"Cái gì? Đầu lĩnh của bọn họ đều chết hết rồi?!" Lúc nghe thấy tin tức mà bác Diệp mang đến, chú Diệp bàng hoàng đến mức muốn nhảy xuống giường. Nếu không phải Diệp Đường đang đỡ ông ấy thì chắc chắn ông ấy đã ngã xuống đất.
"Cha, cha đừng lo lắng, để con đi xuống dưới xem có chuyện gì!" Diệp Đường khuyên nhủ chú Diệp. Hiện giờ chú Diệp vẫn chưa thể đi lại được, cũng chỉ có thể lo lắng suông mà thôi. Sau khi đồng ý với Diệp Đường, chú Diệp nhìn về phía chúng tôi, bỗng cất giọng nói lớn: "Lão Diệp, từ bây giờ trở đi, Diệp gia do Diệp Đường chèo chống, Sơ Cửu và Tử Long sẽ ở lại bảo vệ nó, có chuyện gì xảy ra thì toàn bộ người của Diệp gia phải nghe theo Diệp Đường. Nếu như có ai không phục, cứ bảo người đó đến tìm tôi!"
Chú Diệp vừa lên tiếng đã trực tiếp khiến tôi và Tử Long không còn cơ hội từ chối nữa. Khi tôi nhìn sang Tử Long, anh ấy cũng nhìn tôi cười một cách bất lực, nhưng vẫn tỏ ra rất bình thản.
"Vâng, gia chủ!" Bác Diệp đáp lại một tiếng rồi đi xuống dưới hỏi thăm đám người kia. Nhưng Diệp Đường hình như không tự tin vào chính mình cho lắm, "Cha, con sợ không quản lý nổi Diệp gia, sẽ khiến Diệp gia lụi bại!"
"Ha ha, con gái ngốc, đương nhiên cha đã có tính toán rồi." Chú Diệp cười hiền hòa, tiếp tục nhìn chúng tôi, nói: "Sơ Cửu và Tử Long trông cả người đều toát lên chính nghĩa. Cha tin rằng bọn họ sẽ giúp con biến Diệp gia trở nên hùng mạnh hơn nữa. Tuy rằng hiện giờ Long Hổ tông đang đóng chặt cửa, nhưng bọn họ vẫn có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Một khi Long Hổ tông xuất hiện, vậy Đạo môn chúng ta sẽ lại có hy vọng rồi. Vì thế, dù cho thế nào đi nữa, con cũng phải kiên trì đến lúc Long Hổ tông xuất hiện! Sơ Cửu, Tử Long, làm phiền hai cậu rồi!"
Chú Diệp nói đến câu cuối thì hướng về phía chúng tôi cúi đầu hành lễ, tôi và Tử Long vội cúi đầu lại, nói: "Chú Diệp, chú khách sáo quá rồi. Chúng cháu đang ở Diệp gia, có thể giúp gì thì chúng cháu sẽ tuyệt đối không chùn bước."
"Hay lắm!" Chú Diệp nghe thấy câu trả lời của tôi rồi mới yên tâm mỉm cười. Sau đó chúng tôi mới cùng Diệp Đường đi ra khỏi phòng.
Bước xuống cầu thang, tôi nhìn thấy trong phòng khách phía dưới đã có rất nhiều người ngồi. Nhìn cách bọn họ ăn mặc không giống với người bình thường, có lẽ đều là người trong Đạo môn.
Mà trong tay bọn họ, đều cầm một chiếc roi da. Chiếc roi da này khác với roi da thường, nó được xâu lại từ tiền Ngũ Đế.
Tôi nhìn mà nghi hoặc không thôi. Lúc đi xuống cầu thang, Diệp Đường thì thầm giải thích cho tôi nghe: "Sơ Cửu, đây là roi Cản Sơn của Diệp gia chúng tôi. Năm đó, khi tổ tiên mới thành lập nên Diệp gia, chính là nhờ vào roi Cản Sơn này mà đánh đuổi được lũ yêu ma quỷ quái hại người nơi núi sâu. Nhờ đó mà một trận vang danh! Sau này, những đạo phái nhỏ quy phục Diệp gia chúng tôi, roi Cản Sơn đã trở thành tín vật, tổ tiên đem tặng mỗi người bọn họ một chiếc roi. Roi Cản Sơn này đại diện cho Diệp gia, chỉ cần roi Cản Sơn xuất hiện thì cho dù gặp phải bất cứ chuyện gì, Diệp gia cũng sẽ ra tay trợ giúp. Đây chính là lời hứa của tổ tiên với bọn họ!"
Hóa ra là vậy! Tôi ừ một tiếng, vừa bước xuống lầu thì bác Diệp đã hắng giọng mở lời: "Gia chủ đã căn dặn, Diệp gia hiện tại sẽ do tiểu thư làm chủ!"
"Tôi không quan tâm Diệp gia các người do ai chủ trì. Năm đó người đứng đầu môn phái thợ thổ chúng tôi đi theo tổ tiên Diệp gia các người lên núi trừ tà ma. Tổ tiên nhà các người đã từng hứa hẹn, sau này sẽ đền đáp cho chúng tôi thỏa đáng. Từ trước tới nay, môn phái thợ thổ chúng tôi làm việc luôn rất khiêm tốn, nhưng hiện tại đầu lĩnh của chúng tôi bị người ta lột da sống, chỉ còn lại một cái xác máu me be bét! Lần này tôi đến đây, là đại diện cho môn phái thợ thổ chúng tôi xin được cứu mạng, hy vọng Diệp gia có thể đòi lại công bằng cho chúng tôi!" Người đứng dậy nói đầu tiên này có chiều cao khiêm tốn, nhưng thể chất cường tráng. Lúc anh ta đứng dậy, tôi ngửi thấy mùi tanh của đất trên người anh ta.
Cái nghề này tôi cũng không hiểu rõ lắm, lúc ông nội tôi trốn ở thôn Ma Câu, cũng là làm thợ thổ. Ông chuyên giúp người ta sửa mộ, đào huyệt, và còn cả việc chọn huyệt nữa.
Nghề thổ cũng là một phần của Đạo môn, nhưng cho tới hiện nay rất ít người còn theo nghề này. Những năm đó có những bậc thầy thợ thổ, hay còn được gọi là thầy chưởng mạch*. Dựa vào chiếc mũi nhanh nhạy như loài chó, họ có thể xác định được miếng đất này có thể dùng để hạ táng hay không.
(*) Thầy chưởng mạch: trong dân gian còn thường gọi là thầy chưởng mặc, tức người thợ lão luyện, chuyên đảm nhiệm phần sử dụng thước mực để vạch đường chỉ lối, cho các thợ khác xây nhà, dựng mái theo, có thể coi người này như cai xây dựng hiện nay.
Vì ông nội mà tôi có cảm giác rất thân thiết với những người thợ thổ này. Sau khi ông ta nói xong, một người khác cũng đứng dậy nói tiếp: "Các tiệm quan tài ở tỉnh thành của chúng tôi vẫn luôn cung cấp quan tài và các vật dụng mai táng, làm việc cũng cực kỳ biết điều. Nhưng ông chủ của chúng tôi lại bị kẻ khác lột da sống! Tiệm quan tài chúng tôi không lừa gạt ai bao giờ, nhưng bây giờ lại có người giết ông chủ của chúng tôi, chúng tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu. Hôm nay chúng tôi đến đây cầu cứu, cũng mong rằng Diệp gia đứng ra làm chủ cho chúng tôi!"
"Đúng vậy!" Người của tiệm quan tài vừa nói xong, lại thêm một người khác nữa đứng dậy, giận dữ nói: "Phong Thủy Trai chúng tôi xưa nay rất ít tiếp xúc với người của Đạo môn. Nhưng đại sư phụ của chúng tôi bị người ta lột da sống. Diệp gia các người là thủ lĩnh của chúng tôi, nhất định phải lấy lại công bằng cho chúng tôi."
...
Thoáng chốc, đại sảnh hoàn toàn hỗn loạn, ai nấy đều yêu cầu Diệp Đường đòi lại công bằng cho bọn họ. Lúc người của đạo phái cuối cùng nói xong thì đầu tôi cũng sắp nổ tung rồi.
Diệp Đường ngồi trên ghế, đau đầu bóp trán. Khi bọn họ nói xong, cô ấy mới mở miệng hỏi đầy lí trí: "Người đứng đầu của các người, đều chết cùng một kiểu sao?"
"Đúng vậy! Đều là bị người ta lột da sống, chỉ còn lại cái xác máu thịt be bét! Hơn nữa thủ pháp lột da vô cùng cao siêu! Đầu tiên là xẻo da trên đỉnh đầu, sau đó mới lột xuôi xuống dưới. Lúc tôi kiểm tra miệng vết thương của sư phụ thì phát hiện ra ở phần da trên đỉnh đầu của sư phụ bị xẻo mất, có một vết rách rất sâu. Còn trên người thì đến cả một vết thương cũng không có, có thể thấy rất rõ là được chia làm hai lần lột da!"
Nghe kể xong, tôi cũng thấy khó hiểu. Thủ đoạn lột da này cũng thật tàn nhẫn, ngoài những người sử dụng tà thuật ra, người bình thường chắc chắn sẽ không dùng thủ đoạn như vậy.
Diệp Đường vô cùng lý trí, không hề tỏ ra giật mình, hoảng loạn. Cô chỉ thoáng sửng sốt rồi mở lời: "Các vị đều là một phần của Diệp gia, bọn chúng đã nhắm vào các anh, thì cũng tức là nhắm vào Diệp gia chúng tôi. Vì vậy, bất kể như thế nào, Diệp gia chúng tôi cũng sẽ ra tay giúp đỡ các vị. Nhưng chúng tôi cần biết kẻ đó là ai, thì mới có thể tìm ra hung thủ được."
Diệp Đường nói một câu này, khiến những người đó đều sững sờ, đúng là bọn họ cũng không biết đầu lĩnh của bọn họ rốt cuộc đã chết như thế nào.
"Với thủ pháp lột da này, chắc chắn không phải là người!" Ngay lúc cả đại sảnh đều rơi vào im lặng, bên ngoài bỗng truyền đến một giọng nói lạnh lùng, đó là giọng của một người phụ nữ.
Giọng nói này xuất hiện đã thu hút sự chú ý của toàn bộ chúng tôi, tất cả đều đồng loạt nhìn về phía cửa chính. Cửa chính mở ra, tôi nhìn thấy Diệp Trường Phong bước vào.
Mà bên cạnh ông ta, còn có một cô gái dáng người mảnh khảnh, cao gầy, ít nhất phải trên một mét bảy. Cô gái mặc một chiếc quần bò xanh và khoác áo da, tôn lên đôi chân dài miên man, tóc buộc đuôi ngựa, đem lại cho người khác cảm giác giỏi giang, hào sảng.
Đường nét ngũ quan của cô gái rất lập thể, sống mũi thẳng tắp, đôi mắt sâu hút hồn, có vài phần nét đẹp của con lai. Trông cô ta có vẻ rất lãnh đạm, lúc bước vào trong phòng, cặp mắt sâu hun hút đó quét một lượt tất cả những người ở đây, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
"Chị, chị về rồi à?" Khi mọi người còn đang ngẩn ngơ thì Diệp Đường đã lên tiếng chào hỏi. Diệp Đường nói như vậy, tôi mới biết thân phận của cô gái này, chắc hẳn là con gái của Diệp Trường Phong - Diệp Chu Tinh.
Lúc trước tôi từng nghe qua thân phận của cô ta, là người của Cơ quan đặc biệt trực thuộc Bộ Công an. Chẳng trách, cô ta lại có khí chất như vậy.
Lúc Diệp Chu Tinh bước đến, cô ta đã cười với Diệp Đường, nhưng khi nhìn tôi và Tử Long thì ánh mắt lại lạnh lùng trở lại.
Quả nhiên rất lạnh lùng! Tử Long cũng rất ngầu, hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn cô ta nữa, ngược lại khiến Diệp Chu Tinh không khỏi sửng sốt trong giây lát.
"Diệp Đường, nghe nói đại ca để cháu đứng ra chèo chống Diệp gia, vậy cháu phải quản lý cho tốt đấy, đừng để bọn họ coi thường Diệp gia chúng ta. Chú hai già rồi, Thiếu Khanh cũng đi rồi, chú cũng không muốn can thiệp vào chuyện của các cháu nữa. Có chuyện gì thì Tinh Tinh có thể giúp đỡ mấy đứa!" Sau khi Diệp Trường Phong bước vào liền ngồi luôn xuống ghế. Câu nói này của ông ta nghe thì có vẻ như đang giúp Diệp Đường đấy, nhưng giọng điệu thì rất kỳ quái.
Rõ ràng là giọng điệu không cam lòng.
Diệp Đường cắn răng không nói tiếng nào, kéo Diệp Chu Tinh ngồi xuống ghế. Vừa ngồi xuống Diệp Đường đã hỏi cô ta: "Chị, chị nói đầu lĩnh của bọn họ không phải là bị người lột da sống, rốt cuộc là sao vậy? Chị phải giúp em đấy!"
Diệp Đường không hồ đồ, cô ấy giống một cô em gái đang làm nũng vậy. Tôi là người ngoài, đương nhiên có thể nhìn ra Diệp gia bọn họ không hòa hợp như trong tưởng tượng.
"Ừ!" Diệp Chu Tinh gật đầu đáp lại một tiếng, nhìn một lượt những người cầm roi Cản Sơn đến cầu cứu, lạnh lùng nói: "Đầu lĩnh của các người, không phải bị người lột da mà chết, mà là bị quỷ cạo đầu lột da!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận