"Là nhang mê hồn!"
Bác Diệp ngã xuống đất, nghiến răng nói:
"Nhang mê hồn được tạo ra bằng cách trộn thuốc mê vào trong nhang dẫn hồn, khói không màu, mà mùi thì y hệt mùi nhang bình thường. Không những có thể đối phó được với hồn ma mà còn có thể đối phó được với người sống. Người bị trúng nhang mê hồn thì toàn thân vô lực, ít nhất phải hai tiếng sau thì tác dụng của thuốc mới tan hết. Đối với người tu đạo bình thường thì không ảnh hưởng nhưng đối với người tu luyện chân khí thì không thể sử dụng chân khí để ép độc ra được. Một khi sử dụng chân khí ở đan điền cũng đồng nghĩa với việc tự sát!"
Khi bác Diệp giải thích, tôi cũng đã thử xem mình có cử động được hay không, song cơ thể tôi cứ mềm oặt ra, không còn tý lực nào, càng đừng nói tới nhúc nhích.
Chân khí trong cơ thể tôi lại đang khóa âm cổ của tiên linh bà. Tôi cũng đã tính sẵn, nếu không được thì sẽ dùng chân khí ép chất độc, dù âm cổ có hại chết tôi thì tôi cũng phải đánh cuộc một phen. Nhưng khi nghe bác Diệp nói không thể sử dụng chân khí thì tôi đã từ bỏ suy nghĩ đó.
Lúc này, tôi mới nhìn về phía thầy bói quỷ, không biết từ lúc nào, lão đã đốt nhang ở trên tủ quầy mà lão đã đứng lúc nãy. Cũng bởi vậy, chúng tôi vô tình bị trúng nhang mê hồn.
Nhưng điều tôi tò mò là đám thầy phép không bị sao cả, có lẽ là đã uống thuốc giải trước. Hiện tại tôi thấy vô cùng ảo não, suy cho cùng chúng tôi vẫn còn quá trẻ.
Chu Bát Tự nói rõ muốn đối phó với Linh tộc, còn có rất nhiều thủ đoạn mà chúng tôi không thể ngờ tới. Chúng tôi không khác gì những con chuột bạch, giúp người của Linh tộc ngăn cản toàn bộ nguy hiểm.
"Lý Sơ Cửu, ngươi phải hiểu một điều. Có đôi khi, sức mạnh hay đạo thuật cũng không thể giải quyết được vấn đề, ngươi phải học cách dùng cái đầu! To xác không sống lâu được, có óc mới sống thọ! Ha ha..."
Chu Bát Tự nhìn tôi cười đắc chí, sau đó phất tay, ra lệnh:
"Biến tất cả bọn chúng thành đèn trời! Ta cũng không tin tôn chủ Linh tộc sẽ không tới! Dù ông ta có không tới thì hồn ma của mẹ Lý Sơ Cửu cũng nhất định sẽ tới! Các ngươi chuẩn bị sẵn sàng, người của Linh tộc mà tới, gặp một giết một! Ta đợi ngày này đã rất lâu rồi, chỉ cần giết chết tôn chủ Linh tộc, ta lại có thể làm người rồi!"
"Vâng!"
Chu Bát Tự nói xong, quay người đi vào phòng. Cánh cửa đóng lại cái rầm, thầy bói quỷ rống lên hai tiếng "wu wu".
Dây xích sắt móc trên cửa bỗng rơi xuống loảng xoảng, cánh cửa của quán trọ Tử Thi một lần nữa được mở ra.
Mỗi người chúng tôi đều giãy giụa, nhưng không hề có tác dụng gì. Toàn thân không còn tý sức lực nào, đến cả đứng cũng không nổi, nói gì tới việc liều mạng với bọn họ.
"Đừng cố nữa, chỉ bọn ta mới có thuốc giải của nhang mê hồn! Người đâu, trói bọn chúng lại đi!"
Thầy bói quỷ cười lạnh lùng, ra lệnh một câu, những thầy phép khác lập tức cầm dây trói chúng tôi lại.
Họ trói rất chắc, chúng tôi muốn trốn cũng khó. Bọn họ dựng Tử Long dậy, anh ấy không nhịn được chửi bới:
"Có giỏi thì đừng chơi bẩn, đấu tay đôi với ông đây này! Các người ngoài việc chơi bẩn ra thì còn có thể làm được gì? Toàn một lũ rùa cụt cổ... Á!"
Tử Long chưa chửi xong thì đã bị thầy bói quỷ đấm mạnh vào bụng. Cú đấm không hề nương tay, khiến Tử Long đau đớn kêu lên, gập người ôm lấy bụng.
"Muốn đấu tay đôi, chờ các ngươi xuống âm phủ mà đấu! Một đám ăn hại không có óc, ở đó chờ chết đi!"
Thầy bói quỷ lạnh lùng chửi một tiếng, sau đó lôi chúng tôi ra khỏi quán trọ Tử Thi. Vừa đi ra, tôi đã nhìn thấy có không ít người đứng bên ngoài.
Bọn họ cầm một chiếc đèn trời rất lớn. Chiếc đèn đó được làm từ da người, ngọn lửa đốt bên trong có màu xanh rất u ám, là lửa ma.
Ngọn lửa bùng cháy, chiếc đèn trời bằng da người từ từ phồng to, bắt đầu bay lên trên không.
Phía dưới chiếc đèn trời bằng da người buộc hai sợi xích sắt rất to. Có lẽ vừa rồi, cánh cửa quán trọ đóng lại cũng là nhờ vào chiếc đèn trời bằng da người này.
Tôi biết ý nghĩa của đèn trời, thường dùng để chiêu hồn. Nhưng chiếc đèn trời trước mắt được làm bằng da người, còn cả ngọn lửa ma kia nữa, rõ ràng là để dụ ma quỷ.
Tôi không biết rốt cuộc bọn họ định làm gì. Nhưng bọn họ đã dùng tới đèn trời da người thì có lẽ không chỉ vì muốn dụ Linh tộc mà còn có mục đích khác nữa.
"Chém!"
Chúng tôi chưa kịp phản ứng thì thầy bói quỷ đã ra lệnh. Có hai người lập tức xách mã tấu đi tới.
Hai người đó không nói thêm một câu, cứ thế chém rơi đầu các đệ tử Diệp gia đang ngồi xếp liền nhau. Đầu lăn xuống đất, máu tươi phụt ra.
Thi thể đệ tử Diệp gia ngã bổ về phía trước, co giật vài cái rồi hoàn toàn bất động.
Tiếp đó, hai người này xách hai cái đầu vừa chém lên, móc vào bên dưới đèn trời. Họ cởi dây xích sắt, chiếc đèn từ từ bay lên không trung.
Khi chiếc đen trời treo đầu người bay lên, máu tươi từ đầu lâu chảy ra, rơi xuống, trúng vào mặt tôi, những giọt máu đó vẫn còn nóng hổi.
Trên mặt của Diệp Chu Tinh cũng toàn là máu. Cô ấy lập tức phẫn nổ chửi bới:
"Đám khốn kiếp các người, đừng động tới người của Diệp gia chúng tôi, có giỏi thì giết tôi đi!"
"Ha ha..."
Thầy bói quỷ cười khinh khỉnh:
"Đừng vội chứ, Diệp đại tiểu thư. Giờ cô vẫn chưa thể chết được! Nếu không, hai lão bất tử nhà cô sẽ không ra tay mất. Bọn họ phải biết rằng cô và cha cô bị người của Linh tộc giết chết thì mới có kịch hay để xem chứ! Tiếp tục chém..."
Thầy bói quỷ lại phất tay, mấy đệ tử còn lại của Diệp gia cũng lần lượt bị chém rơi đầu. Khi tôi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trong lòng cũng hoàn toàn chết lặng.
Tôi muốn cứu bọn họ nhưng lại không có cách nào cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn họ bị chặt đầu. Khi từng chiếc đèn trời da người bay lên không trung, máu tươi như mưa rơi xuống mặt tôi.
Tôi không dám nhìn cái cảnh tượng đó, bèn nhắm chặt mắt. Nhưng tôi sẽ nhớ kỹ trong lòng, nhớ kỹ những mối hận thù đẫm máu này.
"Chỉ cần ba kẻ sống là đủ, Lý Sơ Cửu, Diệp Chu Tinh và cả lão già này. Những kẻ khác đều chém hết!"
Chém hết các đệ tử Diệp gia rồi, thầy bói quỷ bèn nhìn Tử Long.
Tử Long nghiến răng, đứng thẳng lưng, cổ cũng ngẩng cao, ngạo nghễ nói:
"Chém đi, nếu Triệu Tử Long tôi nhíu mày thì tôi sẽ không còn là Triệu Tử Long nữa!"
"Đừng, các người đừng chém cậu ấy, hãy buông tha cho cậu ấy! Ông muốn Diệp gia chúng tôi làm gì, tôi cũng đồng ý hết!"
Điều tôi không ngờ tới là, dường như tâm lý của Diệp Chu Tinh đã hoàn toàn tan vỡ, trong giọng nói của cô ta đã mang theo sự cầu xin.
"Diệp Chu Tinh, đừng cầu xin vì tôi, đừng làm trái với sơ tâm của mình! Nếu không, tôi sẽ ghét cô đấy!"
Triệu Tử Long nói rất nặng lời, nhưng khi nhìn Diệp Chu Tinh, anh ấy lại nở nụ cười.
Nói xong, anh ấy nhìn tôi:
"Sơ Cửu, anh không có cách nào bảo vệ em được nữa! Con đường sau này em phải tự mình bước tiếp rồi! Anh sẽ hóa thành mưa gió, cùng với sư phụ mãi mãi bảo vệ em!"
Tử Long cười rất tươi và ấm áp, để lộ ra hàm răng trắng tinh.
"Đừng! Thầy bói quỷ, mẹ kiếp! Ông thả anh ấy ra, chém đầu tôi đây này, thả Tử Long ra!"
Tôi hoàn toàn luống cuống, chỉ có thể nhìn thầy bói quỷ, không ngừng lắc đầu.
"Lý Sơ Cửu, cậu không thể chết. Nếu cậu chết, người của Linh tộc sẽ không xuất hiện! Lão già này cũng không thể chết, chủ nhân muốn lão tận mắt nhìn thấy chủ nhân trở thành chưởng môn của phái Huyền Chân! Vậy nên, cậu ta phải chết, không ai có thể cứu được!"
Thầy bói quỷ cười lạnh lùng, giơ tay lên, chuẩn bị ra lệnh chém.
Tên đao phủ cũng đã giơ mã tấu lên. Tử Long nhìn tôi và Diệp Chu Tinh, mỉm cười rồi từ từ nhắm mắt lại.
"Đợi đã..."
Trong thời khắc ngàn cân treo sợ tóc, lão thầy bói đột nhiên chạy tới, vừa chạy vừa hét lên:
"Thầy bói quỷ, tha cho nó một lần!"
"Lão quỷ? Ông định làm gì?"
Thầy bói quỷ phất tay, lưỡi dao mới không chém xuống.
Lão thầy bói đã chạy tới nơi, cười hi hi nói:
"Thầy bói quỷ, thuật xem bói thiên tinh của tôi vẫn chưa có truyền nhân! Cả đời này tôi cũng chỉ có mỗi cái cậu Triệu Tử Long này là tôi thấy vừa lòng, thôi thì nể mặt tôi tý đi. Chờ sau khi chủ nhân giết chết tôn chủ Linh tộc, giết chết Lý Sơ Cửu, tôi muốn nhận cậu ta làm đồ đệ, truyền thụ lại tuyệt học cả đời tôi cho cậu ta!"
Thầy bói quỷ tỏ ra khó xử, nói: "Nhưng chủ nhân đã dặn dò, chỉ được để lại ba tên, bắt buộc phải giết tên Triệu Tử Long đó."
"Chuyện này có thể thương lượng mà!"
Lão thầy bói cười hề hề, đưa ra một tấm thẻ, âm thầm nhét vào túi của thầy bói quỷ, nói:
"Thầy bói quỷ, đây là tiền tích góp của tôi, đợi khi chuyện của chủ nhân hoàn thành, ông giải trừ được ngũ tệ tam khuyết, số tiền này đủ cho nửa đời còn lại của ông! Hơn nữa, mở cửa địa ngục không cần nhiều đầu người như vậy đâu!"
Thầy bói quỷ nghe thấy tiền thì đôi mắt sáng lên, nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ khó xử:
"Thôi được, tôi giúp ông lần này. Giờ đưa hết bọn chúng lên trên đi!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận