Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 56: Nữ vu Dạ Lang

Ngày cập nhật : 2025-07-22 08:59:30
"Chết tiệt, hắn tỉnh lại rồi!!!" Sau câu nói của bác Diệp, tất cả mọi người đều lùi lại về sau mấy bước theo bản năng, đứng ở phía xa xa nhìn vào chiếc quan tài đá đang rung lên bần bật.
Nói gì thì nói, chiếc quan tài đá này cũng phải nặng ngót nghét nửa tấn, nhưng rung mạnh như thế này, ngay cả bụi bám bên trên cũng bị rung cho rơi xuống đất.
Mà kiểu rung này còn có tiết tấu nhất định chứ không phải là rung liên tục, tựa như bên trong quan tài có thứ gì đó đang động đậy vậy.
Tôi đứng nhìn mà ngơ người, không biết quan tài đá này sau khi hấp thu long khí sẽ xuất hiện thứ gì đây?
Lúc tất cả mọi người vẫn còn sững sờ, Vương Lỗi bỗng cuống quýt hét lên: "Các người nhìn làm cái mẹ gì hả? Muốn làm cái gì thì lấy đồ lẹ lên coi, thứ trong đó sắp đi ra rồi, muốn cả đám chết hết à?"
Anh ta vừa hét lên, bác Diệp cũng lập tức hồi hồn, vội vàng lấy ra một vốc tiền xu Ngũ đế, định đến gần để bày trận nhốt quan tài lại.
Ầm!
Nhưng nào ai ngờ, bác Diệp còn chưa kịp đi đến bên cạnh quan tài, cả đám đã nghe thấy một tiếng ầm thật lớn vang lên, nắp quan tài đá chợt bay vèo về phía bác ấy.
"Bác Diệp, coi chừng!" Tôi vội vàng hét lên nhắc nhở.
Nhưng vẫn quá muộn, bác Diệp cách quan tài quá gần, căn bản không thể nào tránh được. Bác Diệp gầm lên một tiếng, luồng khí tức mạnh mẽ trên người lập tức bộc phát ra, hai tay giơ lên đỡ lấy chiếc nắp quan tài đang phi về phía mình.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, gần như chỉ trong một cái chớp mắt. Giây tiếp theo, thân người của bác Diệp bị nắp quan tài va đụng mạnh đến nỗi bay ngược ra ngoài.
Cũng may Vương Lỗi phản ứng nhanh, túm bác Diệp lại được, nếu không hẳn là bác ấy đã bị văng xa mấy chục mét, bay thẳng xuống lạch nước. Mà chiếc nắp quan tài kia cũng gặp phải lực cản của bác Diệp nên không bay tiếp nữa, cứ thế rơi xuống trước mặt chúng tôi.
Tiếng nắp quan tài rơi trên bậc đá rất chói tai, còn tạo ra chấn động mạnh đến mức khiến tai mọi người đều bị ù hết cả.
"Này ông già, vẫn chịu đựng được chứ?" Vương Lỗi dìu lấy bác Diệp, lo lắng hỏi thăm. Bác Diệp đè một tay lên ngực, sắc mặt trắng bệch. Vừa định mở miệng, bác đã ho ra một búng máu tươi, thân thể mềm nhũn, ngã bệt xuống đất.
"Bác Diệp, bác không sao chứ?" Diệp Đường thấy vậy lập tức tiến lên đỡ lấy bác ấy, bác lắc đầu, ổn định hơi thở xong mới nói: "Bác không sao, khụ khụ... đi... đi lấy... lấy đồ trước đã!"
Lúc bác Diệp nói chuyện, Tả Âm và Bạch Thừa Chí đã xông đến bên cạnh quan tài. Tôi vẫn luôn trông chừng bọn họ, nhìn thấy họ đi đến bên cạnh quan tài, tôi cũng vội vàng liếc nhìn theo.
Tôi sững sờ, bởi tôi chưa hề nghĩ rằng bên trong lại là thi thể của một người phụ nữ. Tôi vẫn luôn cho rằng đây chính là thi thể của vị vua cuối cùng của nước Dạ Lang cổ đại. Mà không chỉ mình tôi, e là tất cả mọi người đều có suy nghĩ như thế.
Người phụ nữ này mặc một chiếc áo dài màu đen, bên trên thêu rất nhiều họa tiết hình con côn trùng. Quần áo che chắn rất kĩ, không nhìn thấy được một chút da dẻ nào bị lộ ra. Trên cổ người phụ nữ này có đeo một xâu vòng hình đầu lâu, vừa vặn đè lên lồng ngực của cô ta.
Trên mặt cô ta có phủ một lớp lụa màu đen, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt và lông mi, không hề có mùi thối rữa. Mà phần đầu của cô ta có cài một thứ trang sức kì quái, giống như lông vũ của một loài động vật nào đó.
Hai tay cô ta đan vào nhau đặt ở trên bụng, trong tay cầm một khúc xương người. Tuy tôi đang quan sát cô ta, nhưng cũng không dám nhìn thẳng vào mắt, vì tôi cứ luôn có cảm giác mắt cô ta rất tà môn, giống như bất cứ lúc nào cô ta cũng có thể mở trừng mắt ra.
"Mẹ kiếp, đây hình như là vu sư của nước Dạ Lang cổ đại thì phải? Nghe đồn năm đó, nước Dạ Lang có thể cường đại như thế đều là bởi vì bọn họ có vu sư. Vị vu sư này biết Hắc vu thuật nên mới không bị các quốc gia khác chiếm đoạt. Không ngờ, chuyện này lại đúng là thật. Vậy cũng có nghĩa đây là sức mạnh cuối cùng của nước Dạ Lang. Năm đó, lúc quốc gia bị diệt vong, vu sư đã mang những người này trốn đến đây!" Không biết từ khi nào, Vương Lỗi đã đỡ bác Diệp đi đến gần.
Sắc mặt bác Diệp trắng nhợt, có vẻ rất suy yếu, ban nãy bị nắp quan tài đập phải, chắc chắn bác ấy đã bị thương nặng. Tôi thấy bác nhìn ngắm thi thể của vị nữ vu nằm trong quan tài một lúc rồi mới nói: "Ta từng nghe có một vị đạo hữu kể rằng, nguyên nhân vu sư của nước Dạ Lang đều rất mạnh mẽ là do cô ta có một vật có thể kêu gọi âm binh. Điều ta lo lắng là, pháp sư nằm trong quan tài này chính là người có thể kêu gọi âm binh ấy!"
Bác Diệp vừa dứt lời, Vương Lỗi cũng tán thành, gật đầu nói: "Có thể lợi dụng giếng khóa rồng, thiết kế đại trận ba mươi sáu Thiên Cương, bảy mươi hai Địa Sát thì chắc chắn phải là cao nhân trong số các cao nhân. Phong thủy của thôn Hưởng Thủy này được trời cao ưu ái, còn tốt hơn nhiều so với mộ hoàng đế. Hai con sông chảy vòng bên ngoài thôn, chắc chắn có chảy vào trong địa cung này, vận hành phong thủy trong địa cung. Mà đối diện với thôn Hưởng Thủy lại là núi, là thế núi song long đoạt châu. Cứ đến tối, ánh trăng sẽ chiếu xuống vết nứt trên núi. Hai con cá chép trong địa cung cũng vì thế mà hấp thu được tinh hoa nhật nguyệt, chờ đến thời cơ thích hợp sẽ lần theo con sống khúc khuỷu kia, vượt qua long môn, miệng nhả long khí, khiến cho nữ pháp sư kia sống lại. Canh giờ của đại trận này còn chưa tới, chính sự xuất hiện của chúng ta đã khiến cá chép vượt long môn sớm hơn bình thường. Nếu không phải nhờ máu của Lý cún con đã từng cho đôi cá chép kia ăn, vậy chúng sẽ không thể nào nhảy qua được. Nữ pháp sư này, chắc chắn là muốn khôi phục lại nước Dạ Lang đây!"
Kiến thức về thuật phong thủy của Vương Lỗi uyên bác đến nỗi bác Diệp cũng phải thán phục. Sau khi nghe anh ta nói xong, ai nấy cũng nhìn nhau, ngay cả Tả Âm cũng an phận không ra tay nữa.
"Hiện giờ long khí đã bị nữ vu sư này hấp thu, không bao lâu nữa cô ta sẽ tỉnh lại." Thấy mọi người đều im bặt, Vương Lỗi lại tiếp tục nói: "Tôi khuyên mọi người một câu, nếu muốn sống, tốt nhất là hãy ra ngoài đi. Long khí này tuy rất quan trọng, nhưng tính mạng còn quan trọng hơn!"
"Không được, tôi phải giành lại long khí, tôi muốn cứu cha tôi!" Diệp Đường không cam tâm rời đi như thế, cô ấy vẫn muốn cứu cha mình.
Bác Diệp lắc đầu, khuyên nhủ: "Tiểu thư, chúng ta về trước đi đã. Bác hiện giờ đã bị trọng thương, không thể bảo vệ cho cháu được. Đợi sau khi về thu xếp lại lần nữa, chúng ta sẽ lại đến lấy long khí."
"Nhưng mà bác Diệp à, tình hình cha cháu đang ngày càng nguy cấp, nếu không có long khí, cháu lo cha cháu sẽ không gắng gượng được bao lâu nữa..." Diệp Đường ra chiều khó xử.
"Tiểu thư, tính mạng của gia chủ quan trọng, nhưng tính mạng của cô còn quan trọng hơn. Nữ vu sư này đã chết hơn một ngàn năm mà chưa bị thối rữa, nếu như thật sự tỉnh lại sẽ biến thành ác quỷ, đến lúc đó chúng ta sẽ rất khó thoát ra ngoài." Bác Diệp không muốn Diệp Đường xảy ra chuyện nên vẫn một mực khuyên giải.
Tôi thấy Diệp Đường vẫn còn muốn ở lại, nên cũng tiến lên khuyên vài câu: "Diệp Đường, bác Diệp đã bị thương rồi, mà nữ vu sư này cũng rất tà môn. Chúng ta cần phải đưa bác Diệp ra ngoài trước. Chắc cô cũng không muốn bác Diệp xảy ra chuyện đúng không? Nếu như cô vẫn muốn vào lại, tôi đồng ý đi cùng với cô!"
Ánh mắt Diệp Đường toát lên vẻ kinh ngạc thấy rõ, "Có thật là anh sẽ đi cùng tôi không?"
"Đúng vậy." Tôi gật đầu chẳng hề đắn đo: "Mạng của tôi là do cô cứu, không cần biết là lên núi đao hay xuống biển lửa, tôi đều đi cùng cô."
Nghe thấy lời hứa đó, Diệp Đường "ừ" một tiếng, lúc này mới chịu rời đi.
Vương Lỗi sau đó cũng nhìn về phía Tả Âm, hỏi: "Còn anh thì sao? Có muốn đi cùng chúng tôi không?"
Tả Âm cũng biết sự quái dị của nữ vu sư này, nếu như cô ta thật sự biến thành ác quỷ ngàn năm, gã ta cũng chẳng thể nào đối phó nổi. Không thể làm gì khác hơn là gật đầu, nói: "Được, chúng ta đi!"
Thật ra chẳng ai cam lòng rời đi cả, nhưng ai cũng không ngờ được người nằm trong quan tài lại là nữ vu sư của nước Dạ Lang, hơn một nghìn năm rồi mà cơ thể vẫn còn chưa thối rữa. Nay cô ta lại hấp thu long khí, nếu như tỉnh lại thì đúng là ai cũng không biết được chuyện này sẽ khủng khiếp đến mức nào.
Sau khi quyết định xong, chúng tôi chuẩn bị trở về theo đường cũ, dự định phong ấn lại giếng khóa rồng, chôn vùi bí mật này xuống đất. Đợi khi nào có kế sách ổn thỏa, sẽ lại đến lấy long khí trong cơ thể nữ vu sư.
Nhưng ai cũng không ngờ được rằng, lúc chúng tôi vừa đi qua đám thi thể, sau lưng chúng tôi đột nhiên vang lên tiếng gõ chiêng inh ỏi, đồng thời còn có tiếng gõ mõ cầm canh: "Canh một vào đêm, chúng sinh nghỉ ngơi; canh hai đêm tỉnh, chúng sinh tránh né; canh ba luân hồi, Tí Sửu luân phiên; chiêng quỷ vang lên, âm binh chặn lối!"
Đột nhiên nghe thấy tiếng điểm canh đó, mấy người chúng tôi gần như đều xoay người lại nhìn. Người vừa nói chính là đệ tử nhà họ Bạch đang đứng phía trên quan tài đá, một tay cậu ta nhấc chiêng đồng, tay còn lại cầm khúc xương, đang gõ chiêng rất có tiết tấu!
Mà khi tất cả chúng tôi đều quay đầu lại nhìn cậu ta, cậu ta đột nhiên nở một nụ cười đầy âm trầm quỷ dị, "Địa cung Dạ Lang, chỉ có người chết mới có thể giữ được bí mật, tuyệt đối không thể có người sống biết chuyện này. Các ngươi nếu như đã đến rồi, vậy thì tất cả đều phải ở lại chôn cùng!"

Bình Luận

0 Thảo luận