Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 141: Sư phụ báo mộng

Ngày cập nhật : 2025-07-22 09:01:03
Tiếng quát đầy giận dữ của thầy bói quỷ đã vang lên từ trong gian phòng khách, đồng thời tiếng cửa mở cũng vang lên.
"Chạy!"
Vừa nghe thấy âm thanh này, tôi cũng phản ứng lại, kéo Lâm Y Y chạy thẳng về phía sườn núi. Hình như Diệp Chu Tinh đã sợ đến ngây người, Tử Long chạy được một đoạn, thấy cô ta vẫn đứng sững ra đó, không khỏi chửi thầm một câu "chết tiệt" rồi quay đầu kéo cô ta chạy cùng.
Chúng tôi lao qua chỗ bầy quạ đậu, khiến chúng bay loạn bốn phía, vừa hay che chắn cho chúng tôi. Chúng tôi không nhìn thấy thầy bói quỷ, thầy bói quỷ cũng không nhìn thấy chúng tôi. Chúng tôi chỉ còn nghe được tiếng chửi bới đầy tức giận của ông ta.
Khi chúng tôi chạy lên được sườn núi, quay đầu nhìn không thấy thầy bói quỷ đuổi theo mới dừng lại. Vừa rồi chạy thục mạng, giờ chúng tôi phải thở hổn hển, hớp không khí mấy lần mới có thể nói ra thành lời.
Tôi vuốt ngực, đến tận giờ mà tim tôi vẫn đang đập nhanh vô cùng.
"Thật là nguy hiểm, suýt nữa đã bị ông ta bắt được!"
Vừa rồi Lâm Y Y bị dọa cho sợ chết khiếp, giờ còn chưa hoàn hồn. Tôi vỗ nhẹ, cô ấy mới giật mình tỉnh táo lại. Sau khi bình tĩnh lại rồi, Y Y ôm chầm lấy tôi:
"Anh Cửu, thật đáng sợ, lúc nãy đúng là làm em sợ chết khiếp!"
Tôi khẽ vỗ về cô ấy, nói:
"Y Y, không sao nữa rồi. Có anh Cửu ở đây mà!"
"Dạ."
Lâm Y Y gật đầu như gà mổ thóc. Sau đó, Tử Long cũng kéo theo Diệp Chu Tinh chạy tới nơi.
Vừa thấy chúng tôi, Diệp Chu Tinh vội gạt phắt tay Tử Long ra, còn trừng mắt nhìn anh ấy. Tử Long nghiến răng, định châm chọc mấy câu, nhưng rồi đã kìm nén lại, không nói một lời.
Tôi đợi bọn họ nghỉ ngơi một lúc mới nói:
"Chúng ta về nhà chị Tuyết Mai trước đã, tuyệt đối không được để thầy bói quỷ phát hiện. Cũng may ông ta không nhìn thấy chúng ta, nếu không, chúng ta không thể trốn tiếp trong thôn được nữa!"
"Được! Đi thôi, trong thời điểm quan trọng này, tuyệt đối không được để xảy ra chuyện ngoài ý muốn!"
Diệp Chu Tinh gật đầu, sau đó chúng tôi cùng quay trở về nhà của chị Tuyết Mai.
Khi chúng tôi về tới nơi, chị ấy vẫn chưa tỉnh dậy. Tôi để Diệp Chu Tinh và Lâm Y Y đi ngủ trước. Y Y vừa bị dọa, Diệp Chu Tinh chủ động ngủ cùng giường với cô ấy.
Tôi và Tử Long ngủ trong phòng khách, có chuyện gì chúng tôi cũng dễ phát hiện ra ngay. Đợi sau khi hai cô gái đi ngủ rồi, Tử Long mới cười nhìn tôi, đôi mắt anh ấy sáng ngời, giọng nói trịnh trọng:
"Lần này, để anh xem lão thầy bói và Chu Bát Tự chạy đi đằng nào. Cuối cùng anh cũng ăn nói được với sư phụ rồi, và cũng có thể quay về Miêu Vương quan một cách đường hoàng."
Tôi hiểu sự kích động của Tử Long, lần này chúng tôi đã có thể chắc chắn rằng Chu Bát Tự đang ở gần đây, và cả lão thầy bói kia nữa. Hiện tại lão ta vẫn chưa xuất hiện ở thôn Tiểu Nghĩa, e là vẫn còn ở trong tỉnh thành lên kế hoạch tiêu diệt Diệp gia.
Nhưng lão đâu thể ngờ, chúng tôi đã ám đạo trần thương*!
(*) Ám đạo trần thương: Một trong ba mươi sáu kế, nội dung là chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai ngờ tới. Kế này bắt nguồn từ chuyện, thời Hán - Sở tranh hùng, Lưu Bang bị Hạng Vũ ép vào đóng quân trong vùng Ba Thục hẻo lánh khó ra được Trung Nguyên. Hàn Tín bèn bày kế vờ sửa đường sạn đạo nhưng lại ngầm dẫn quân đi đường núi hiểm trở để đánh úp ải Trần Thương, mở đường ra Trung Nguyên cho quân Hán.
Tôi trầm tư một hồi mới nói:
"Tử Long, có một điểm em nghĩ mãi không ra, đó là tại sao lão thầy bói và cả các thầy pháp trong thôn Tiểu Nghĩa đều đồng ý làm việc cho Chu Bát Tự? Tên Chu Bát Tư này chỉ là một xác sống, rốt cuộc lão có tài cán gì chứ?"
Vấn đề này đã khiến tôi bối rối lâu nay, tôi thật sự không thể nào hiểu nổi.
"Anh cũng không biết!"
Tử Long cũng cười khổ, lắc đầu nói:
"Chu Bát Tự vốn tính gian giảo, lại am hiểu tà thuật. Mà cũng không chỉ có những người đó đâu! Em quên rồi sao, đến cả tiên linh bà của trại Cổ Miêu cũng yêu phải lão, không những không giết lão mà còn sinh ra Y Y cho lão, còn truyền lại thuật nuôi cổ của trại Cổ Miêu cho lão nữa. Chắc chắn Chu Bát Tư cũng là một kẻ giỏi khua môi múa mép. Lão có thủ đoạn của mình, chỉ có điều, việc lão làm thế nào khống chế được đám thầy pháp tạp môn thì anh cũng thật sự không nghĩ ra nổi."
"Xem ra, muốn biết được bí mật này, có khả năng phải đợi đến khi Mạnh Doanh quay trở về, không chừng có thể moi ra được điều gì đó từ miệng của anh ta!"
Tôi thở dài bất lực:
"Ngủ thôi, ngày mai vẫn còn phải tiếp tục giám sát tên thầy bói quỷ kia đấy, còn phải thăm dò tình hình trong thôn nữa, phải luôn giữ cho thể lực sung sức và tinh thần minh mẫn!"
"Ừ."
Tử Long đáp một tiếng, chúng tôi dựa sát đầu vào nhau, chìm vào giấc ngủ.
Cũng không biết đã ngủ bao nhiêu lâu, đang mơ màng thì tôi bỗng nghe thấy có người gọi tên mình:
"Sơ Cửu, Sơ Cửu..."
Tiếng gọi đứt quãng, thều thào, rất giống của một người sắp chết đang gọi tôi. Tôi nghe thấy tiếng gọi, giật mình tỉnh dậy.
Vừa tỉnh dậy, tôi mới nhận ra là mình đang quỳ dưới đất. Người ngồi trên giường trước mặt tôi chính là sư phụ Tiêu Dao Tử!
Tôi đã rất giật mình khi nhìn thấy sư phụ, ngay sau đó, hai mắt tôi đỏ hoe:
"Sư phụ, người trở về rồi sao? Sơ Cửu rất nhớ người!"
"Sơ Cửu, sư phụ cũng rất nhớ các con!"
Sư phụ Tiêu Dao Tử mỉm cười bất đắc dĩ, trông người rất yếu, hệt như trước khi tôi và Tử Long xuống núi lấy thi du.
Khi tôi còn đang sững người thì sư phụ bỗng ho khù khụ. Tôi định đứng dậy đỡ người nhưng rồi lại nhận ra, cả người mình không thể nhúc nhích. Tôi sợ hãi, vội vàng mở miệng:
"Sư phụ, con bị làm sao vậy? Sao lại không thể cử động được?"
"Sơ Cửu, con cứ ngồi yên đó, nghe sư phụ nói! Con còn nhớ những lời sư phụ nói với con trước khi hai con xuống núi không?"
Sư phụ nhìn tôi, tôi vội đáp:
"Nhớ ạ, nhớ ạ, những lời dạy bảo của sư phụ, Sơ Cửu đều ghi nhớ trong lòng!"
"Vậy thì tốt. Được làm sư phụ của con và Tử Long chính là điều tự hào nhất trong cuộc đời này của ta! Dù hồn phách chầu trời thì ta cũng có thể khoe khoang trước đám đạo sĩ mũi trâu kia rồi!"
Sư phụ Tiêu Dao Tử vui mừng cười, nói:
"Trước khi các con xuống núi, sư phụ đã bói một quẻ cho hai con, dùng tu vi của ta để xem bói. Trong quẻ có nói tới sinh tử kiếp cũng như mệnh cách long hổ tranh chấp của hai đứa. Giờ sư phụ tới để nhắc nhở, muốn nói rằng sinh tử kiếp của hai đứa đã xuất hiện rồi! Cả mệnh cách long hổ tranh đấu của hai đứa cũng sắp xuất hiện! Cách duy nhất để phá giải là tìm được người thứ ba xuất hiện trong số mệnh của hai con. Người thứ ba này sẽ giúp hai con hóa giải tất cả ân oán hận thù. Mệnh cách của ba người sẽ bù đắp cho nhau, thiếu một cũng không được! Còn một điểm quan trọng nhất, bất kể làm chuyện gì cũng phải tích đức hành thiện, không được tin bất kỳ ai ngoài chính các con! Sư phụ... sẽ vĩnh viễn ở trong thiên địa bảo vệ hai con!"
Sư phụ Tiêu Dao Tử nói tới cuối cùng, tôi cảm thấy hơi thở của người đã càng thêm yếu hơn. Đến khi tôi ngẩng đầu lên thì ông đã hóa thành vô số điểm sáng, biến mất ngay trước mặt tôi.
"Sư phụ, đừng đi, sư phụ, người ở lại đi..."
Tôi nhìn thấy sư phụ Tiêu Dao Tử sắp biến mất, trong lòng bỗng thấy sợ hãi. Tôi nhổm người lao tới, định giữ người ở lại.
Nhưng khi hai tay tôi ôm lấy được thì lại cảm nhận được, đó là một cơ thể rất mềm, rất mềm, còn có một mùi hương thoang thoảng, giống như là Lâm Y Y!
"Anh Cửu, anh làm sao vậy? Có phải gặp ác mộng rồi không?"
Tôi còn chưa mở mắt đã nghe thấy giọng nói dịu dàng, đầy quan tâm của Lâm Y Y.
Tôi vội mở mắt thì thấy mình đang ôm cô ấy. Lâm Y Y vén gọn tóc mái trên trán tôi, tóc tôi đã ướt đẫm mồ hôi, dính bết lại với nhau, đến ngay cả lưng áo tôi cũng ướt sũng. Tôi buông Lâm Y Y ra, lúc này tôi mới ý thức được, vừa rồi mình nằm mơ.
Hiện tại trời đã sáng. Tôi nhìn sang thì thấy cả người Tử Long cũng ướt đẫm mồ hôi, vẻ mặt ngơ ngác giống như vẫn chưa hoàn hồn, hai tay ghì chặt lấy tay của Diệp Chu Tinh.
"Cậu làm sao vậy? Gặp ác mộng à?"
Diệp Chu Tinh bình tĩnh hỏi thăm, đến đây thì Tử Long mới hoàn hồn. Thấy mình đang nắm chặt tay Diệp Chu Tinh, anh ấy vội buông ra, lắc đầu nói:
"Xin lỗi!"
"Không sao!"
Diệp Chu Tinh thản nhiên đáp lại. Tử Long nhìn tôi, hai chúng tôi đồng thời nheo mắt, thốt lên:
"Là sư phụ..."
Chúng tôi đồng thanh nói ra. Xem ra sư phụ đã báo mộng cho cả hai chúng tôi. Người đã ra đi được nhiều ngày. Hôm nay chúng tôi quay trở lại khu vực gần núi Miêu Vương, sư phụ đột nhiên tới báo mộng. Lẽ nào, thật sự sẽ có chuyện gì xảy ra sao?
Tôi nhớ sư phụ từng nói về sinh tử kiếp. Tôi cứ tưởng sinh tử kiếp đã xuất hiện khi chúng tôi ở địa cung Dạ Lang. Nhưng giờ sư phụ lại nói cho tôi, sinh tử kiếp của chúng tôi chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
Dựa vào tu vi và sự lĩnh ngộ về đạo pháp của người, sau khi chết, hồn phách người sẽ không đi xuống địa phủ toàn bộ mà sẽ lưu lại một phần hòa vào với đất trời. Mà giờ người báo mộng cho chúng tôi, lẽ nào lời của người sắp ứng nghiệm rồi sao?
"Sơ Cửu, sư phụ báo mộng nói chúng ta sắp có sinh tử kiếp, còn cả sự xuất hiện thật giả của người thứ ba. Lẽ nào một trong hai người chúng ta sắp xảy ra chuyện?"
Trên mặt Tử Long vẫn còn vẻ sợ hãi.
Khi Tử Long hỏi, tôi mới ý thức một điều, hình như anh ấy không biết về mệnh cách long hổ tranh đấu của tôi và anh ấy. Trước đó, sư phụ Tiêu Dao Tử cũng không hề nói cho Tử Long.
Nhưng tại sao, tại sao sư phụ chỉ nói cho tôi mà lại không nói cho anh ấy biết?

Bình Luận

0 Thảo luận