Nước bỗng dưng chảy xiết như vậy là bởi vì ba mươi sáu cây cột đá chống đỡ cho địa cung đã bị sụt xuống.
Mặt nước yên ả trong nháy mắt đã trở nên chảy xiết dữ dội giống như thủy triều dâng lên, chỉ trong chớp mắt đã trào đến chỗ tôi.
Vương Lỗi hét xong, tôi cũng không để ý được gì nữa, tuy đám thi thể này đã không còn nhúc nhích nữa, nhưng Vương Lỗi không cho tôi lên bờ đi cho nhanh, nên tôi đành phải bơi theo con sông, hướng về phía quan tài đá.
Dòng chảy khúc khuỷu uốn lượn, hướng dần về phía chiếc quan tài. Cũng may từ nhỏ tôi lớn lên ở thôn Ma Câu, kĩ năng bơi cũng khá, nên bơi được một mạch đến chỗ quan tài.
Đôi cá chép một đen một đỏ cũng bơi theo bên cạnh tôi, còn thỉnh thoảng quẫy mình nhảy lên khỏi mặt nước, trông có vẻ rất vui.
Nước chảy ngày càng xiết, tôi có thể cảm nhận được áp suất đẩy của nước, thế nên tốc độ bơi của tôi cũng rất nhanh. Nhưng khi tôi thử ngoái đầu nhìn lại, dòng nước phía sau đã cuộn trào tung bọt nước trắng xóa, gần như sắp nhấn chìm một bên bờ, chẳng khác gì một cơn đại hồng thủy.
Tốc độ nhanh quá, vào lúc ngoái đầu lại nhìn ấy, tôi đã bị cuốn vào trong nước, cứ thế bị dòng chảy cuốn về phía quan tài.
Tôi bị sức nước xoáy liên tục, vừa ngoi được đầu lên khỏi mặt nước đã lại bị cuốn về lại trong nước. Mà đôi cá chép bên cạnh tôi lại càng vui mừng tung người nhảy lên trên, trong miệng cũng thổi bong bóng không ngừng.
Tôi bị xoáy cho đầu óc điên đảo, mấy phút sau dòng nước này mới xô đến phía bên dưới quan tài đá. Nhưng địa thế nơi này có độ chênh lệch rất cao, cũng may nước sông chảy xiết, lớp sóng này nối tiếp lớp sóng kia, trực tiếp xô tôi lên phía trên.
Độ cao chênh lệch đến hai mươi mét, chỉ trong nháy mắt tôi và đôi cá chép kia đã bị dòng nước xô lên cao. Lúc sắp đến gần cánh cổng đá chặn giữa con sông và quan tài, tôi mượn lực xông về phía trước, túm lấy cánh cổng đá. Nhưng tôi còn chưa túm chặt, dòng nước lại cuộn lên, xô cả người tôi bay về phía quan tài.
May mà bác Diệp nhanh tay tóm được nên tôi mới không bị va vào quan tài. Mà tôi vừa mới đứng vững, Vương Lỗi đã nửa quỳ nửa ngồi trên quan tài, hai tay nắm chặt thành đấm, miệng hô to: “Nhảy!”
Tôi tưởng cậu ta bảo tôi nhảy xuống nên khá ngỡ ngàng, đến khi định thần lại, tôi mới chú ý đến đôi cá chép kia cũng đang nhảy lên.
Nước sông xô đến đã bị cánh cổng đá chặn lại, mà đôi cá chép kia vẫn đang nhảy không ngừng phía trước cổng đá, có lẽ là muốn nhảy vọt qua cánh cổng đá chặn con sông.
“Cá chép vượt long môn, sau khi vượt qua sẽ hóa thành rồng, chỉ có rồng thì mới có long khí! Tên oắt con này lợi hại đấy…” Bác Diệp nhìn thấy cảnh này cũng bừng tỉnh ngộ, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Vương Lỗi, kích động nói: “Địa cung Dạ Lang này không ngờ lại có thiết kế phong thủy khéo léo và tài tình đến thế, đúng là chỉ có thể nhìn mà than thở. Đời ta có thể nhìn thấy được thuật phong thủy như thế này, cho dù có chết cũng không còn gì tiếc nuối. Ha ha ha, oắt con, thuật phong thủy của cậu giỏi lắm, e là chỉ có…”
“Ông già, đừng sùng bái Lỗi gia ta, Lỗi gia ta đây chính là một truyền thuyết!” Bác Diệp còn chưa nói hết câu, Vương Lỗi đã ngắt lời ông ấy. Anh ta nhìn chằm chằm vào đôi cá chép vẫn đang cố nhảy lên, kích động khua chân múa tay, miệng hò hét không ngừng: “Cá chép đại nhân, các ngài mau nhảy đi, nhảy qua cánh cổng đá kia là có thể hóa rồng rồi. Có phải bình thường ăn trùng với thi thể nhiều quá nên béo lên, không nhảy được lên không? Mấy ngài cố lên tí nữa đi, nhảy qua cánh cổng đá này Lỗi gia ta sẽ mời các ngài thức ăn cho cá. Các ngài mà không nhảy qua được là ta sẽ cho hết vào nồi nấu lên đấy nhé!”
Tôi nhìn động tác của Vương Lỗi mà dở khóc dở cười. Nhưng tôi cũng dần lo lắng, vì thế nước đã bắt đầu yếu đi, nếu cứ như thế này, lớp sóng cũng sẽ không xô lên được nữa.
Đến lúc đó, đôi cá chép một đen một đỏ này muốn nhảy cũng chẳng thể nào vượt qua được long môn. Chúng cũng đang điên cuồng nhảy, nhưng càng nhảy càng thấp, căn bản không thể nào nhảy qua được long môn kia.
Lúc tôi nhận ra được điều này, Diệp Đường đã nhìn về phía tôi, nở một nụ cười đầy ẩn ý, tôi bừng tỉnh hiểu được ý cô ấy, hai chúng tôi ý tưởng lớn gặp nhau rồi.
Bỏ mặc những thứ khác, tôi đi thẳng đến phía trước long môn, cầm dao găm rạch một đường lên lòng bàn tay, vừa giơ bàn tay lên, máu tươi đã nhỏ giọt xuống dưới.
Nước sông vẫn bắn tung tóe lên người tôi không ngừng, tôi vẫn cứ đi về phía trước mặc kệ con sóng đập tới. Đôi cá chép kia sau khi nhìn thấy máu tươi của tôi, đột nhiên rơi về lại dưới nước.
Chỉ vài giây sau, đôi cá chép ấy đột ngột nhảy vọt lên khỏi mặt nước, tung người bay lên cao, trực tiếp bay qua long môn, cũng bay lướt qua đầu tôi.
Khi đôi cá chép ấy vượt qua được long môn, nhoáng cái thế nước dữ dội cũng biến mất tăm.
“Mẹ kiếp, Lý cún con, cậu ngầu vãi nồi, còn ngầu hơn cả Lỗi gia ta nữa!” Vương Lỗi kinh ngạc thốt lên, tất cả mọi người đều đang nhìn đôi cá chép đang nhảy lên giữa không trung.
Chỉ thấy sau khi chúng nhảy lên không trung, đột nhiên há miệng ra, phun ra hai luồng linh khí vẩn đục.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi chợt cảm giác khí tức vùng đan điền của mình lạo nhạo bất an, cứ va chạm liên tiếp trong cơ thể tôi.
Linh khí thật mạnh mẽ, đây chính là long khí trong truyền thuyết chăng?
Trong khi tôi nghệt mặt ra nhìn thì bác Diệp và Vương Lỗi đều đồng thời ra tay, muốn cướp lấy hai luồng long khí kia. Nhưng hai luồng long khí này lại linh hoạt vô cùng, giống như có ý thức vậy, chúng bất ngờ bay vút lên, khiến cho bác Diệp và Vương Lỗi bắt hụt. Sau đó chúng thuận thế chui vào trong cái lỗ trên nắp quan tài đá kia.
“Ai ui.” Vương Lỗi ảo não nện thẳng nắp quan tài một cái, “Lỗi gia ta suýt chút nữa đã tóm được rồi, mẹ nó, mày hồi sinh làm cái quái gì chứ, đã chết cả mấy nghìn năm rồi còn muốn sống lại, bố mày thật muốn xé xác mày ra.”
Vương Lỗi tức giận mắng người được chôn cất trong quan tài đá. Bác Diệp bất đắc dĩ cười khổ: “Tất cả những thiết kế này đều là do vị chủ nhân của ngôi mộ này muốn mượn long khí để sống lại, chúng ta đã gắng hết sức rồi, đây đều là số mệnh cả! Haizz!”
Ngay cả bác Diệp cũng phải thở dài, còn Diệp Đường lại đang ngồi xổm trên mặt đất, nhìn đôi cá chép đã mệt bở hơi tai, nhẹ nhàng nói: “Sứ mệnh của các ngươi đã hoàn thành rồi, ngoan ngoãn ở lại nơi này đi nhé.”
Dứt lời, cô ấy ôm đôi cá chép ấy ra chỗ con sông, tay vừa buông, chúng đã thuận theo rơi xuống dưới, “tõm” hai tiếng rồi rơi vào trong nước.
Sau khi quay trở lại con lạch, đôi cá chép ấy lại nhảy lên. Lúc ấy tôi còn để ý thấy chúng đang gật đầu với tôi.
“Sơ Cửu, chúng nó đang cảm ơn anh đấy! Chúng sống ở địa cung này đã bao nhiêu năm trời, chỉ dựa vào trùng độc để kéo dài mạng sống, lớn được thành như vậy, cuối cùng cũng vượt qua được long môn rồi! Giờ đây chúng có thể bơi theo dòng nước để ra ngoài, chúng được tự do rồi!” Lúc lòng tôi còn đang ngổn ngang nhiều cảm xúc, Diệp Đường đã mỉm cười an ủi tôi, nụ cười tươi tắn như một cô bé đang rất vui vẻ vì vừa làm được một chuyện tốt.
Tôi “ừ” một tiếng, mỉm cười nhìn về phía cô ấy.
Thấy long khí đã bay vào trong quan tài, tôi bèn quay sang hỏi Vương Lỗi: “Lỗi gia, giờ phải làm sao?”
“Còn làm sao nữa?” Vương Lỗi cười khổ lắc đầu: “Chờ tên khốn kiếp trong quan tài này tỉnh dậy thôi chứ còn sao nữa, long khí đã nhập vào cơ thể hắn rồi, chắc chắn hắn sẽ sống lại thôi.”
“Nếu đúng là như thế, vậy chi bằng chúng ta cứ mở quan tài ra trước đi.” Bác Diệp tiếp lời.
Vương Lỗi trầm tư thoáng chốc, rồi cũng gật đầu, hết cách rồi, chỉ còn cách cưỡng chế mở ra thôi. Nắp quan tài đã được chèn đinh, dựa vào sức của chúng tôi, có lẽ có thể đẩy ra được.
“Những chuyện như thế này sao có thể thiếu chúng tôi được chứ?” Nào ngờ, Tả Âm và Bạch Thừa Chí vừa rồi còn đang ở bờ đối diện đã lặng lẽ đi tới đây.
Vương Lỗi nhìn thấy bọn họ thì mày hơi nhíu lại, định nói gì đó, nhưng lại bị Tả Âm cướp lời: “Thuật phong thủy của người anh em thật là lợi hại, mưu kế cũng rất xuất sắc, e là muốn độc chiếm long khí nên mới bắt chúng ta đi túm đám xích sắt không hề có tác dụng kia đúng không?”
“Ủa nói gì kì vậy?” Vương Lỗi cười hì hì: “Ta bảo mấy người đi túm sợ xích sắt kia là để bảo vệ mấy người đấy chứ. Dù sao thì cái thứ này cũng khá nguy hiểm.”
Tôi cũng đã phát hiện ra, ban nãy Vương Lỗi bảo bọn họ đi túm lấy xích sắt ở phía dưới giếng khóa rồng thực chất chỉ là muốn ngăn trở bọn họ mà thôi.
Tên Vương Lỗi này, ngoài mặt thì cười hì hì, nhưng bên trong đúng là đủ hèn hạ.
“Có điều, nếu long khí đã chui vào trong quan tài, vậy thì chúng ta cần liên hợp mở nắp quan tài ra. Nắp quan tài này rất nặng, cộng thêm ba người chúng tôi nữa thì cũng dễ thành công hơn, mọi người nói có phải không?” Với trí thông minh của Tả Âm, làm gì có chuyện gã không phát hiện ra mưu kế nhỏ của Vương Lỗi. Nhưng gã lại chẳng tức giận chút nào, gã nói như thế này, ngược lại lại khiến cho Vương Lỗi không biết từ chối thể nào cho phải.
Anh ta đang định gật đầu đồng ý, nào ngờ, chiếc quan tài đá trước mặt chúng ta đột nhiên rung lên, bụi bám trên đó cũng phải rơi xuống.
Bác Diệp thấy cảnh này, lập tức kêu lên: “Chết tiệt, hắn tỉnh lại rồi!!!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận