Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 182: Thực lực cách biệt

Ngày cập nhật : 2025-07-22 09:01:03
Sương mù ma xung quanh càng lúc càng nhiều. Xung quanh tôi toàn là oan hồn, ác linh, và bọn chúng đều đang chờ Thước Trấn Hồn trong tay tôi tắt để có thể bổ nhào lấy tôi.
Nhiều oan hồn, ác linh như vậy, muốn đánh tan bọn họ là điều không thể. Nhưng nếu tôi liều mạng để thoát thân thì vẫn có cơ hội.
Nhưng điều tôi không ngờ là tôn chủ linh tộc lại đích thân ra tay. Tôi cho rằng với tình hình hiện giờ, ông ta sẽ bỏ đi. Vậy mà không, ông ta vẫn muốn tự tay giết chết tôi.
Tầm nhìn đã rất mơ hồ. Xuyên qua lớp sương mù dày đặc, tôi chỉ nhìn thấy một bóng người mặc áo bào trắng đi về phía mình.
Dáng người ông ta cao to, ít nhất cũng cao trên một mét tám, thân hình vạm vỡ. Khi ông ta bước đi, hai tay chắp sau lưng, dáng vẻ toát ra sự uy nghiêm và ngang tàng.
Sau khi ông ta tới gần rồi, tôi mới nhìn thấy rõ diện mạo của ông ta. Khuôn mặt rất tuấn tú, ngũ quan rõ ràng như tạc tượng.
Mắt to mày rậm, đặc biệt là đôi lông mày kiếm càng khiến ông ta thêm uy nghiêm và khí thế. Ông ta để kiểu râu dê mỏng, tóc rất dài, nhưng không được búi lên mà để xõa ra.
Ông ta mặc bộ áo dài trắng, bước đi không tạo ra lấy một tiếng động nhưng lại vô cùng vững chãi. Ở giữa hai chân mày được xăm hình một ngọn lửa màu đỏ.
Nhìn thoáng qua, nó giống như một ngọn lửa đang cháy thực sự. Khi tôi nhìn thấy khuôn mặt ông ta, tôi không khỏi so sánh với bản thân để xem thử ông ta có phải là cha ruột của tôi không!
Khi Chu Bát Tự nói ra mối quan hệ giữa mẹ tôi và người đàn ông trước mặt, điều đó vẫn luôn đè nén trong lòng tôi.
Nhưng tôi không thấy được, càng không tưởng tượng nổi người đứng trước mặt, cái người đang muốn giết tôi này, lại là cha ruột của mình.
Ông ta bước từ từ về phía tôi, đám oan hồn và ác linh đồng loạt nhào tới. Ông ta từ từ giơ một tay ra, bàn tay đó to lớn, ngón cái đeo một chiếc nhẫn rất to màu xanh.
"Không muốn hồn bay phách tán thì cút cho ta!"
Ông ta nhíu mày, quát to một câu, chiếc nhẫn ở ngón tay cái lập tức phát ra ánh sáng màu xanh.
Nhưng điều khiến tôi hoảng sợ là khi ông ta quát vậy, đám oan hồn và ác linh đang nhào tới tức thì sợ hãi chạy đi, nhường ra một con đường cho ông ta.
Sau đó, tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy thoắt một cái, tôn chủ đã xuất hiện trước mặt tôi. Khi nhìn thấy tôi, ông ta cười rất thản nhiên, lạnh lùng nói:
"Nếu không phải Tả Âm nói mẹ ngươi đã sinh thì ta còn không biết tới sự tồn tại của ngươi! Ngươi là nỗi ô nhục của thánh nữ, cũng là sự ô nhục của Linh tộc, ngươi phải chết!"
Lời nói của ông ta hoàn toàn không mang theo chút cảm xúc gì. Nhưng từng câu từng chữ lại toát ra một sự uy hiếp khiến người khác phải hoảng sợ.
Cũng chính điều này khiến tôi nhận ra được sự chênh lệch giữa mình và ông ta, dù vậy, tôi cũng không thể nhận thua. Mạng của tôi là của tôi, ông ta không có quyền quyết định!
Tôi nhìn ông ta, lạnh lùng đáp trả:
"Ông nhớ cho kỹ, thân thế của tôi thế nào là chuyện của tôi, nó không phải là sự sỉ nhục như lời ông nói đâu. Sự tồn tại của tôi là có lý do cả, không cần ông cảm thấy sỉ nhục hay không, bởi vì... Ông không có tư cách đó!"
"Ha ha..."
Nghe thấy tôi nói vậy, tôn chủ Linh tộc không hề phẫn nộ mà cười đầy ý vị. Ông ta nhướn mày, nói với vẻ rất thản nhiên:
"Được thôi, vậy ngươi chứng minh cho ta xem, làm sao để ta không thể sỉ nhục thân thế của ngươi!"
Khi ông ta nói, tôi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Tay tôi cầm chặt toàn bộ số lá bùa có trên người, tay còn lại cầm chắc Thước Trấn Hồn.
Ông ta vừa dứt lời, tôi đã ra tay trước. Cơ thể lao tới nhanh như điện chớp. Thước Trấn Hồn chém thẳng xuống đầu ông ta.
Tôi đã khai thông trung đan điền, sức mạnh và tốc độ tăng gấp nhiều lần so với lúc trước. Vậy mà ông ta chỉ khẽ bước sang bên đã né được đòn tấn công của tôi.
Ông ta không hề ra tay, mà chỉ đang thăm dò tôi. Thước Trấn Hồn chém hụt, tay còn lại của tôi lập tức ném đống lá bùa ra, đồng thời miệng đọc chú ngũ lôi.
Chú ngũ lôi đọc xong, toàn bộ lá bùa bùng cháy. Tôi đẩy bàn tay về phía tôn chủ. Ông ta nghiêng người, né chưởng của tôi.
Chưởng của tôi đánh trúng vai của ông ta. Nháy mắt, một tiếng nổ vang lên, chú ngũ lôi lập tức có tác dụng.
Tiếng nổ chói tai khiến ông ta tạm thời thất thần, nhưng ông ta phản ứng rất nhanh. Khi Thước Trấn Hồn của tôi lại chém tới thì ông ta bỗng mỉm cười.
Tôi thấy ông ta không hề ra chiêu, mà chỉ là sải một bước về phía trước, tay ông ta chộp lấy cổ tay của tôi. Tức thì, đòn tấn công của tôi bị chặn đứng.
Mà tôi thì cảm thấy như có một đôi kìm sắt đang kẹp chặt tay mình, khiến tôi không thể nhúc nhích.
Sức mạnh của ông ta từ từ gia tăng, tay tôi bị bóp rất đau, cánh tay trở nên trắng bệch, như thể máu không còn lưu thông nữa.
Tôi nghiến răng, cơ thể chấn động mạnh, chân khí ở hạ và trung đan điền lập tức vận chuyển lên cổ tay, trong nháy mắt, sức mạnh của tôi tăng lên không ít.
Khi tôi dần dần rút được cổ tay mình ra, tôn chủ Linh tộc khẽ cười mỉa mai:
"Yếu, quá yếu, yếu như con kiến hôi!"
Khi ông ta nói chuyện, tôi lại cảm nhận được sức mạnh từ tay ông ta dần tăng lên. Mặc kệ sức mạnh của tôi có tăng lên cỡ nào thì sức mạnh của ông ta vẫn luôn lớn hơn.
Nhưng lúc này tôi mới phát hiện ra một điều, khi chân khí của tôi bộc phát còn chứa đựng một luồng âm khí tà ác, hình như đó là do ảnh hưởng của âm cổ.
Ông ta cũng không ngờ chân khí trong cơ thể tôi lại khác như vậy, không khỏi chau mày nói:
"Ngươi là người tu đạo, vậy mà lại hấp thụ sức mạnh của âm khí, đợi đến khi sức mạnh âm khí trong ngươi đủ lớn mạnh thì nó sẽ cắn ngược lại ngươi. Ngươi tu luyện như vậy đồng nghĩa với việc tự tìm tới cái chết."
Khi ông ta nói đến câu cuối cùng, giọng điệu bỗng trở nên lạnh lùng, cảm giác có một luồng sức mạnh cực lớn đang tăng lên nơi cổ tay tôi. Sau đó, một tiếng rắc vang lên, tôi hét to đau đớn.
Tay tôi đã bị ông ta làm cho trật khớp, không còn chút sức lực nào nữa. Thước Trấn Hồn cũng rơi xuống đất.
Ông ta đạp thẳng vào ngực tôi, khiến tôi có cảm giác như bị một hòn đá to đánh trúng vào ngực, khiến tôi nghẹt thở. Cả người tôi bay ngược ra sau.
Khí tức trong cơ thể tôi rối loạn, quay cuồng sau cú đá, tôi không nhịn được, phun ra một miệng máu.
Đồng thời, cả người tôi đập mạnh xuống đất. Vết thương trước đó bị Chu Bát Tự đâm trúng cũng bị rách ra một lần nữa.
Tôi giãy giụa, cố gắng đứng dậy mà không nổi. Ngực tôi đã bị máu nhuộm đỏ, ướt đẫm.
Tôi chống tay xuống đất, thấy tôn chủ Linh tộc cách không* tóm lấy Thước Trấn Hồn rơi ở dưới đất lên.
(*) Cách không: Dùng nội lực để làm một việc gì đó ở xa mình, như lấy đồ, dùng chưởng đánh người...
Nhìn thấy chiêu này của ông ta, khuôn mặt tôi trắng bệch. Với sức mạnh kiểu này, e rằng ông ta đã khai thông cả ba vùng đan điền, như vậy mới có thể cách không mà lấy vật.
Sự chênh lệch giữa tôi và ông ta, không phải một sớm một chiều có thể bù đắp được.
"Nhớ lại năm đó, chưởng môn phái Huyền Chân rải đậu thành binh, hô mưa gọi gió, còn có thể sử dụng đạo thuật trấn quỷ trừ tà từ cách xa mười mét có hơn! Ngươi quá yếu, đừng làm lãng phí sức mạnh của Thước Trấn Hồn này! Nó ở trong tay ngươi, chỉ càng thêm xấu hổ." Tôn chủ Linh tộc nhìn tôi, nói với giọng lạnh lùng. Vừa dứt lời, ông ta bèn ném Thước Trấn Hồn về phía tôi.
Tôi vội lăn một vòng, Thước Trấn Hồn bay tới cắm phập xuống đất, sát ngay bả vai tôi.
Sức mạnh tác động vào Thước Trấn Hồn vẫn chưa biến mất hết, khiến cây thước vẫn tiếp tục chấn động. Trước mặt ông ta, tôi không nảy sinh được chút dục vọng chiến đấu nào, bởi vì ông ta quá mạnh.
"Một con kiến hôi như ngươi, ta không muốn ra tay! Nhưng ta không thể tha cho ngươi, ngươi phải chết. Ta phải để mẹ ngươi hoàn toàn hết hy vọng, ta muốn bà ta quay về bên cạnh ta, sinh cho ta đứa con mạnh nhất cả Linh tộc. Sự tồn tại của ngươi chính là nỗi sỉ nhục của mẹ ngươi, của cả thôn Ma Câu. Hai năm nữa thôi, ta sẽ bắt cả thôn Ma Câu chôn cùng theo ngươi. Ta muốn cho bọn chúng biết, sự vô dụng, phế vật của ngươi đã hại chết bọn chúng."
"Ông câm miệng!"
Nghe ông ta nói vậy, tôi cũng phẫn nộ gầm lên:
"Ông không có tư cách sỉ nhục mẹ tôi, càng không có tư cách sỉ nhục người dân thôn Ma Câu! Nếu hôm nay ông không giết được tôi, chắc chắn tôi sẽ khiến ông trả giá gấp trăm lần! Tôi muốn đích thân cho ông thấy, tôi không phải là phế vật vô dụng. Tôi là hi vọng của mẹ tôi, của người dân thôn Ma Câu."
"Tự tìm cái chết!"
Tôn chủ Linh tộc nổi giận, nghiến răng hừ lạnh. Ông ta sải bước về phía tôi, tung một chưởng, hét lên:
"Chết đi! Cái thứ sỉ nhục không nên tồn tại!"
"Linh Vô Song, giết một tên hậu bối như vậy, ngươi không sợ bị cười vào mặt sao?"
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một giọng nói quen thuộc đột ngột vang lên từ phía sau tôn chủ Linh tộc.

Bình Luận

0 Thảo luận