đã bị nhổ đi mất, phía đầu của ngôi mộ chỉ còn lại một cái hố.
Cái nghĩa trang này có không ít mộ, mà ngôi mộ này còn chôn ở góc khá hẻo lánh, nếu như không phải bên cạnh mộ có cắm một cái cờ chiêu hồn, e là không dễ tìm như vậy.
Khi tôi vẫn còn đang quan sát thì Triệu Tử Long đã bắt đầu lấy ở trong túi ra một cái xẻng. Vừa nhìn thấy cái xẻng, thâm tâm tôi lập tức sinh ra một dự cảm không lành, vội vã hỏi: “Tử Long, rút cục anh muốn làm gì?”
Nghe thấy tôi hỏi, Triệu Tử Long cũng không có vẻ gì là hoảng hốt, chỉ bất lực cười, nghiêm túc nhìn tôi, nói từng câu từng chữ với tôi: “Đào mộ, lấy thi du (dầu chảy ra từ xác người chết)!!!

Bình Luận

0 Thảo luận