Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 200: Đại trận Kim Quang

Ngày cập nhật : 2025-07-22 16:01:24
Chỉ trong chớp mắt, sương trắng mù mịt đã kéo dài đến chỗ đạo trường chúng tôi đang đứng, tạo thành một con đường sương trắng rộng vài mét, gần như sắp nuốt chửng cả đạo trường di cung này!
Trong màn sương trắng dày đặc này, tôi thấy rất rõ chiếc quan tài khổng lồ mà tôi đã thấy ở dưới đáy sông Long Ngâm đang được hàng trăm con ma khiêng vào bờ.
Họ không đi bộ mà lơ lửng trên mặt đất. Mỗi con ma đều để trần thân trên, giống hệt như những người chuyên kéo thuyền bên bờ sông.
“Xảy ra chuyện bất thường nhất định có điều kỳ quái! Lỗi gia tôi biết ngay mà, cái tên khốn đó không tốt bụng gì đâu, còn tưởng rằng Lỗi gia đây là tên nhà quê giống bọn anh Cửu, không biết lễ di cung hoán số thế nào chắc! Ông ta không phải đang làm lễ di cung hoán số, mà là lợi dụng cơ thể của người già có dương khí yếu để dụ quỷ nước lên bờ!” Tôi còn đang ngây người thì Vương Lỗi đã to tiếng nói thẳng.
Nghe anh ta nói, tôi và Tử Long là tên nhà quê, tôi tức thì cau mày. Tử Long ho khan một tiếng, không quên hỏi lại một câu, “Lỗi gia, anh nói ai hả?”
“Tôi nói ai rồi sao?” Vương Lỗi cười ha hả, còn chưa tìm được lý do thoái thác thì đột nhiên anh ta lại quát to: “Đi mau, quan tài mà đám quỷ nước này khiêng là để đựng người sống! Chặn đường bọn chúng là tương đương với tìm đường chết!”
Vương Lỗi vừa nói xong thì lớp sương trắng đã trôi đến xung quanh chúng tôi. Tầm nhìn của chúng tôi lập tức bị sương trắng che khuất!
Chỉ trong nháy mắt, tôi đã cảm thấy lạnh đến run rẩy tựa như rơi vào hầm băng, mà ngay cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn, giống như không khí cũng đã bị đông thành băng.
Tôi kéo Y Y, hét lớn về phía thằng bé Hoàng: “Hoàng ơi, chạy mau, chạy mau!”
Tôi không còn thấy được bóng dáng của thằng bé Hoàng và những người già trong làng nữa. Khi tôi gọi tên thằng bé thì chỉ nghe thấy tiếng khóc sợ hãi của nó.
“Hu hu… Hu hu…” Gần như cùng lúc, tôi đã nghe thấy cả những tiếng khóc của phụ nữ vang lên trong lớp sương trắng.
Tiếng khóc quá bi thương, quá chói tai, tôi nghe mà nhịn không được, rùng mình một cái, nổi cả da gà.
Tôi không để ý đến những chuyện khác nữa, cắm đầu kéo Lâm Y Y chạy thẳng ra ngoài, đồng thời tay còn lại cầm Thước Trấn Hồn, vừa chạy vừa đọc chú ngữ.
Trong màn sương trắng bao phủ đầy trời, tôi không thể nhìn thấy được bóng dáng của Tử Long và Vương Lỗi mà chỉ có thể nghe thấy tiếng đọc chú ngữ mở đường của bọn họ.
Nhưng tiếng khóc của những người phụ nữ đó chưa từng ngừng lại, như thể tiếng khóc đó đang ở ngay sau lưng tôi. Lâm Y Y kéo tay tôi, móng tay cô ấy đâm cả vào da thịt tôi vì quá sợ hãi.
Tôi liếc về phía bờ, đúng lúc thấy những con quỷ nước khiêng chiếc quan tài khổng lồ đang lao tới. Chỉ mất hai giây mà chúng đã cách chúng tôi chưa đầy năm mét. Tôi kéo Lâm Y Y, chạy càng nhanh hơn.
Khi chúng tôi ra khỏi màn sương trắng thì đã không nhìn thấy được đạo trường di cung hoán số ở phía sau nữa, hoàn toàn bị sương trắng nuốt chửng.
Tử Long và Vương Lỗi theo ra sau thấy vậy cũng giật mình, quát lớn: “Hoàng à, em ở đâu?”
“Hu hu… Hu hu…” Ai ngờ Tử Long vừa quát lên thì tiếng khóc trong sương trắng càng chói tai hơn.
Tiếng khóc vô cùng u oán này khiến người nghe rất khó chịu, không chỉ cả người khó chịu, mà còn là sự dày vò về tâm lý.
Tiếng khóc u oán thê lương của phụ nữ giống như có thể xâm nhập vào trái tim, khiến mọi người sợ hãi từ tận đáy lòng.
Nhưng chỉ cần bình tĩnh lại sẽ nhận ra rằng, tiếng khóc không đến từ bốn phương tám hướng, mà chỉ phát ra từ phía chiếc quan tài.
Ngay khi tôi nghĩ đến đây thì trong đầu lập tức xuất hiện cảnh tượng tôi nhìn thấy dưới đáy sông Long Ngâm. Khi chiếc quan tài kéo ông trưởng làng vào, tôi thấy rõ thi thể của những người phụ nữ nằm bên trong.
Tiếng khóc u oán thê thảm này chắc chắn là của bọn họ.
“Nhân quả báo ứng, trả mạng cho bọn ta!” Lúc này, một giọng nữ âm trầm đột nhiên vang lên trong lớp sương trắng dày đặc.
Giọng nói này không phải do một người phụ nữ nói ra, mà là rất nhiều người. Cảm giác quỷ dị, lạnh lẽo đột nhiên bao trùm khắp người chúng tôi.
“Sơ Cửu, chúng ta không thể để thằng bé Hoàng xảy ra chuyện, thằng bé là độc đinh! Còn cả những cụ già nữa, họ vẫn chưa tới số, không thể để bọn họ bị đám quỷ nước hại chết!” Tử Long chạy đến nói với tôi.
Tôi gật đầu, nói: “Đúng, không thể để thằng bé Hoàng xảy ra chuyện, càng không thể để bọn họ chết hết!”
Vương Lỗi vội vã kéo bọn tôi lại, khuyên: “Hai anh trai của tôi ơi, các anh không thể đi. Oán khí của hàng trăm con quỷ nước này quá nặng nề, còn cả cái quan tài ma quái đó nữa, nó sẽ đem các anh đi mất!”
Vương Lỗi lo lắng cho chúng tôi, nhưng tôi vẫn lắc đầu, nói: “Lỗi gia, bọn tôi là người tu đạo, không thể nhìn ma quỷ hại người! Đây là đạo mà bọn tôi theo đuổi, tôi xin giao Y Y cho anh!”
Tôi nói xong thì buông tay Y Y, gật đầu ra hiệu với Tử Long, chúng tôi tức thì cùng xông thẳng vào lớp sương trắng dày đặc.
Y Y và Vương Lỗi vẫn cố gọi chúng tôi, nhưng sau khi lao vào bên trong lớp sương trắng thì chúng tôi không còn nghe thấy tiếng gọi của bọn họ nữa.
Chúng tôi không thể nhìn thấy rõ mọi thứ trước mặt, tôi và Tử Long đành phải đứng dựa lưng vào nhau, ngọn đuốc trong đạo trường cũng đã bị sương mù thổi tắt.
Chúng tôi chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hàng trăm con quỷ đang khiêng chiếc quan tài khổng lồ đi. Chúng tôi vừa bước lại gần thì chúng đều quay hết lại, nhìn về phía chúng tôi.
Bọn chúng để trần thân trên, làn da trắng bệch đáng sợ, không có tý hồng hào. Đặc biệt là khuôn mặt của bọn chúng, dường như đã bị ngâm quá lâu trong nước sông nên sưng phù. Trên người và tóc phủ đầy rong rêu, còn đang không ngừng có nước nhỏ tong tỏng xuống. Những giọt nước rơi xuống đất, tỏa ra khí lạnh tê tái.
Đôi mắt của chúng đều có màu đỏ tươi. Khi ánh mắt của tất cả những con quỷ nước đều nhìn về phía chúng tôi, tôi không khỏi rùng mình!
Nụ cười lạnh lẽo và đôi mắt đỏ tươi đó khiến tôi toát mồ hôi lạnh.
Tử Long bước lên trước che chở tôi, đồng thời quát to: “Âm hồn to gan, chúng ta là đạo sĩ chính phái, bọn ngươi dám cả gan hại người? Hãy mau rời đi, nếu không ta sẽ khiến các ngươi hồn bay phách tán!”
Chúng tôi không sợ quỷ nước lên bờ. Nhưng số lượng của chúng thật sự quá đông, sẽ rất rắc rối nếu phải chiến đấu với chúng.
Nhưng những con quỷ nước này không những không sợ chúng tôi. Sau khi nghe thấy tiếng quát mắng của Tử Long, tất cả bọn chúng đều ngoác miệng ra cười.
Khi bọn chúng ngoác miệng thì có nước sông tanh hôi chảy ra từ miệng chúng, tôi và Tử Long nhìn thấy mà hốt hoảng.
Dường như những con quỷ nước này không muốn đối phó với chúng tôi, nhân lúc chúng tôi còn đang sửng sốt, chúng lập tức đuổi theo thằng bé Hoàng và những cụ già trong làng.
Chẳng mấy chốc chúng tôi đã nghe thấy tiếng thét thất thanh của những cụ già, “Chúng ta không muốn chết, các ngươi đừng hại chúng ta. Chúng ta cũng hết cách rồi, nếu các người không chết, vậy toàn bộ dân làng chúng tôi đều phải chết, a…”
Khi tiếng hét cuối cùng vang lên, giọng nói hoảng loạn của cụ già đó đột ngột dừng lại. Nhưng những tiếng la hét đã làm tôi và Tử Long tỉnh táo lại. Đạo hạnh của chúng tôi vẫn chưa đủ nên vừa rồi mới bị âm khí của hàng trăm con quỷ nước làm cho u mê!
“Sơ Cửu, phải ngăn chúng lại!” Nghe Tử Long gọi, tôi gật đầu tán đồng. Hai chúng tôi đồng thời cắn rách ngón tay, bôi máu đồng tử của chúng tôi lên Thước Trấn Hồn và kiếm kim tiền.
Những hoa văn trên Thước Trấn Hồn lập tức tỏa ra một ánh sáng mờ mờ. Nhưng ánh sáng đó quá yếu ớt, không thể nào trấn áp được làn sương mù dày đặc xung quanh.
Tử Long cũng không khác tôi là bao, mặc dù thanh kiếm kim tiền mà sư phụ đưa cho đã được bôi máu của anh ấy, nhưng ánh sáng mà nó phát ra cũng rất mờ nhạt.
Tôi thấy tình hình không ổn, vội hét to: “Tử Long, như vậy không được, chúng ta hãy dùng đại trận Kim Quang để ngăn bọn chúng lại!”
“Được!” Tử Long đáp lại một tiếng. Cả hai chúng tôi đồng thời ngồi khoanh chân xuống đất, cắm pháp khí xuống trước mặt, hai tay nhanh chóng kết đạo ấn.
Chúng tôi đọc chú ngữ, vừa kết đạo ấn vừa ném bùa: “Tôi là mắt của trời, nguyện cùng theo bầu trời! Lục giáp lục đinh, thần linh hộ vệ! Đạo pháp bao phủ, đến nơi nào yêu ma quỷ quái không nơi ẩn trốn đến đó! Trận pháp đại thừa, trăm quỷ chớ xông vào! Thỉnh Thái thượng lão quân, tốc tốc nghe lệnh, khởi!”
Sau khi đọc xong chú ngữ, chúng tôi ném toàn bộ lá bùa trong tay ra phía trước.
Những lá bùa vừa rơi xuống đất thì bốc cháy. Những ngọn lửa nhanh chóng tụ lại một chỗ, tạo thành hàng rào hình bát quái thái cực.
Đây là hàng rào đạo thuật chúng tôi gọi ra, vừa hay có thể chặn đường trăm quỷ trở về. Gần như đồng thời, lúc trận pháp của chúng tôi hình thành, hàng trăm con quỷ nước lúc nãy đã lại xuất hiện, khiêng theo chiếc quan tài hung hăng lao về phía chúng tôi!

Bình Luận

0 Thảo luận