Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 30: Ma gõ cửa

Ngày cập nhật : 2025-07-10 18:20:03
Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, khiến cho mọi người đều theo phản xạ hướng mắt nhìn ra phía cửa, nhưng cánh cửa vẫn đang đóng chặt.
Vào cái giờ này mà có người gõ cửa, ai cũng hiểu chắc chắn có gì đó bất thường.
Tiếng gõ cửa vẫn không hề dừng lại, Tả Âm đang định giết đám trẻ con kia cũng phải dừng tay, nhíu mày lẩm bẩm: “Người gõ cửa nửa đêm, hai nặng rồi một nhẹ, ma nửa đêm gõ cửa, chỉ nhẹ mà không nặng. Nếu không phải tăng hành cước*, vậy chắc chắn là ma!”
(*) Tăng hành cước: ý chỉ những tăng lữ đi chu du đây đó để học hỏi, hoặc có thể là tìm kiếm thầy dạy cho mình.
Lúc nghe thấy có ma, tôi vẫn không khỏi sợ thót tim. Đang lúc nước sôi lửa bỏng này sao lại có ma tới gõ cửa nữa?
Chẳng lẽ lũ quỷ vây quanh thôn đã xông vào đến đây rồi? Tôi nhìn Triệu Tử Long, anh ấy cũng nhìn tôi, xem chừng anh ấy cũng không hiểu được rốt cuộc là ai đến gõ cửa vào lúc này.
Đương lúc tôi vẫn còn ngờ vực, Chu Bát Tự đã nghiến răng gọi: “Tả Âm, đi xem xem, bất kể là người hay ma, đều giết hết cho ta!”
Tả Âm gật đầu thưa vâng, xoay cổ tay một vòng, con dao vót tre đã được giấu trong tay áo. Gã đi thẳng tới cửa, kéo chốt mở cửa ra.
Cửa bật mở, mang theo một trận gió lạnh lẽo thốc vào trong. Cơn gió này có cả sương trắng kèm theo lá cây bay vào, khiến người ta không thể nhìn rõ được người đang đứng ở cửa là ai.
Chiếc đèn lồng màu đỏ treo trên xà nhà cũng bị gió thổi, vang lên mấy tiếng “cọt kẹt cót két”, xuyên qua ánh sáng đỏ tờ mờ rọi ra từ chiếc đèn, rốt cục tôi cũng nhìn rõ được, đúng là có một người đang đứng ở phía cửa, ngay giữa màn sương trắng thật.
Không đúng, không phải người, mà là ma!
Tả Âm bị trận gió lạnh này thổi lui về phía sau mấy bước, sợ bụi đất thổi vào mắt, gã vội vàng giơ cánh tay lên che mặt.
Đúng vào lúc này, con ma còn đang đứng ở cửa đã từ từ bay lướt vào trong nhà. Hắn vừa vào đến bên trong, thứ tôi nhìn thấy đầu tiên chính là cây rìu sáng loáng trong tay hắn.
Đợi sương mù xung quanh đã tản đi hết, tôi mới nhìn thấy rõ, đó đúng là chú Tư của tôi! Là người lúc trước đã bị Triệu Tử Long dùng ô đen thu phục!
Chú Tư vừa xông vào đã giơ rìu lên bổ thẳng về phía Chu Bát Tự. Chu Bát Tự cũng không ngờ được đó lại là chú Tư, ngón tay của lão vẫn còn đang buộc dây, khoảnh khắc đó có lẽ chính lão cũng không nghĩ ngợi được gì nhiều, chỉ theo bản năng mà vội vàng lùi về sau mấy bước, sợi dây liên kết giữa lão với quan tài vì thế cũng bị đứt theo.
Một nhát rìu này chú Tư bổ trượt, nhưng chú cũng không đuổi theo Chu Bát Tự nữa, mà vọt tới bên cạnh quan tài, vung rìu lên bổ xuống một nhát thật mạnh.
Tôi không biết nhát bổ này của chú mạnh đến cỡ nào, chỉ thấy lúc rìu bổ xuống, có một tiếng động cực lớn vang lên, lớn đến độ khiến đầu tôi ong hết cả.
Tôi lắc lắc đầu cho bớt ù tai, lúc nhìn về phía quan tài của mẹ tôi thì đã thấy trên nắp quan tài có một cái lỗ rộng toang hoác.
Khí lạnh trong quan tài tràn ra ngoài nhiều không đếm xuể, chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi, nhiệt độ căn phòng đã giảm xuống như chỉ còn không độ, lạnh đến nỗi răng va vào nhau cầm cập.
“Lý lão tứ, ngươi thật to gan, dám đến phá hỏng chuyện tốt của ta! Nếu không có ta, ngay cả ma ngươi cũng không làm được! Nếu ngươi đã không biết tốt xấu, vậy ta sẽ khiến cho người hồn bay phách tán!” Nhìn thấy quan tài mẹ tôi bị bổ ra, Chu Bát Tự tức giận lôi đình.
Lão ta gào lên một tiếng, xông về phía hồn ma của chú Tư, hai tay lại đánh ra một thủ ấn kì quái, rồi đập mạnh vào gáy chú Tư, lão xách chú qua đây.
Mà chú Tư sau khi bị Chu Bát Tự đập vào gáy, thân thể không thể động đậy được nữa, vẻ mặt trông rất đau đớn. Nhưng chú vẫn cười, cười vào mặt Chu Bát Tự: “Chu Bát Tự, ngươi chẳng ra người cũng chẳng ra ma, cũng chẳng có đức có tài gì, sao ngươi dám cưới cô ấy làm cô dâu ma của ngươi? Ngươi cả đời làm bao chuyện ác, táng tận lương tâm, chết rồi xuống Âm phủ cũng không thu nhận, trần gian cũng không muốn giữ. Vậy đêm nay ta sẽ thay trời hành đạo, tiêu diệt cả nguyên thần lẫn thân xác ngươi!”
Giọng chú Tư rất vang, khí thế uy nghiêm như một cao nhân đắc đạo. Nhưng trong lòng tôi biết thừa, chú Tư không thể có khí thế như thế được, kể cả là lúc còn sống cũng chưa từng.
Chắc chắn là đang có người khống chế hồn ma của chú ấy.
Chu Bát Tự không bị chú Tư dọa sợ, vẫn rất bình tĩnh đóng chú lên cột, để chú hồn phi phách tán, sau đó lão mới nhìn về phía cửa, hét lên: “Đi ra đi! Ta đã biết thôn này quái lạ từ lâu rồi. Lũ quỷ kia không dám xông vào đây, chắc chắn là do ngươi giở trò sau lưng, ngăn không cho cô hồn dã quỷ tràn vào thôn. Nếu đã ra tay rồi thì xuất hiện đi!”
Nghe vậy, tôi và Triệu Tử Long đều đồng thời đưa mắt nhìn về phía cửa. Trong làn sương trắng lờ mờ, có hai bóng người chậm rãi bước tới.
Bộ quần áo trắng là thứ tôi nhìn thấy rõ đầu tiên. Trong tay người ấy còn đang xách theo đứa trẻ ma đã phát hiện ra chúng tôi, mà bên cạnh người này còn có một người nữa.
Đợi đến khi họ đi đến cửa, tôi không kìm được nữa, nước mắt tuôn ra như suối, kích động gào khóc: “Ông nội, ông Tiêu Dao Tử…”
Triệu Tử Long cũng không giữ được vẻ mặt trầm ổn như trước, mừng rỡ sụt sùi, “Sư phụ, con biết là người chắc chắn sẽ không chết mà!”
Ông nội nhìn tôi, cười hiền từ: “Sơ Cửu, ông nội quay trở về rồi đây!”
Tôi vâng một tiếng, cố gắng nín khóc. Ông nội tôi có vẻ đã già đi nhiều, đặc biệt là gương mặt ông đã trở nên trắng bệch không còn chút hồng hào nào, tựa như không phải người còn sống vậy.
“Sao có thể thế được? Đêm đó các ngươi đã bị ta ám hại, bị thương nên sau đó đã phải trốn trong quan tài màu đỏ của ta. Ta dùng người giấy tìm được ngươi, không phải các ngươi đã bị người dân trong thôn thiêu thành tro bụi rồi sao?” Khi Chu Bát Tự nhìn thấy hai người họ, vẻ mặt rất kinh ngạc, giống như không tin cảnh trước mặt là sự thật.
“Chu Bát Tự, đúng là ngươi rất thông minh, có thể dùng người giấy để tìm ra lão Lý. Nhưng ngươi lại quá tự phụ, cũng quá lơ là. Chẳng nhẽ đêm đó lúc các ngươi đốt quan tài, ngươi không phát hiện ra trận mưa rào đó quá đột ngột sao?”
Tiêu Dao Tử nhìn Chu Bát Tự, lão ta thoáng ngây người rồi ngay lập tức hiểu ra: “Là ngươi, ngươi sử dụng thuật hô mưa gọi gió?”
“Không sai!” Tiêu Dao Tử gật đầu: “Nếu như ta không cố gắng sử dụng thuật hô mưa gọi gió thì ta với lão Lý đã đi đời nhà ma rồi. Cơn mưa rào ấy đã dập tắt được lửa, người trong thôn lại sợ không ăn nói được với các ngươi, nên đã lén ném quan tài xuống sông. Có lẽ cũng là do trời cao muốn để chúng ta trừng phạt ngươi, lúc quan tài đó trôi xuống dưới hạ du, va phải ghềnh đá, chọc thủng quan tài, nên ta với lão Lý mới nhặt được cái mạng này về.”
Lúc Tiêu Dao Tử nói chuyện, từ vẻ mặt của ông tôi vẫn nhìn ra được nỗi sợ hãi sau khi may mắn thoát chết. Mà giờ tôi cũng hiểu được vì sao đêm đó Triệu Tử Long nói cơn mưa đó quá bất ngờ, hơn nữa chỉ có mưa ở thôn tôi.
Hóa ra là do ông Tiêu Dao Tử đã sử dụng đạo thuật, nhờ có vậy mà hai người mới còn sống. Lúc tôi với Triệu Tử Long nhìn thấy đám tro tàn đó, còn tưởng là hai người họ đã bị thiêu thành tro rồi.
Nào ngờ bọn họ vẫn còn sống, vẫn còn sống!
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi vui mừng khôn xiết, cũng rất kích động, cảm xúc thay đổi bất chợt không khác gì ngồi tàu lượn.
“Trước đây ta còn tưởng rằng trong thôn các ngươi có cao nhân ngăn trở kế hoạch của ta. Hóa ra là các ngươi! Được, lần trước các ngươi mạng lớn không chết! Lần này để ta xem xem, các ngươi chạy đàng nào! Tả Âm, đóng cửa!” Chu Bát Tự nghiến răng.
Tả Âm gật đầu, đóng cửa lại, rồi liên hợp với Hữu Dương, bắt đầu ra tay. Người bọn hắn đối phó là ông nội tôi, còn Tiêu Dao Tử lại đi về phía Chu Bát Tự, cười: “Chu Bát Tự, ngươi học hắc vu thuật, không biết đã nhẫn tâm hại chết bao nhiêu người. Hôm nay, ta nhất định không để ngươi sống sót chạy trốn khỏi đây!”
Dứt lời, Tiêu Dao Tử đập tan hồn phách đứa bé ma trong tay. Ngay sau đó, cây ô cầm trong tay đâm vụt về phía Chu Bát Tự. Thế ra nhanh như gió, không hề giống dáng vẻ của một ông lão đã mấy chục tuổi.
Nhưng Chu Bát Tự cũng chẳng phải kẻ dễ xơi. Lão dùng ngay cây gậy sắt của mình chặn lại mũi ô của Tiêu Dao Tử, hai người cứ thế đánh nhau trong không gian chật hẹp này.
Tôi lo lắng cho ông nội, cứ có cảm giác ông có gì đó không bình thường. Hơn nữa, Tả Âm và Hữu Dương còn liên thủ đối phó với ông, hai huynh đệ này ra tay tàn nhẫn, giết người không ghê tay, tôi sợ bọn chúng sẽ giết ông nội.
Nhưng tôi và Triệu Tử Long đều bị trói trên cột, không thể thoát ra được. Đám trẻ con kia đều đã bị mất linh hồn, nên cũng chẳng đánh thức nổi.
Triệu Tử Long xem chừng còn lo lắng hơn tôi. Dù sao tôi với anh ấy đều đã tận mắt nhìn thấy sự lợi hại của hắc vu thuật, đó đều là những thủ đoạn cực kì tàn nhẫn và dã man.
Chúng tôi sốt ruột không chịu được, đang định bụng nghĩ cách thoát ra thì ông nội tôi đã bị đánh bại. Hữu Dương đạp ông một cái ngã xuống đất, cây dao vót tre trong tay cũng đồng thời gác lên cổ ông nội, hắn lạnh lùng nói: “Lão già, giờ tôi sẽ tiễn lão lên đường!!!”

Bình Luận

0 Thảo luận