Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 11: Dơi bái trăng

Ngày cập nhật : 2025-06-21 19:27:06
Tôi cảm nhận được, ông nội cũng đã bó tay rồi, giống như ông đã nói, chỉ muốn để tôi có thể sống sót.Nhưng tôi không ngờ tới rằng, biện pháp của ông nội chính là giao phó tôi cho mẹ. Mà mẹ tôi đã chết nhiều ngày như vậy rồi, nghĩ tới đây, trong lòng tôi bỗng dưng lại thấy sợ hãi.
Ông nội là người rất quyết đoán, nói làm là làm. Ông vác theo đồ của mình, kéo tôi ra khỏi nhà, đi thẳng lên núi.
Bước trên con đường mòn lên núi, tôi có cảm giác âm u lạnh lẽo hơn nhiều. Hơn nữa, khi nhìn lên núi, tôi thấy một lưng chừng núi đều đã bị sương mù bao phủ, căn bản không nhìn thấy được rõ tình hình trên núi.
Ngay lúc tôi cảm thấy có gì đó bất thường, ông nội bỗng nhiên dừng lại, ông vừa nhìn sương mù vừa nhíu mày nói: “Không ngờ mới mấy ngày ngắn ngủi, âm khí trên núi đã nồng nặc thế này. Xem ra, mẹ cháu sắp bò ra khỏi quan tài rồi. Nếu như thực sự đi đến bước đó, vậy sẽ hại chết người dân cả thôn mất.”
Nghe ông nội nói vậy, trong lòng tôi càng sợ hãi hơn, tôi bèn bảo ông: “Hay là chúng ta quay về thôi ông?”
“Sơ Cửu, ông nội đã không còn đường quay lại nữa rồi.” Ông cười khổ, xoa đầu tôi rồi nói tiếp: “Đây đã là cách cuối cùng, dù cho cơ hội cực kỳ bé nhỏ, ông cũng không từ bỏ đâu. Chỉ hy vọng, mẹ cháu vẫn còn chút ý thức cuối cùng.”
Ông nội đang đánh cuộc, ánh mắt ông cũng không hề có sự lưỡng lự. Tôi biết ông làm tất cả những điều này đều là vì tôi.
Trong lòng tôi hết sức khó chịu, cũng rất hận kẻ đã hại chúng tôi, tôi bèn hỏi: “Ông ơi, rốt cuộc thì kẻ muốn hại chúng ta là ai vậy ạ?”
“Là ông có lỗi với người ta, cái mạng này của ông cũng là mượn của người ta, đã đến lúc nên trả lại rồi”. Ông nội than nhẹ một tiếng, nhưng vẫn không chịu nói ra tên người đó.
Tôi thực sự rất tò mò về kẻ thù của ông nội. Ông ta và ông nội, rốt cuộc có mối thù hận không đội trời chung thế nào. Khiến ông ta không chỉ hại chết bố và bà nội, bây giờ lại muốn hại cả tôi nữa.
Tôi càng nghĩ càng thấy tức tối, cũng rất hận người này, tôi nghiến răng hỏi: “Ông nói cho con biết tên của người ấy là gì được không? Nếu như con có thể sống tiếp, còn sẽ tìm kẻ đó để trả thù!”
“Sơ Cửu, không được!” Nào ngờ ông nội lại nghiêm túc cảnh cáo tôi: “Cháu nhớ lấy, cho dù là cháu có thể sống sót rời khỏi đây, thì cũng tuyệt đối không được tìm người ta để trả thù. Ông nội không muốn cháu lại bước vào vết xe đổ như ông. Ông nội là một người tu đạo, vốn là đối nghịch với ông trời, sớm muộn cũng bị báo ứng. Con xem, báo ứng của ông thê thảm biết bao, không chỉ tuyệt hậu, ngay cả người thân cũng đều chết hết rồi. Vì vậy, hứa với ông, tuyệt đối không được đi theo con đường tu đạo này!”
Ngữ điệu của ông nội rất nghiêm túc, không hề giống đùa giỡn, ánh mắt sáng rực đó, khiến tôi thực sự rất khổ sở.
Tôi không muốn ông nội đau lòng, buồn bã, đành vâng một tiếng, gật đầu nói: “Ông nội, Sơ Cửu hứa với ông!”
“Ngoan!” Nghe câu trả lời của tôi, ông mới cười một cái. Ngay sau đó, từ trong túi vải bố, ông lấy ra ba nén hương, lần này là dùng một tờ bùa vàng đốt.
Châm xong ba nén hương, ông bảo tôi cầm trong tay rồi dặn dò: “Sơ Cửu, lát nữa con cầm ba nén hương này đi trước, ông nội đi sau canh chừng. Giờ trên núi này toàn là tiểu quỷ đã bị oán khí của mẹ con thu hút đến đây. Dùng mùi nhang để mượn đường, như vậy có thể tránh bị lũ tiểu quỷ này bám theo.”
Tôi vâng lời, cầm ba nén hương trong tay, ông nội lập tức bảo tôi đi lên núi. Khi tôi vừa bước, ông nội ở phía sau hét lớn: “Người dương mượn đường, người âm mau tránh đi; dùng mùi nhang mượn đường, dùng tiền vàng mua mạng.”
Ông nội vừa hét lớn, vừa vung tiền vàng, những tờ tiền rơi xuống, phủ đầy hai bên đường.
Tôi khá tò mò khi nghe câu mà ông nội hét, bèn lén quay đầu nhìn. Nhưng ngay lập tức, tôi đã nhìn thấy phía sau ông nội xuất hiện một loạt những cái bóng.
Những cái bóng đó đang tranh nhau những tờ tiền vàng mã, hơn nữa càng lúc càng đông.
“Đừng nhìn, đừng để bọn chúng biết con đang nhìn chúng, nếu không chúng sẽ bám lấy con, tiếp tục bước về phía trước đi!” Ông nội đã phát hiện ra việc tôi nhìn trộm, ngay lập tức quát tôi.
Tôi giật mình sợ hãi, cũng không dám quay đầu lại nữa, càng bước nhanh hơn để lên núi. Ông nội vẫn luôn theo sát phía sau tôi, không ngừng hô to.
Khi chúng tôi leo được lên đến lưng chừng núi, hoàn toàn bước vào bên trong lớp sương mù, cảm giác lạnh lẽo cũng theo đó mà tới. Ánh trăng đã rất mờ, chúng tôi đều không còn nhìn thấy rõ con đường nữa.
Nhưng dựa vào kí ức, tôi biết phần mộ mẹ tôi ở gần đây.
Khi tôi đang tìm mộ của mẹ tôi, trước mặt tôi cách đó không quá xa, đột nhiên có những ngọn đèn màu đỏ mờ ảo sáng lên, vừa hay chính là chỗ mộ của mẹ tôi. Chúng đã tạo nên một vòng tròn ánh sáng ở xung quanh ngôi mộ.
Những ánh đèn đó nhuộm đỏ cả lớp sương mù trắng dày đặc ở xung quanh, trông quỷ dị không thôi.
Ông nội đi đằng sau nên còn chưa nhìn thấy, tôi bèn nói với ông: “Ông ơi, phía trước có ngọn đèn.”
“Đáng chết!“ Tôi vừa bảo vậy, ông nội cũng đã nhìn thấy, lập tức hét lên: “Đây là đèn quỷ, cũng là đèn dẫn hồn, chuyên dùng để soi lối cho ma quỷ. Xem ra, hắn đã đến rồi!”
Ông nội vừa dứt lời, gần như cùng lúc đó, tôi đã nghe thấy những tiếng sột soạt vang lên từ trong cánh rừng, giống như có lũ chim nào đó đang kết đàn bay đến. Ông nội nghe thấy tiếng sột soạt này, vội vàng kéo tôi ra sau lưng, mắt không ngừng dõi theo ngọn đèn quỷ.
Lúc nhìn xuống mặt đất, tôi mới phát hiện, những cái bóng mới nãy còn xúm vào nhặt tiền vàng thì giờ đã sợ hãi, bỏ chạy tán loạn từ lâu rồi.
Hoảng sợ trước cảnh tượng này, tôi định mở miệng nói với ông nội, nào ngờ lại nhìn thấy vô số bóng đen bay đến chỗ ngọn đèn quỷ. Ngay sau đó, những bóng đen đó phát ra những tiếng “chít chít” rùng rợn.
Những tiếng kêu này giống như sóng siêu âm, không chỉ khiến người nghe tâm trí hoảng loạn, mà còn như xuyên qua cả màng nhĩ, lên tới tận óc, khiến người nghe đau đầu không thôi.
“Là dơi!” Ông nội đã nhận ra thứ đậu trên ngọn đèn quỷ đó, bàng hoàng nói: “Dơi thích nơi tăm tối, ẩm ướt, bây giờ lại bay hết tới trên phần mộ của mẹ con, chúng muốn làm gì đây? Hơn nữa, đầu lũ dơi này to một cách kì dị, sợ là đã có trí thông minh rồi.”
“Chít chít… chít chít…”
Ông nội cũng không hiểu rõ được chuyện gì đang xảy ra, nhưng rồi lại nghe thấy lũ dơi tiếp tục rít lên một lần nữa. Kinh khủng hơn, lần này tiếng kêu vô cùng khẩn thiết, nghe như tiếng khóc vậy.
Tiếng kêu này, hoàn toàn giống tiếng quỷ gọi, tôi nghe mà toát hết cả mồ hôi lạnh.
Tôi nắm chặt lấy một góc áo ông nội, ông nội lấy từ túi vải bố ra một đoản kiếm bằng tiền đồng đặt ngang trước ngực, ánh mắt chăm chú nhìn ngọn đèn quỷ.
Một giây sau đó, tôi đã chứng kiến một cảnh tượng kì dị nhất trong cuộc đời mình.
Lũ dơi kia đang kêu loạn cả lên, bỗng nhiên tất cả bọn chúng đều đứng thẳng lên chỉ bằng hai chân sau, còn hai chân trước đan chéo vào nhau, giống như một người đang cúi đầu.
Đầu bọn chúng ngửa lên, hướng về phía ánh trăng, ngay sau đó “soạt” một tiếng, toàn bộ đều dang cánh, đồng loạt quỳ trước ngọn đèn quỷ, hướng ánh trăng bắt đầu cúi lạy.
Lũ dơi đang bắt chước theo con người, bọn chúng đang vái lạy ánh trăng!
Lúc chứng kiến cảnh này, da đầu tôi như hoàn toàn tê dại, trong lòng không chỉ thấy lo sợ, mà còn hoảng loạn đến mức không thể tưởng tượng nổi. Đặc biệt là khi nhìn thấy đàn dơi học theo con người, cúi đầu lạy ánh trăng, nghĩ đến đó mà tôi lại không khỏi rùng mình một cái.
“Dơi bái trăng, âm khí thật là nồng nặc! Mẹ con đã biến thành quỷ dữ mất rồi. Sợ là không còn bảo vệ con được nữa. Nếu đã phải chết, ta đành liều một phen với đệ vậy!” Ông nội đã từ bỏ cơ hội cuối cùng, ông nhìn xung quanh, hô to: “Sư đệ, ta biết đó là đệ, hãy mau ra đây đi. Cũng đến lúc giải quyết ân oán giữa chúng ta rồi!”
Lúc ông nội hô to, tôi cũng cẩn thận quan sát bốn phía xung quanh, nhưng bốn phía lại không hề có động tĩnh gì cả. Ngược lại, đám dơi đang vái lạy ánh trăng đột nhiên bay lên giữa không trung, sau khi xếp thành một vòng tròn rồi, bọn chúng lập tức đâm thẳng xuống ngọn đèn quỷ.
Tất cả những gì tôi nghe thấy là những tiếng va đập rầm rập không ngừng, toàn bộ đám dơi đều đã đâm đầu chết dưới ngọn đèn quỷ. Vốn dĩ ngọn đèn quỷ đó đã có màu đỏ, sau khi máu của lũ dơi bắn ra tung tóe, ánh sáng tỏa ra lại càng đỏ tươi đến rợn người.
Máu của đám dơi chảy thành dòng xuôi theo ngọn đèn quỷ xuống ngôi mộ. Mà trên bề mặt ngôi mộ, đều là xác dơi kia, chi chít một mảng.
Rất nhanh sau đó, ở xung quanh ngọn đèn quỷ, tôi mơ hồ nhìn thấy một bóng người đứng ngay trước mộ của mẹ tôi, nhìn thẳng về phía chúng tôi.
Tôi dụi mắt một cái, định cố gằng nhìn rõ người đó hơn. Nhưng tôi còn chưa kịp nhìn rõ, người đó đã lên tiếng trước: “Sư huynh, cảm ơn huynh đã mang con trai cô ta đến đây, chỉ khi nó chết đi rồi, ác quỷ mà đệ nuôi dưỡng mới có thể phá vỡ quan tài để ra ngoài được.”

Bình Luận

0 Thảo luận