Lúc ông nội đậy nắp quan tài lại, tôi mới hiểu được tâm ý của ông. Ông căn bản chưa từng nghĩ đến việc sẽ sống để rời khỏi nơi này, cũng đã chuẩn bị sẵn cho cái chết rồi.
Dù không hiểu về Đạo pháp, nhưng từ những lời ông từng nói trước kia, tôi cũng đã nghe ra được vấn đề.
Lũ quỷ ngày trước không xông được vào thôn Ma Câu là bởi vì ông đã hiến tế tuổi thọ của chính mình để vẽ nên trận pháp, bảo vệ người dân trong thôn Ma Câu này.
Bây giờ trận pháp đã bị kẻ xuất hiện ban nãy phá hỏng, ông muốn quay lại trấn giữ từ tâm trận pháp, dù chết cũng quyết bảo vệ tính mạng bà con trong thôn.
Tôi đã từng cho rằng ông nội chính là bố ruột của mình, nhưng cho tới tận bây giờ tôi mới biết, tôi và ông không có chút quan hệ máu mủ nào hết, tôi cũng không phải là con cháu nhà họ Lý.
Tôi không biết bố ruột của mình là ai? Cũng không quan tâm ông ta họ gì. Trong lòng tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất, tôi là Lý Sơ Cửu, họ Lý, cả đời này cũng sẽ không thay đổi.
Mà lão Lý, cũng sẽ là ông nội duy nhất của tôi. Ông ấy chính là một người anh hùng.
Tôi tự an ủi chính mình, dặn mình không được khóc, phải kiên cường lên. Tiêu Dao Tử nằm ở phía dưới cũng động viên tôi: “Sơ Cửu, ông nội con là một người tài giỏi, mẹ con cũng vậy. Nếu có thể sống sót, ông sẽ mang con đi khỏi nơi này!”
Tôi ậm ừ một tiếng, không đáp lại câu nào, cũng không ầm ĩ đòi trèo ra khỏi quan tài. Chỉ có điều trong lòng tôi không ngừng nhắc nhở: “Lý Sơ Cửu, mày nhất định phải báo thù.”
Chính vào lúc này, có một giọng nói đầy uy hiếp, phẫn nộ văng vẳng bên tai tôi: “Những kẻ ngu xuẩn này đã hại chết ngươi, lại còn âm mưu nuôi dưỡng ngươi trở thành ác quỷ. Ta sẽ khiến cho tất cả bọn chúng phải chôn cùng theo ngươi, để bọn chúng nếm thử mùi vị mỗi đêm đều bị bách quỷ bám lấy. Ta phải khiến chúng thân tàn ma dại, người không ra người quỷ không ra quỷ. Ta phải khiến cả cái thôn này chỉ có vào mà không có ra. Khiến chúng bị đói khát và tuyệt vọng giày vò, chỉ còn cách tàn sát lẫn nhau, đói khát đến ăn thịt lẫn nhau. Để đến cuối cùng, khi chỉ còn lại một kẻ sống sót duy nhất, đây mới chính là sự giày vò lớn nhất đối với bọn chúng. Còn ngươi, chỉ vì một người ngoài mà phản bội lại cả gia tộc. Nếu không phải vì đèn chỉ hồn của ngươi sáng lên, sợ rằng ta cũng đã vĩnh viễn không tìm được ra ngươi. Ngươi biết sự trừng phạt của gia tộc rồi đó, ngươi sẽ bị giam lại, linh hồn sẽ bị gặm nhấm, vĩnh viễn sẽ bị ác quỷ cắn xé. Cái cảm giác đó, đau đớn đến không muốn sống, tàn nhẫn hơn cả sự trừng phạt của mười tám tầng địa ngục! Đi, cùng ta quay lại chịu sự trừng phạt!”
Giọng nói này như sấm đánh bên tai, tim tôi cũng run rẩy theo, có cảm giác như thần chết đang tuyên án. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện bọn họ sẽ hành hạ mẹ tôi, lại còn độc ác như vậy, trong lòng tôi chỉ còn sự phẫn nộ như muốn nổ tung.
Ngón tay của tôi bấu vào quan tài, bấu chặt đến nỗi đầu ngón tay rướm máu cũng không thể kiềm chế được sự căm phẫn trong lòng tôi.
Tôi ra sức cắn vào tay của chính mình, cố nén không hét lên thành tiếng. Bởi vì tôi biết, nếu như giờ phút này mà tôi bước ra, chỉ có đường chết mà thôi.
Tôi phải sống tiếp, phải sống để báo thù, phải sống để cứu mẹ tôi. Bọn họ đày đọa mẹ tôi như thế nào, tôi sẽ bắt chúng phải trả giá gấp trăm lần.
Không biết bao lâu trôi qua, âm thanh kia lại một lần nữa vang lên, nhưng chỉ còn nghe tiếng văng vẳng: “Bách quỷ nghe lệnh, trong vòng mười năm các ngươi không được rời xa nơi này. Bao vây cái thôn này cho ta, khiến nơi này chỉ có thể vào mà không thể ra. Mười năm sau ta sẽ quay lại, nếu như vẫn còn có người sống, ta sẽ khiến các ngươi hồn bay phách tán. Nếu như không còn ai sống sót, ta sẽ làm lễ cầu siêu cho các ngươi, để các ngươi đầu thai chuyển kiếp.”
Lời của người này vừa dứt, chúng tôi liền nghe thấy âm thanh của bách quỷ gào thét. Âm thanh ấy nghe như tiếng khóc than, dù chúng tôi trốn bên trong quan tài, nhưng cũng không khỏi cảm thấy rợn người.
“Sư phụ, người này quá lợi hại, rốt cục là thần thánh phương nào vậy? Không ngờ lại có thể triệu tập bách quỷ, sợ là đã đắc đạo thành thần rồi cũng chưa biết chừng?” Đợi âm thanh của người kia biến mất hoàn toàn, Triệu Tử Long mới sợ hãi hỏi thử.
“Đừng có hỏi nhiều như vậy, chúng ta không thể dây vào người này, tốt nhất là đừng để gặp phải hắn ta lần nữa. May thay, hắn ta không biết nữ quỷ đã sinh ra Sơ Cửu, nếu không thì dù chúng ta có trốn trong quan tài cũng sẽ chết chắc.” Tiêu Dao Tử nói đến đây bèn thở phào nhẹ nhõm.
Tôi cảm nhận được, Tiêu Dao Tử rất kiêng dè thân phận của người này. Nhưng tôi vẫn nhớ rõ giọng nói của hắn, giọng nói trầm khàn mang theo độc đoán.
Dù tôi không nhìn thấy bộ dạng của hắn ta, nhưng chỉ riêng giọng nói này đã lưu lại ấn tượng sâu sắc trong lòng tôi, dù có chết cũng không thể quên được.
Hơn nữa, hắn ta từng nói, mười năm nữa sẽ quay lại. Tôi vẫn còn trẻ thế này, chẳng lẽ không có đủ mười năm chờ đợi hắn.
Tiêu Dao Tử bị chúng tôi ép dưới đáy quan tài, có vẻ không dễ chịu cho lắm, nhưng vẫn kiên trì nhẫn nại đến cùng. Đợi tới khi nhiệt độ trong căn phòng không còn lạnh nữa, ông mới đưa thước trấn hồn cho tôi, để tôi cậy mở nắp quan tài.
Tôi kề một đầu thước trấn hồn vào kẽ quan tài, đồng thời cùng Triệu Tử Long dùng sức dí xuống, bật nắp quan tài ra.
Tiêu Dao Tử nhắc nhở tôi một câu cẩn thận, tôi mới lẳng lặng ló đầu ra nhìn. Trong căn phòng cũ kỹ này đã không còn ma quỷ nào cả. Ngoài mấy xác chết trên mặt đất, còn có mấy đứa trẻ chưa tỉnh lại.
Tôi nhìn ra phía cửa, sau khi đã chắc chắn bên ngoài cũng không có ma quỷ nào nữa, tôi mới vội vã bò ra khỏi quan tài.
Triệu Tử Long cũng mau chóng leo ra sau, hai chúng tôi cùng nhau hợp sức kéo Tiêu Dao Tử trèo ra ngoài. Triệu Tử Long nhìn xung quanh một lượt rồi lại nhìn cây thước trấn hồn trong tay chúng tôi rồi nói: “Đi thôi, mượn pháp lực của cây trấn hồn, trước bình minh, chúng ta nhất định phải thoát ra ngoài.”
Tôi khẽ gật đầu, nhìn những đứa trẻ còn chưa tỉnh dậy, và những người đang trốn trong các căn nhà trong thôn, thấy không đành lòng bèn cầu xin Tiêu Dao Tử: “Ông Tiêu Dao Tử, ông hãy mang bọn họ ra ngoài cùng chúng ta đi. Mặc dù bọn họ không có tình người, nhưng bọn họ đã nhìn cháu lớn lên, cháu không thể trơ mắt nhìn bọn họ bị hành hạ tới chết được.”
“Sơ Cửu, không phải là ông không muốn giúp cháu, mà là không có cách nào giúp được”. Tiêu Dao Tử lắc đầu bất lực, thở dài nói tiếp: “Những người dân trong thôn đều đã bị bách quỷ bám theo, chỉ cần bọn họ di chuyển là chúng sẽ phát hiện ra ngay, đến lúc đó ngay cả bản thân chúng ta cũng không chạy thoát được! Cháu còn muốn cứu họ nữa không?”
Tiêu Dao Tử nói đến đây, đột nhiên hỏi tôi, tôi không chần chừ gì mà ừ một tiếng, nói là muốn cứu bọn họ ra.
“Vậy thì được rồi!” Tiêu Dao Tử gật đầu, nhìn tôi suy tư nói: “Sơ Cửu, cháu muốn cứu bọn họ, chỉ có duy nhất một cách, đó chính là cháu phải tự xua đuổi được đám bách quỷ đó, hiểu không?”
“Vâng!” Lời của Tiêu Dao Tử đã đánh thức tôi, nếu như tôi muốn cứu bọn họ thì nhất định phải có bản lĩnh. Xua đuổi đám bách quỷ đó, tôi mới có khả năng cứu được họ ra.
Tiêu Dao Tử bị thương rất nặng, mất rất nhiều máu, phải ngay lập tức rời khỏi thôn. Triệu Tử Long để tôi cầm cây thước trấn hồn đi trước mở đường, còn bản thân cõng Tiêu Dao Tử đi ở phía sau.
Khi chúng tôi đi ra khỏi căn nhà của Vương Tiểu Long, trong thôn vẫn tối om, tất cả mọi người đều trốn trong nhà không dám ra ngoài.
May mắn là, chúng tôi đi một mạch tới cổng thôn mà không gặp phải bất kì lũ ma quỷ nào. Nhưng khi bước đến cây đa ở cổng thôn, tôi mới để ý, trên thân cây đa có viết hai hàng chữ bằng máu: “Quan tài còn, các người sống. Quan tài rơi, các ngươi chết!”
Tôi nhìn thấy hai hàng chữ bằng máu này liền nghĩ tới ông nội, ngay lập tức nhìn theo dấu máu trên thân cây, đột nhiên giữa tán cây đa xuất hiện một chiếc quan tài gỗ.
Mà trên chiếc quan tài đó chi chít phù văn của đạo gia.
Tôi đang định hỏi thì Tiêu Dao Tử đã mở lời trước: “Sơ Cửu, đây là trận pháp mà ông nội cháu đã dùng nốt số tuổi thọ còn lại để bố trí. Lúc trước ông cháu bày trận là để ngăn cản lũ bách quỷ xông vào thôn, giờ thì lũ bách quỷ đã vào thôn rồi, ông ấy và mắt trận đã hòa làm một. Chỉ cần trận pháp không bị phá vỡ, ông cháu vẫn còn cơ hội.”
Biết rằng ông nội vẫn còn cơ hội, tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, lập tức quỳ xuống đất, dập đầu ba cái nói: “Ông nội hãy đợi Sơ Cửu, đợi Sơ Cửu quay lại cứu người.”
Cúi lạy xong, tôi mới cùng hai người họ đi về hướng bờ sông. Vừa bước qua cổng thôn, tôi mới phát hiện ra không còn nhìn thấy con sông chảy qua đầu thôn đâu nữa.
Sương mù đã hoàn toàn bao trùm con sông tới tận cổng thôn.
Tôi nắm chặt cây thước trấn hồn, chầm chậm bước đến bên sông, tìm một chiếc thuyền độc mộc nhỏ, bắt đầu chèo sang bờ đối diện. Thỉnh thoảng trong làn sương mù, có vài chiếc thuyền giấy trắng lập lờ trôi, nhưng không còn nhiều như trước nữa.
Triệu Tử Long cầm cây thước trấn hồn, đứng ở đầu thuyền làm phép. Chúng tôi không đụng phải bọn bách quỷ nữa, cứ vậy mà sang được bờ bên kia, tới được con đường đi lên trên thị trấn.
Chờ khi chúng tôi lên hẳn bờ, tôi mới ngoảnh đầu lại nhìn. Giờ thì đâu còn thôn Ma Câu đâu nữa? Toàn bộ đều là sương mù dày đặc, che lấp cả thôn Ma Câu.
Thôn Ma Câu bây giờ, chỉ có thể đi vào mà không thể trở ra được nữa.
Trước khi rời đi, tôi lại ngoảnh đầu nhìn lại một lần nữa, đồng thời trong lòng lặp đi lặp lại lời thề: “Sẽ có một ngày, tôi sẽ để thôn Ma Câu lại nhìn thấy ánh mặt trời, phải để những kẻ đã dẫm đạp lên mạng sống của chúng tôi phải trả giá gấp trăm lần!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận