Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 179: Trấn hồn khai quang*

Ngày cập nhật : 2025-07-22 09:01:03
(*) Khai quang: Thủ tục hoặc nghi thức để linh vật nhận chủ, hay có thể nói là khai thông nguồn sức mạnh ấn chứa trong vật phẩm, từ đó trợ giúp cho chủ nhân hóa giải kiếp nạn. Trong phong thủy, khai quang cho đồ vật còn có thể để chiêu tài, chiêu vận may.K
hoảnh khắc bị thiên lôi nghiệp hỏa đánh trúng, tôi lập tức mất đi ý thức, chỉ kịp cảm nhận được có một dòng điện cực mạnh giáng xuống Thước Trấn Hồn, chạy qua cơ thể tôi rồi chạy xuống đất, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng!
Chính vào khoảnh khắc này, thế giới như ngừng chuyển động, tất cả mọi thứ đều dừng lại giống như bị đóng băng, không còn cảm nhận được thời gian trôi đi.
Tôi cố gắng nhìn rõ thế giới trước mặt, cố gắng lấy lại ý thức, nhưng không có chút tác dụng gì, cả người tôi đơ lại, giống như một người đá.
Cũng không biết phải mất mấy phút, ý thức của tôi mới có lại đôi chút. Vong nhí bay lơ lửng ngay trước mặt tôi đột nhiên cất tiếng đầy u ám:
"Lý Sơ Cửu, đây là nghiệp hỏa của ta, đây là thiên lôi của ta! Ta đi ngược với ý trời, làm sao ông trời có thể bỏ qua cho ta được? Ngươi muốn giết ta, chắc chắn ông trời sẽ không cho phép, thế nên ngươi không giết được ta đâu. Ta có quần áo da người, có thể chặn được thiên lôi nghiệp hỏa. Hôm nay ngươi đỡ giúp ta một lần thiên lôi, ta nên cảm ơn ngươi. Ha ha..."
Giọng nói của hắn rất chói tai, khiến tôi nghe mà thấy bực mình. Nhưng đồng thời, ý thức của tôi cũng dần dần hồi phục lại.
Còn chưa hồi phục ý thức hoàn toàn thì tôi đã cảm nhận được tay mình giống như đang cầm một khối sắt bị nung đỏ. Cảm giác bỏng rát khiến tôi há hốc miệng, không ngừng hít hà.
Tôi ngẩng đầu lên một cách khó khăn. Ngay sau đó, tôi nhìn thấy Thước Trấn Hồn đang phát ra một luồng ánh sáng vàng chói mắt.
Nhất là những mảng rỉ sét trên thân thước bắt đầu rơi xuống dần. Khi những mảng rỉ sắt rơi xuống, tôi nhìn thấy phần thân lộ ra của nó rõ ràng chính là của thân kiếm.
Trên thanh kiếm khắc kín phù văn, hơn nữa, còn có ánh sáng vàng đang chuyển động trên lớp phù văn ấy.
Lẽ nào... Thước Trấn Hồn sắp khai quang?
Bác Diệp từng nói với tôi, sau khi Thước Trấn Hồn khai quang thì sẽ không còn là Thước Trấn Hồn nữa, bên trong thước cất giấu bí mật của phái Huyền Chân chúng tôi.
Nhớ tới lời bác Diệp, tôi bỗng thấy kích động, đến cả vong nhí cũng ngạc nhiên kêu lên:
"Sao có thể? Đến cả đạo hạnh của sư phụ lúc trước cũng không thể khiến Thước Trấn Hồn khai quang. Vậy mà một tên vô danh tiểu tốt như Lý Sơ Cửu ngươi... Sao có thể? Là do nghiệp hỏa thiên lôi của ta, chắc chắn do nghiệp hỏa thiên lôi của ta đã khiến Thước Trấn Hồn khai quang!"
Rỉ sắt trên thước trấn hồn vẫn đang bong ra nhưng chỉ có phần giữa, còn hai đầu thước vẫn được bao phủ bởi lớp rỉ sắt đen thui.
Ánh sáng vàng di chuyển rất nhanh, cũng rất hỗn loạn, chỉ vài phút đã tróc hết lớp rỉ sắt ở phần giữa Thước Trấn Hồn.
Tôi có thể nhìn thấy phần thân kiếm sắc bén lóe sáng ở bên trong, và cả phù văn được điêu khắc trên nó. Chỉ có điều, đầu kiếm vẫn bị bao bọc bởi lớp rỉ sét.
Khi tôi tưởng Thước Trấn Hồn sẽ tiếp tục phát sáng thì ánh sáng vàng đột nhiên tắt phụt. Thước Trấn Hồn trong tay tôi trở nên xấu xí hơn trước rất nhiều.
Phần giữa của Thước Trấn Hồn thì như bị tạt a-xít, ăn mòn hết lớp rỉ sét, nhưng hai đầu thước thì vẫn bị bọc bởi lớp rỉ đó, trông không khác gì một miếng sắt phế liệu.
Chỗ bắt mắt nhất chính là những phù văn được khắc ở phần thân giữa Thước Trấn Hồn. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì hình như có một đạo chân khí từ thước phóng vào cơ thể tôi. Tôi không nhịn được rùng mình một cái, sau đó ý thức cũng hoàn toàn khôi phục. Ngay khi tỉnh táo lại rồi, tôi lập tức quay đầu nhìn vong nhí, không, phải gọi đó là Chu Bát Tự, nói giọng lạnh lùng:
"Chu Bát Tự! Ông có nghiệp hỏa thiên lôi, tôi có tổ sư gia nhập vào người! Lần này, để tôi xem ai có thể cứu được ông!"
Tay tôi đã bình thường trở lại, vừa nói xong, tôi tức thì chém mạnh Thước Trấn Hồn về phía lão.
Tôi vừa hành động, sắc mặt của lão cũng thay đổi, trên khuôn mặt non nớt tràn đầy sự sợ hãi.
Ầm!
Đồng thời, tiếng sấm lại vang lên một lần nữa ngay phía trên mái nhà. Tôi không dám ngẩng đầu nhìn, tôi biết nghiệp hỏa trời phạt của Chu Bát Tự lại tới nữa.
Chu Bát Tự làm việc đi ngược với ý trời, ông trời muốn trừng phạt lão, và cũng không cho phép tôi ra tay, nhưng hiện tại tôi chẳng quan tâm nổi nhiều như vậy. Khi cảm nhận được tia sét chói mắt đã tới gần, Thước Trấn Hồn của tôi cũng đã chém lên cổ của vong nhí.
Cú chém không khác gì đang cắt đậu phụ, Thước Trấn Hồn chém xuống, cái đầu của vong nhí rơi ngay xuống đất, thoắt cái đã hóa thành một làn khói xanh rồi tan biến mất, không để lại bất kỳ dấu vết gì!
Cuối cùng thì nghiệp hỏa thiên lôi cũng không giáng xuống, mà nổ ngay trên nóc nhà. Một tiếng nổ lớn vang lên, cả quán trọ Tử Thi cũng bị đánh cho rung chuyển.
Những tấm ván quan tài được ghép lại làm nóc cũng bị đánh gãy, rớt xuống liên tục. Tôi không kịp nhìn kỹ thêm, lập tức lao thẳng về phía cửa ra. Khi tôi chạy tới cửa phòng, phần mái bị sét đánh nát bét đã đổ sụp xuống hoàn toàn, chôn vùi toàn bộ chiếc quan tài đá.
Đợi khói bụi bay đi hết thì nóc quán trọ Tử Thi đã bị đánh ra một cái lỗ đen thui. Nhìn xuyên qua cái lỗ đó, tôi có thể thấy ánh trăng sáng đang treo trên bầu trời!
Rất sáng, rất ấm áp!
Tôi không nhịn được, quỳ sụp xuống đất, ngẩng đầu nhìn ánh trăng mà nước mắt nóng hổi đã lăn đầy trên khuôn mặt.
Trải qua cửu tử nhất sinh, cuối cùng tôi đã giết được Chu Bát Tự, khiến lão hồn bay phách tán, báo thù cho mọi người.
Tôi quỳ dưới đất, kích động hét lên, không ngừng giải phóng sự thống khổ và thù hận đã tích lũy trong lòng suốt bao năm nay.
Cho tới khi bình tâm trở lại, tôi mới cười nói:
"Mẹ, bà nội, ông nội, cha, sư phụ, còn cả người dân thôn Ma Câu. Cuối cùng chính tay con đã giết chết Chu Bát Tự, báo thù được cho mọi người rồi. Mọi người có biết không? Gần tám năm nay, mỗi ngày con đều ép bản thân không ngừng nghĩ tới chuyện báo thù cho mọi người, tới mức như sắp phát điên! Hôm nay, cuối cùng con cũng đã làm được! Mẹ, mẹ đợi con! Cả những người dân thôn Ma Câu, mọi người đợi con! Nhất định con sẽ cứu được mọi người, để mọi người lại được nhìn thấy ánh sáng tự do một lần nữa!"
Nói xong, tôi dập đầu ba cái, đây là lời hứa của tôi đối với họ, cũng chính là mối thù hận của tôi với tôn chủ Linh tộc.
Không quyến luyến bất kỳ điều gì thêm, tôi nhìn lại vị trí mà Chu Bát Tự đã hồn bay phách tán rồi cầm Thước Trấn Hồn đi thẳng ra ngoài.
Bởi vì tôi biết vẫn còn người của Linh tộc ở bên ngoài đang đợi tôi. Bọn họ đã tới rồi.
Không còn bất kỳ ai trong quán trọ Tử Thi nữa. Trong quán lạnh lẽo tới mức đáng sợ. Tôi đẩy mở cánh cửa phía sau quầy, đi thẳng ra ngoài.
Tôi đi xuyên qua đại sảnh của quán trọ. Cánh cửa vẫn nửa đóng nửa mở, tôi đẩy mở hết ra.
Khoảnh khắc đi ra khỏi quán trọ Tử Thi, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là khói đen ngợp trời xung quanh quán trọ.
Những cái cây cao to ở bốn phía đều bị hỏa nghiệp thiên lôi đánh trúng, nhưng ngọn lửa không bùng lên mà chỉ có khói đen tỏa ra khắp nơi, thực sự rất đáng sợ.
Sau đó tôi nhìn thấy có mười mấy người mặc áo khoác trắng đứng ở khu đất bằng ngay trước mặt quán trọ. Chiếc áo khoác trắng bao trùm họ kín mít, đến cả khuôn mặt cũng bị che lại. Phía trước bọn họ là một chiếc kiệu màu trắng.
Chiếc kiệu được buông rèm, xung quanh thì đều bị chắn kín không kẽ hở, cho nên tôi không cách nào nhìn thấy người bên trong. Nhưng xung quanh kiệu có vài hộ vệ, nhìn có vẻ là để bảo vệ người ở trong.
Khi nhìn thấy chiếc kiệu, tôi không khỏi suy đoán, liệu người ngồi bên trong đó có phải là tôn chủ Linh tộc hay không?
Nhưng những điều đó không khiến tôi ngạc nhiên. Điều khiến tôi kinh ngạc nhất là đèn trời da người vẫn đang bay lơ lửng. Tôi ngẩng đầu nhìn, mấy người Tử Long vẫn đang bay giữa không trung.
Hình như đám thầy phép đã không cứu bọn họ xuống, có lẽ khi đang hành động thì bọn họ phát hiện người của Linh tộc đã tới nên bỏ đi trước.
Bọn họ chịu sự nô dịch của Linh tộc quá lâu rồi nên đương nhiên sẽ sợ Linh tộc. Tôi hiểu và cũng không trách họ!
Khi tôi nhìn Tử Long, anh ấy cũng nhìn xuống tôi. Cách một khoảng xa như vậy, tôi thấy anh ấy đang cười. Tử Long biết tôi đã giết chết Chu Bát Tự, anh ấy đang vui mừng, phấn khích thay cho tôi!
Đám người trước mặt tôi là của Linh tộc. Tôi biết giờ không còn đường lui nữa, đành cắn răng đi về phía trước. Dù chết cũng phải chết một cách tôn nghiêm.
Khi tôi sắp đi tới phía dưới đèn trời bằng da người thì mặt trăng sáng ngời trên bầu trời bỗng bị một đám mây đen che lại.
Chỉ trong nháy mắt, bóng tối đã bao trùm, chung quanh tối đen tới mức không nhìn thấy năm ngón tay. Hiện tượng dị thường khiến tôi giật mình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ầm!
Khi tôi còn chưa kịp phản ứng thì một lần nữa, tôi lại nghe thấy tiếng sấm nổ vang lên. Tiếng sét giáng xuống, kéo theo tia chớp chói mắt, chiếu sáng cả bầu trời.
Tôi ngẩng đầu thì thấy một đường sét từ trên trời bổ xuống.
"Chết tiệt! Là nghiệp hỏa thiên lôi của Chu Bát Tự, lúc trước tôi đã chặn một đường cho hắn nên ông trời không tính! Hỏa nghiệp thiên lôi có ba đường. Đây mới chính là đường thứ ba!
Khi tôi ý thức được điều này thì sét đã đánh xuống chiếc đèn da người.
Nhưng nó không đánh lên mấy người Diệp Chu Tinh, Tử Long mà là đánh thẳng xuống vị trí treo đầu người của chiếc đèn.
Dòng điện bổ xuống, lửa ma thoắt cái bị xuyên qua, một đường điện sáng loáng chạy qua dây xích sắt đánh xuống đất. Trong chớp mắt, cả mặt đất giống như đều được chiếu sáng.
Một giây sau, mặt đất bắt đầu rung chuyển như có thứ gì đó bò ra...

Bình Luận

0 Thảo luận