Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 187: Chuyện cũ năm xưa

Ngày cập nhật : 2025-07-22 09:01:04
Nhìn thấy bác Diệp, tôi rất vui mừng. Bác ấy ở cùng với Tử Long và Diệp Chu Tinh. Bác Diệp còn sống, vậy chứng tỏ hai người họ cũng đều không sao cả.
Nhưng hai người đàn ông mặc comple phía sau bác ấy có vẻ mặt rất nghiêm túc. Họ mặc bộ comple nghiêm chỉnh, đeo kính đen, trông rất khôi ngô. Nhìn tư thế đứng của họ, có lẽ từng ở trong quân đội, bởi cả hai cho người ta cảm giác rất rắn rỏi, cương nghị.
Sau khi hai người này bước vào, ánh mắt họ nhìn lướt qua rất nhanh khắp cả căn nhà, có lẽ đó là thói quen nghề nghiệp của họ.
Tôi thấy bác Diệp không nói gì, lập tức vỗ Vương Lỗi vẫn còn đang ôm tôi ngủ, đồng thời hỏi bác Diệp:
"Bác Diệp, chuyện gì vậy?"
Bác Diệp không nói gì. Vương Lỗi lau nước miếng, mơ màng tỉnh dậy:
"Đừng gọi tôi, Lỗi gia tôi đang mơ được ôm một cô gái đấy! Đẹp vỡi..."
Anh ta vừa mở miệng, tôi không khỏi câm nín, vội vàng đập anh ta một cái, gọi to:
"Lỗi gia, ăn cơm thôi!"
"Cái gì? Ăn cơm? Có thịt không?"
Vương Lỗi bừng tỉnh ngay tức thì. Thấy tôi gọi trêu, anh ta trừng mắt nhìn tôi, định nói gì đó.
Nhưng khi nhìn thấy hai người đàn ông đứng sau bác Diệp, anh ta đã lại ngậm miệng, sau khi nhìn bọn họ kỹ hơn, bèn lầm bầm:
"Mới sáng sớm ngày ra, có để cho người ta ngủ không hả?"
Bác Diệp vẫn không hề mở lời, ánh mắt cũng toát ra nét khó xử. Tôi đứng dậy, hỏi lại một lần nữa:
"Bác Diệp, Tử Long với Diệp Chu Tinh đâu?"
"Bọn họ... Bọn họ bị đưa đi rồi!"
Lúc này bác Diệp lên tiếng.
"Mẹ kiếp, ai dám động vào anh Long của tôi? Lỗi gia tôi sẽ đập chết hắn!"
Vương Lỗi lập tức nổi giận, đứng dậy trừng mắt nhìn hai người mặc comple.
"Thưa chị, xin chị tránh mặt một lúc, nếu có thể, xin nhờ chị gọi anh Mạnh Doanh ra đây giúp chúng tôi!"
Bỗng một trong hai người đàn ông lên tiếng.
Tuyết Mai nghe thấy người ta bảo gọi Mạnh Doanh thì cũng nhìn họ nghi ngờ. Có lẽ chị cũng cảm thấy có chuyện khác thường, cho nên cũng nhìn về phía tôi.
Tôi gật đầu:
"Chị Tuyết Mai, chị gọi anh Mạnh Doanh ra đi!"
Nghe tôi nói vậy, chị Tuyết Mai mới đi vào trong gọi anh Mạnh Doanh. Đợi chị ấy đi vào rồi, tôi mới chào hỏi:
"Hai vị, mời ngồi!"
"Anh khách sáo rồi!"
Người đàn ông cười lịch sự, sau đó ngồi xuống cạnh người đàn ông còn lại. Họ ngồi im như thóc.
Tôi ngồi đối diện bọn họ, bèn mở lời:
"Người đã đưa bạn bè tôi đi, có lẽ chính là hai vị, đúng không?"
"Đúng vậy!"
Người trả lời chính là người vừa lên tiếng. Còn người đàn ông còn lại thì từ đầu tới giờ vẫn luôn im lặng.
Người đàn ông nói chuyện nhìn bề ngoài có vẻ lạnh lùng nhưng khi cười thì rất hiền hòa, vẻ mặt không hề có tí ác ý gì.
"Xin tự giới thiệu, chúng tôi là người của bộ phận đặc biệt, cũng là đồng nghiệp của Diệp Chu Tinh! Đưa cô ấy đi là vì cô ấy không hoàn thành nhiệm vụ, nhúng tay vào chuyện của Diệp gia, bỏ qua nhiệm vu cấp trên giao phó! Còn anh Tử Long là tự nguyện đi cùng Diệp Chu Tinh!"
Người đàn ông không giới thiệu tên của mình, chứng tỏ anh ta không tiện để lộ thân phận.
Nhưng điều tôi không ngờ là bọn họ lại là người của bộ phận đặc biệt, cũng chính là đồng nghiệp của Diệp Chu Tinh.
"Sơ Cửu, anh ta nói không sai!"
Bác Diệp tiếp lời:
"Khi đó bọn bác tới núi Miêu Vương, đang định quay lại tìm mọi người thì đã bị bọn họ tìm thấy trước. Đại tiểu thư đã thừa nhận việc không làm tròn chức trách nên đã đồng ý quay về cùng họ. Tử Long lo lắng cho đại tiểu thư nên cũng đi theo!"
Khi nghe tới đây, tôi không khỏi nghĩ tới một vài chuyện. Lúc trước, Diệp Chu Tinh đột nhiên quay trở về Diệp gia, có lẽ là để làm nhiệm vụ gì đó, nhưng đúng lúc Diệp gia xảy ra chuyện nên mới ra tay giúp đỡ và cũng dẫn tới việc cô ta không làm tròn chức trách của mình.
Trước đó tôi cũng đã nghe nói qua về bộ phận đặc biệt. Hình như là một bộ phận trực thuộc bộ Quốc Phòng, nhưng trong hồ sơ Chính phủ thì không có bất kỳ ghi chép gì. Bộ phận này chuyên phụ trách những sự kiện linh dị trọng đại cũng như các hiện tượng linh dị xảy ra trong nước. Đồng thời, họ cũng âm thầm duy trì mối quan hệ giữa các Đạo môn.
Nói thẳng ra, đây là bộ phận linh dị hoạt động ngầm. Nhưng những người ở trong này đều là cao thủ, là những người được tuyển chọn từ trong ngàn vạn người.
Mỗi người đều có sở trường và tài năng riêng, nếu không, họ sẽ chẳng bao giờ đỗ vào bộ phận đặc biệt.
Mặt khác, bọn họ đã trực thuộc quyền kiểm soát của quốc gia thì có lẽ sẽ không giết người lung tung, bởi vậy Tử Long chắc sẽ được an toàn.
Nghĩ tới đây tôi mới hỏi:
"Các anh đã đưa Diệp Chu Tinh đi, giờ lại tới tìm chúng tôi, chắc hẳn là có chuyện gì phải không?"
"Người anh em nói không sai!"
Người đàn ông cười đáp, nhưng không nói gì thêm. Sau khi Mạnh Doanh đi ra, họ mới đứng dậy:
"Thầy cản thi Mạnh Doanh, mời ngồi!"
Anh ta khiến tôi có cảm giác như khách đã hóa thành chủ, có lẽ hai người này tới đây cũng là vì muốn tìm gặp Mạnh Doanh. Mạnh Doanh nhìn bọn họ đầy nghi hoặc. Thấy tôi im lặng, anh ấy cũng yên lặng ngồi xuống, châm một điếu thuốc, rít lấy một hơi.
Thầy cản thi và thợ bối thi đều thích hút thuốc. Thuốc có thể khiến họ tỉnh táo cũng như che đi thi khí bám trên người.
Sau khi Mạnh Doanh ngồi xuống, người đàn ông mặc comple mới bắt đầu vào vấn đề chính:
"Lý Sơ Cửu, Vương Lỗi, hai người yên tâm. Diệp Chu Tinh và Triệu Tử Long đều an toàn! Lần này chúng tôi tới đây là muốn nhờ mọi người giúp đỡ mà thôi!"
"Hả!"
Nghe bọn họ nói muốn chúng tôi giúp đỡ, tôi thấy hứng thú, hỏi:
"Chúng tôi chỉ là một đám vô danh tiểu tốt, e rằng không có cách nào giúp được các vị!"
"Cậu khiêm tốn quá. Đối với bọn họ thì cậu là vô danh tiểu tốt, bởi vì bọn họ không biết. Nhưng chuyện các cậu đã làm, chúng tôi đều biết rất rõ, các cậu chính là anh hùng!"
Người đàn ông này xem chừng rất giỏi giao tiếp, nói chuyện đâu ra đấy, cũng không để đắc tội ai.
Tôi im lặng không đáp. Anh ta lại tiếp tục:
"Chẳng giấu giếm gì mọi người, lần này Diệp Chu Tinh quay về mời cao thủ dân gian ra tay trợ giúp. Nhưng vì cô ấy xen vào chuyện của Diệp gia nên dẫn tới việc, chúng tôi để lỡ mất cơ hội, cũng vì thế cấp trên mới đưa cô ấy về để điều tra!"
Người này nói chuyện thực sự rất lễ độ, chúng tôi không tìm ra được điểm sơ hở nào để mà chất vấn. Hơn nữa, bọn họ cũng được xem là quan, chúng tôi chỉ là dân, từ xưa tới nay, dân không đấu với quan.
Tôi cố nhẫn nhịn không hỏi thẳng rốt cuộc có chuyện gì, song Vương Lỗi thì không. Anh ta ngắt lời luôn:
"Nói đi, để Lỗi gia tôi nghe thử xem, các người muốn nhờ tôi làm gì nào? Nếu có hứng thú, Lỗi gia tôi sẽ đi. Còn không thì xin lỗi, Lỗi gia đi ngủ đây."
Vương Lỗi là người không sợ trời không sợ đất, càng đừng nói là mấy người của bộ phận đặc biệt này.
Người đàn ông cười lịch sự, vẻ mặt không có biểu hiện gì là khó chịu:
"Các vị, điều tiếp theo tôi định nói thuộc về bí mật quốc gia! Các vị nghe xong rồi hãy tự đưa ra quyết định! Chúng tôi sẽ không làm khó, hơn nữa, chúng tôi cũng không có bản lĩnh đối phó với các vị. Nhưng dù các vị có lựa chọn thế nào thì cũng hi vọng mọi người có thể giữ bí mật này giúp cho!"
"Nói đi, đừng rào trước đón sau nữa!"
Vương Lỗi tỏ ra mất kiên nhẫn. Người đàn ông mỉm cười, tỏ vẻ xin lỗi, rồi mới hỏi chúng tôi:
"Không biết mọi người có từng nghe qua chuyện về cuộc chiến năm 19XX không?"
"Năm 19XX? Hình như khi đó tôi còn chưa ra đời!"
Tôi nghe rồi không khỏi tự lẩm bẩm một câu. Nhưng hình như bác Diệp biết điều gì đó. Bác ấy chau mày, hỏi:
"Chuyện các anh nói không phải là về cuộc chiến tranh, mà là về sự kiện đấu pháp năm đó phải không?"
"Đúng vậy, xem ra lão tiên sinh cũng biết chuyện này!"
Nghe bác Diệp nói, người đàn ông mỉm cười tiếp lời:
"Chuyện chúng tôi nói đúng là không phải về cuộc chiến tranh, mà là chuyện đạo thuật Trung Quốc đối phó với hàng đầu sư của nước T! Chỉ có điều, tin tức này đã bị chúng tôi phong tỏa, những người biết tới cũng không nhiều. Bởi vì là sự kiện linh dị, không được phép đưa ra bàn luận, hi vọng mọi người có thể hiểu cho!"
Anh ta nói vậy, khiến tính tò mò của tôi càng bị khơi dậy. Mạnh Doanh cũng rất hiếu kỳ, điếu thuốc tắt lúc nào cũng không biết. Vương Lỗi thì mân mê ngón tay, không chút phản ứng.
Chỉ có bác Diệp đáp lại:
"Khi đó tôi vẫn còn trẻ, cũng chỉ nghe thế hệ trước nhắc qua! Nghe nói năm đó, khi diễn ra cuộc chiến, phía nước M đã mời các hàng đầu sư và cả vu sư của bên nước T tới giúp đỡ, hại chết không ít quân nhân bên ta. Rất nhiều người bị điên, hoặc mất tích. Cuối cùng chưởng môn của phái Mao Sơn đã không quản sự an nguy của mình, tự đứng ra tổ chức một đội ngũ gồm hàng trăm cao nhân trong dân gian đi trợ giúp. Đấu pháp thuật ba ngày liên tiếp, hai bên bị chết, bị thương rất nhiều. Cuối cùng chỉ còn năm cao nhân trẻ tuổi còn sống trở về! Nhưng nghe nói..."
Bác Diệp nói tới đây, đột nhiên im lặng. Tôi và Mạnh Doanh nhìn bác ấy. Bác Diệp trông như muốn nói rồi lại thôi, có vẻ rất khó mở lời.
Tôi đang nghe rất hứng thú, vội vàng gặng hỏi:
"Bác Diệp, bác mau kể tiếp đi, sau đó thế nào?"
"Hầy!"
Bác Diệp thở dài, lắc đầu rồi mới nói:
"Nghe nói, kết cục của trận pháp đấu lần đó, là đạo thuật của chúng ta, thất bại!"

Bình Luận

0 Thảo luận