Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 25: Đồng tử đè quan tài

Ngày cập nhật : 2025-07-10 18:19:20
Họ định đào mộ mẹ tôi, lẽ nào Triệu Tử Long đã nói trúng, Chu Bát Tự thật sự đang chờ trăng tròn đêm nay?
Tôi và Triệu Tử Long cách rất xa, sợ bị bọn họ phát hiện. Tuy rằng có thể nhìn rõ bọn họ, thế nhưng chúng tôi không nghe được rõ bọn họ nói gì. Chỉ thấy Tả Âm đang nói chuyện, trưởng thôn ở bên cạnh hòa giải.
Bây giờ chúng tôi đang ở trong tối nên còn được an toàn. Chỉ cần chúng tôi không lộ diện, bọn họ sẽ không phát hiện được. Mấy phút sau, tôi thấy Tả Âm phất tay, dẫn đường ở đằng trước.
Mà những người đàn ông quen lao động chân tay trong thôn, trên vai mỗi người đều vác theo cuốc, tay cầm ngọn đuốc dầu cây trẩu, khoảng mười người dồn dập đi về cuối thôn.
“Đi theo xem thử! Anh biết em muốn nhìn mặt mẹ mình lần cuối, anh sẽ cùng em hoàn thành tâm nguyện này!” Thấy bọn họ đi rồi, Triệu Tử Long mới nhỏ giọng nói với tôi.
Không sai, tôi muốn thấy mẹ mình lần cuối, dù bà ấy đã bị Chu Bát Tự biến thành ác quỷ. Tôi ừ một tiếng, sau đó theo đuôi bọn họ cùng với Triệu Tử Long.
Chúng tôi duy trì một khoảng cách rất xa. Khi theo đuôi bọn họ đến con đường mòn để lên núi, tôi đã có thể xác định được rằng, bọn họ thật sự muốn đào mộ của mẹ tôi lên. Thế nhưng trong lòng tôi bỗng cảm thấy thấp thỏm một cách vô cớ, tôi vừa muốn gặp mặt mẹ mình lần cuối, vừa sợ bà ấy đã biến thành dáng vẻ tôi không muốn nhìn thấy.
Thấy tôi có tâm sự, Triệu Tử Long bèn chỉ lên mặt trăng trên trời, nói: “Sơ Cửu, ánh trăng đêm nay rất kỳ lạ, hoàn toàn vượt ra khỏi sự tưởng tượng của anh, e là điềm đại hung!”
Triệu Tử Long muốn phân tán lực chú ý của tôi, để tôi không nghĩ đến chuyện mẹ mình nữa. Lúc anh ấy nói, tôi cũng ngẩng đầu nhìn lên mặt trăng.
Mặt trăng đêm nay rất khác, rất tròn nhưng không sáng, giống như xung quanh mặt trăng có một lớp màng sáng đã chặn mất ánh trăng. Tôi cảm thấy ánh trăng này rất lạnh lùng, tựa như trăng tán.
“Mặt trời là dương, mặt trăng là âm; thiên địa vô cực, vô cực sinh nghi; càn chỉ ngôi sao, khôn chỉ ban ngày; lúc này nên là càn, nhưng thật ra là khôn. Càn khôn điên đảo, rốt cuộc mẹ em đã biến thành một thứ khủng bố đến mức nào chứ? Tối nay nhất định sẽ là một đêm quỷ khóc sói gào, người vật bất an! Haizz!” Triệu Tử Long đi đằng trước vừa lầm bầm vừa thở dài.
Tôi vẫn im lặng đi theo sau anh ấy. Trên đất phủ đầy tiền giấy mà đám người trong thôn rải ra, cũng là tiền mua mạng khi đi đường vào ban đêm.
Chúng tôi đi theo một lúc, toàn bộ người trong thôn đều đã tiến vào màn sương trắng, chỉ có thể nhìn thấy trong sương trắng loáng thoáng một con rồng lửa như ẩn như hiện, đó là do những ngọn đuốc hình thành.
Càng đến gần mộ của mẹ tôi, cảm xúc trong lòng tôi càng phức tạp. Đợi khi người trong thôn đều đứng trước mộ của mẹ tôi, tôi và Triệu Tử Long bèn trốn vào rừng trúc ở bên cạnh.
Khoảng cách mà chúng tôi đứng vừa vặn có thể nghe được tiếng nói của bọn họ, cũng làm cho bọn họ không thể phát hiện ra chúng tôi. Tôi mới vừa nhìn sang đã nghe thấy tiếng của Tả Âm: “Trước đó, người giấy của Lý Sơ Cửu chưa dẫn dụ mẹ nó ra được. Cách duy nhất bây giờ là đào xác bà ta ra để siêu độ. Nhưng tôi phải nói rõ trước, ngôi mộ này rất bất thường. Lát nữa, bất kể mấy người đào ra được cái gì, nhìn thấy cái gì cũng không được chạy! Có bọn tôi ở đây sẽ không xảy ra chuyện gì được. Nếu mấy người sợ thì cũng có thể về. Nhưng e rằng người trong thôn các người đều sẽ xảy ra chuyện đấy.”
Lời nói này của Tả Âm hoàn toàn cắt đứt cái ý tưởng muốn quay về của bọn họ. Dù trưởng thôn cũng không dũng cảm cho lắm, nhưng lúc này ông ta cũng đánh bạo hô lên: “Các bà con, những việc chúng ta đang làm đều vì thôn của chúng ta, vì người nhà của chúng ta. Tất cả những điều này đều là do cả nhà Lý Sơ Cửu gây ra cho chúng ta. Chỉ là bây giờ cả nhà bọn họ đã chết hết rồi, người chết như đèn tắt, chúng ta cũng không cần chửi bới nhà họ Lý nữa. Điều chúng ta cần làm lúc này là nghe theo lời của hai vị cao nhân, giải quyết chuyện này một cách triệt để. Đêm nay tôi mời mọi người uống rượu, muốn uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu.”
Trưởng thôn vừa dứt lời, người đứng đằng sau ông ta xách một thùng rượu ra, ít nhất cũng phải mấy chục cân rượu cao lương. Trưởng thôn múc một bát, sau đó đưa bát cho những người khác.
Rượu có thể tăng can đảm. Sau khi những người khác uống hết một bát, Tả Âm mới ra lệnh: “Đào!”
Vừa hô lên xong, khoảng mười người đứng bên cạnh mộ của mẹ tôi đồng thời giơ cuốc, sau đó bổ mạnh xuống.
Chúng tôi không thấy được bọn họ đã đào ra thứ gì. Ngay lúc bọn họ vừa bổ cuốc đầu tiên, chúng tôi đã nghe thấy có người la lên: “Trưởng thôn, thật là kỳ quái, sao trong đất lại có máu tươi thấm ra!”
“Đúng vậy đó, trưởng thôn, chỗ của tôi cũng có máu tươi thấm ra.”
Hình như người trong thôn đã bắt đầu thấy sợ, trưởng thôn cũng không biết là chuyện thế nào, chỉ đành nhìn về phía hai anh em Tả Âm Hữu Dương.
“Đừng lo, mấy người cứ việc đào! Chỉ cần quan tài không mở ra thì sẽ không xảy ra chuyện, đào tiếp đi!” Tả Âm khoát tay một cái, bảo bọn họ đào tiếp.
Thật ra những người này rất sợ hãi, trong lòng đều hoảng hốt lắm rồi, thế nhưng vào lúc mấu chốt thế này, bọn họ chỉ có thể nhắm mắt đào tiếp. Nhiều người cùng đào nên chỉ chốc lát sau đã đào xong.
Cách một khoảng xa như vậy, thế mà tôi và Triệu Tử Long cũng có thể ngửi thấy được mùi máu tanh nồng nặc. Triệu Tử Long lo tôi sợ bèn giải thích cho tôi nghe: “Sơ Cửu, đây là tác dụng của sát trận Dưỡng Quỷ! Chắc hẳn thi thể của mẹ em đã hóa thành máu. Thứ mà quan tài giam lại ở bên trong chỉ là linh hồn của mẹ em thôi. Lấy thi thể nuôi quỷ, hài cốt không còn, chỉ chừa lại âm hồn! Nhưng mà có lẽ em sẽ muốn nhìn thấy âm hồn của mẹ mình hơn là thi thể của bà ấy!”
Tôi khẽ gật đầu, không lên tiếng, đôi mắt vẫn nhìn về phía bọn họ đang đào mộ. Chỉ mấy phút sau, tôi thấy bọn họ đã đào chiếc quan tài lên.
Trưởng thôn bảo người ta dựng một cái giá ba chân bằng gỗ phía trên miệng hố vừa đào, sau đó lấy dây thừng buộc ở hai đầu quan tài, kéo dây thừng buộc quan tài qua chiếc ròng rọc trên giá ba chân, chỉ cần hai người đã dễ dàng kéo quan tài lên, đặt sang bên cạnh miệng hố.
Lúc quan tài bị treo lên, tôi nhìn thấy dưới đáy quan tài còn đang rỉ máu. Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống quan tài, khiến nó trông như bị người ta giội máu tươi lên vậy, khiến người ta sởn tóc gáy.
Nhất là từ những khe hở của quan tài còn có khí lạnh phả ra.
Đừng nói là những người đào quan tài, ngay cả bản thân tôi đứng cách xa như vậy mà khi nhìn thấy chiếc quan tài quỷ quái đó cũng cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Triệu Tử Long vẫn luôn nhìn chằm chằm vào quan tài, chắc hẳn anh ấy cũng mới được nhìn thấy quan tài dùng để nuôi quỷ lần đầu. Mà sau khi quan tài đỏ tươi của mẹ tôi được kéo ra ngoài, Hữu Dương lập tức bảo người ta cột mình vào nắp quan tài rồi khiêng xuống núi cùng với quan tài.
Lúc thấy cảnh tượng này, tôi cũng không khỏi sửng sốt, nhưng Triệu Tử Long lại nhỏ giọng giải thích cho tôi: “Đây là đồng tử đè quan tài, có thể tạm thời trấn áp âm khí của mẹ em! Không ngờ Hữu Dương này vẫn còn giữ được cơ thể đồng tử, khó trách thuật làm vàng mã của anh ta lợi hại như vậy.”
Lúc Triệu Tử Long giải thích cho tôi, bọn họ cũng đã cột xong Hữu Dương vào quan tài. Sau đó có tám người bước ra, khiêng quan tài đỏ tươi của mẹ tôi xuống núi.
Điều làm người ta sợ hãi là, cái tên Hữu Dương kia cứ nằm thẳng tắp trên nắp quan tài cho dù là đang bị trói. Nếu người nào không biết mà nhìn thấy cảnh tượng này, nhất định sẽ bị hù chết.
Người trong thôn đều sợ hãi nên đi rất nhanh, mà quan tài lại không thể để rơi xuống đất, cho nên ai nấy đều gồng mình lên khiêng, đi một mạch xuống núi.
Đợi đến lúc bọn họ đi xuống núi rồi, tôi và Triệu Tử Long mới ra khỏi rừng trúc. Tôi cảm thấy buồn bực trong lòng, bèn hỏi: “Tử Long, anh nói đêm nay mẹ em sẽ phá vỡ quan tài lao ra. Thế nhưng bây giờ bọn họ đã đào quan tài mẹ em ra rồi, sao còn chưa có động tĩnh gì?”
“Anh cũng không nghĩ ra được!” Triệu Tử Long khẽ lắc đầu, nói: “Đêm nay là đêm có âm khí nặng nhất, linh hồn của mẹ em đã qua đầu thất, nhất định bà ấy sẽ ra trước khi đến thất thứ hai! Trừ khi mẹ em còn chưa tỉnh lại! Cũng có thể là…”
Lúc nói đến đây, Triệu Tử Long đột nhiên nhìn về phía tôi, trên mặt xuất hiện vẻ kích động. Anh ấy nói: “Sơ Cửu, có lẽ còn có một khả năng. Đó là mẹ em vẫn còn ý thức, chưa hoàn toàn đánh mất lý trí, không muốn ra ngoài hại người. Nếu đúng thật là vậy, thế thì lúc còn sống hẳn mẹ em rất đáng sợ. Bà ấy… nhất định không phải là người bình thường.”
Nghe được Triệu Tử Long nói đến loại khả năng này, tôi cũng cảm thấy kích động.
Lúc còn bé, ông nội từng nói với tôi, người chết rồi chỉ cần không biến thành ác quỷ là có thể đầu thai chuyển kiếp. Mà ác quỷ thì Âm phủ không nhận, cuối cùng sẽ hồn phi phách tán, biến mất mãi mãi.
Nếu thật sự đúng như lời Triệu Tử Long nói, mẹ tôi còn ý thức thì có thể tìm người siêu độ bà ấy, khiến bà ấy có thể đầu thai làm người!
Tôi càng nghĩ lại càng vui vẻ trong lòng. Lúc tôi còn đang kích động, Triệu Tử Long đột nhiên hét lên với tôi: “Sơ Cửu, chạy mau!”
Tôi hoảng hồn, còn chưa kịp phản ứng lại, Triệu Tử Long đã kéo tôi chạy nhanh xuống núi!

Bình Luận

0 Thảo luận