Nghe thấy giọng nói quen thuộc, tôi bỗng thấy kích động không thôi. Đó không phải giọng ai khác mà đúng là giọng của Lỗi gia, Vương Lỗi.
Hình như anh ta vừa chạy vừa gào, cho nên trong giọng nói còn mang theo cả tiếng thở hổn hển.
Nghe thấy tiếng quát, tôn chủ Linh tộc Linh Vô Song đã dừng tay. Nhưng ông ta không quay đầu nhìn mà chỉ giơ tay tóm về phía tôi. Tôi cảm giác có một luồng khí cực mạnh đang hút lấy mình.
Tôi không biết rốt cuộc nguồn chân khí của ông ta phải mạnh tới mức nào mà có thể cách không nhấc bổng tôi lên. Ông ta một tay túm lấy cổ áo tôi, nhấc bổng tôi lên, rồi từ từ đi về phía lối vào của cửa địa ngục.
Trong lúc này, tôi nghe giọng nói của Vương Lỗi không ngừng vang lên. Anh ta đang lao về phía tôi với tốc độ nhanh kinh người, tôi chỉ kịp nhìn thấy một bóng đen xẹt tới gần.
Phía sau anh ta còn có ba người khác. Tôi nhìn là nhận ra ngay, đó là thầy cản thi Mạnh Doanh, còn có cả chị Tuyết Mai và Lâm Y Y.
Vương Lỗi chạy tới nơi, nhìn Linh Vô Song cười cợt nhả:
"Linh Vô Song, cái loại người lông lá rậm rạp như ông, ngần đấy tuổi rồi mà còn đi ăn hiếp một tiểu bối chưa mọc đủ lông đủ cánh. Ông không thấy nực cười à?"
Linh Vô Song lạnh lùng nhìn Vương Lỗi, như thể không nhận ra anh ta là ai. Ông ta chỉ nói một câu thản nhiên:
"Nó đáng phải chết, điều này không liên quan gì tới việc ức hiếp tiểu bối. Đây là nỗi sỉ nhục của Linh tộc ta, không giết nó, ta không có cách nào bỏ qua được cho mẹ nó! Chỉ cần nhìn thấy mẹ nó là ta lại nghĩ tới thứ con hoang đầy ô nhục này. Nói thật thì, ta không phải kẻ thích giết người, nhưng nếu như ngươi ngăn cản ta thì ngươi cũng sẽ phải chết giống như nó!"
"Sỉ nhục? Sỉ nhục cái đầu ông ấy!"
Vương Lỗi lập tức chửi lại luôn:
"Anh Cửu của tôi là ai? Là người mà ngay cả Lỗi gia tôi đây còn không dám động, vậy mà ông dám? Ông thích chết à? Một Linh tộc cỏn cỏn nhà ông, Lỗi gia tôi mà ngứa mắt là có thể cho biến thành tro chỉ trong vài phút! Ông có tin hay không?"
Câu nói này của Vương Lỗi nghe rất khí phách, khiến Linh Vô Song cũng phải giật mình. Nhưng chỉ vài giây sau, Linh Vô Song đột nhiên chau mày, hỏi:
"Ngươi là người của Long Hổ Tông? Ha hả, đến cả tông chủ Long Hổ Tông còn không phải là đối thủ của ta, huống chi một tiểu bối vô danh như ngươi?"
"Long Hổ Tông? Ông nói cái đám đạo sĩ mũi trâu đó sao?"
Vương Lỗi tự hỏi tự ngẩn ngơ, rồi nói:
"Xin lỗi, nhưng tôi không quen bọn họ. Có điều, mấy lão đạo sĩ mũi trâu đó nhìn thấy tôi đều phải cung kính gọi tôi một tiếng Lỗi gia, nếu không, bọn họ sẽ chẳng sống yên lành được đâu. Tôi đếm tới ba, thả anh Cửu của tôi ra! Nếu không, dù tôi không đánh nổi ông thì cũng sẽ khiến ông vã mồ hôi đấy, ông có tin không?"
Sau khi Vương Lỗi hét lên bèn hô:
"Hai... Thả anh Cửu ra, tính nhẫn nại của Lỗi gia tôi kém lắm đấy. Thôi bỏ đi, tôi cho ông thêm một cơ hội, đếm thêm một lần nữa, một... Một phẩy năm..."
"Ha ha!"
Linh Vô Song cười lạnh lùng, nói:
"Được thôi, ta sẽ thả nó, để xem ngươi có cơ hội cứu nó hay không!"
Linh Vô Song vừa dứt lời bèn buông tay, cả người tôi lập tức rơi vào trong cửa địa ngục.
"Đồ lắm lông, mẹ kiếp cái đồ không biết giữ lời, ông đây đập chết ngươi!"
Tôi chỉ kịp nghe thấy tiếng quát của Vương Lỗi, sau đó không còn nghe thấy gì nữa.
Sau khi rơi vào trong cửa địa ngục, vô số ác linh đang chui ra đã vồ lấy tôi, cắn xé người tôi. Sự đau đớn kịch liệt bao trùm khắp toàn thân khiến tôi không nhịn được mà hét lên.
Một bên cổ tay của tôi thì đã bị trật khớp, không cách nào cử động. Nhân lúc còn đang rơi xuống, tôi bèn cắn nát ngón tay trái của mình, chấm máu tươi lên trán, miệng đọc to lời chú.
Chú ngữ vừa vang lên, những oan hồn và ác linh không còn dám cắn xé tôi nữa, nhưng chúng vẫn lượn lờ xung quanh, như thể chỉ trực chờ chú ngữ của tôi mất đi hiệu quả là sẽ lao vào cắn tiếp.
Tôi không biết rốt cuộc bên dưới sâu tới mức nào. Tôi cúi đầu nhìn, chỉ thấy phía dưới sâu hun hút. Càng rơi xuống, tôi càng cảm thấy sợ hãi.
Tôi không biết mình có thể sống sót được không, nhưng tôi tự nhủ với mình, nhất định phải sống sót. Chỉ có sống thì sau này mới có cơ hội đòi lại gấp bội những sỉ nhục mà Linh Vô Song đã gây nên cho tôi.
Khả năng sinh tồn của tôi lại bộc phát. Tôi định chộp lấy thứ gì đó ở hai bên sườn, không cho mình rơi xuống tiếp, nhưng tôi phát hiện ra hai bên cũng không có điểm tận cùng. Căn bản không thể túm được bất kỳ thứ gì.
Đúng lúc này tôi phát hiện ra một điểm kỳ lạ, đó là tốc độ rơi xuống của tôi càng lúc càng chậm, giống như đang ở trong trạng thái lơ lửng.
Đám oan hồn và ác linh vẫn còn lởn vởn ở xung quanh, xem chừng chúng rất muốn ăn thịt của tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một đống lá bùa bốc cháy đang rơi xuống. Ánh sáng của những lá bùa này rất khác, không phải lá bùa của phái Lục Phù mà hình như là của phái Cản Thi.
Tôi đang nghi ngờ thì thấy một sợi xích sắt to đùng rơi xuống. Trên sợi xích sắt còn có một người!
"Anh Cửu..."
Tôi còn chưa kịp nhìn rõ thì giọng hét của Lâm Y Y đã vang lên.
Khi cô ấy hét lên tôi mới thấy rõ ràng, sợi xích vừa rơi xuống được buộc ngang eo cô ấy. Phía trên hình như có người giữ chặt đầu kia sợi xích rồi từ từ thả xuống.
Khi sợi xích thả đến ngang tôi, Lâm Y Y lập tức kéo lấy tay tôi, nước mắt lưng tròng, nói:
"Anh Cửu, em biết là anh sẽ không sao mà. Xem bọn chúng đã hành hạ anh tới mức nào đi... Hu hu..."
Lâm Y Y nói tới đây lại khóc òa. Tôi cúi đầu nhìn lại mình. Quần áo đều bị máu tươi nhuốm đỏ, chẳng có nơi nào còn lành lặn.
Nhất là vết kiếm đâm trên ngực tôi vẫn còn đang chảy máu. Hiện tại thần kinh tôi hoàn toàn bị kéo căng, không dám thả lỏng tý nào.
Một khi thả lỏng, cảm giác đau đớn và vô lực sẽ lập tức ập đến, lấy đi cái mạng của tôi.
Tôi cười, an ủi cô ấy:
"Y Y, anh không sao, vẫn sống nhăn đây này!"
"Ừm."
Lâm Y Y lau nước mắt, nói:
"Anh Cửu, chúng ta mau lên thôi."
Tôi gật đầu. Lâm Y Y giật giật sợi dây. Chúng tôi dần dần được kéo lên. Sau khi lên tới nơi, tôi thấy Mạnh Doanh và Tuyết Mai đang kéo xích sắt, còn Vương Lỗi thì ngồi bên trên. Hình như đang điều hòa khí tức. Khóe miệng anh ta còn dính máu.
Nhưng tôi không thấy tôn chủ Linh tộc, cả những đệ tử Linh tộc mới nãy còn chiến đấu với các hồn ma và oán linh cũng đều đã biến mất.
"Sơ Cửu, em sao rồi?"
Mạnh Doanh dìu tôi lên mặt đất, vội vàng hỏi thăm.
Tôi lắc đầu, nói không sao. Sau đó tôi chống nắm đấm xuống đất, giật mạnh. Một tiếng rắc vang lên, khớp xương của tôi đã trở về đúng vị trí.
Cơn đau mãnh liệt khiến tôi hít vội vài hơi. Lúc này tôi mới nhìn Vương Lỗi, hỏi:
"Lỗi gia, anh sao rồi?"
Mạnh Doanh nghiến răng, nói:
"Vừa rồi cậu ta đấu vài hiệp với Linh Vô Song, bị thương, nhưng Linh Vô Song lại đột nhiên bỏ đi. Hình như ông ta cũng cảm nhận được sự khủng khiếp của âm khí nơi này!"
Mạnh Doanh vừa dứt lời, Vương Lỗi đã đứng lên, phủi bụi trên người, giống như không hề hấn gì, còn cười nói:
"Lỗi gia tôi không sao, chẳng qua mấy ngày vừa rồi đi cản thi với anh, ngày ngày dầm mưa dãi nắng, dinh dưỡng không đầy đủ nên mới không đánh lại ông ta. Lần sau gặp lại, Lỗi gia tôi phải đánh ông ta một trận ra trò mới được!"
"Nhóc con, cậu lừa ai đấy hả?"
Mạnh Doanh cười ha ha:
"Vừa rồi tôi đã nhìn cậu và Linh Vô Song giao đấu từ đầu đến đuôi đấy. Cậu không hề sử dụng toàn lực, cố ý che giấu chiêu thức của mình, sợ Linh Vô Song nhận ra môn phái của cậu là gì, đúng không?"
"Không có!"
Vương Lỗi lắc đầu:
"Lỗi gia tôi chỉ giỏi cái miệng thôi, vừa rồi tôi dọa cái lão lông rậm ấy đấy mà. Nếu đánh thật, Lỗi gia tôi không đánh lại được thật, nhưng ông ta cũng chẳng giết nổi tôi đâu! Sư phụ tôi từng nói, làm người không được ngốc quá, không đánh thắng được thì chạy."
Anh ta lại bắt đầu nói lan man để che giấu thân phận của mình. Từ lần đầu gặp mặt cho tới giờ, Vương Lỗi giống như một câu đố đối với tôi. Anh ta có thể giết chết âm binh, lại càng không coi tôn chủ Linh Vô Song ra gì, chứng tỏ địa vị lẫn thân phận của anh ta không hề đơn giản.
Dù vậy, điều tôi không hiểu nhất chính là, tại sao anh ta luôn giúp tôi. Tại sao lại cố ý che giấu thân phận của mình?
Tôi biết có hỏi cũng bằng thừa nên dứt khoát không hỏi làm gì.
Thấy chúng tôi đều đang tỏ vẻ nghi ngờ, Vương Lỗi bèn nói sang chuyện khác:
"Giờ đừng nghĩ mấy chuyện trời ơi đất hỡi nữa. Anh Cửu, anh đang bị thương nặng, mau trị thương đi, nếu không sẽ để lại hiểm họa đó. Những hồn ma đã bị thả ra khỏi cửa địa ngục, chúng ta cũng phải khiến bọn chúng quay về trước khi trời sáng. Nếu không, chờ trời sáng rồi, bọn chúng sẽ chạy lung tung đấy. Nhân lúc vẫn còn dương khí của người sống thu hút bọn chúng, phải nhanh chóng nghĩ ra cách!"
Vương Lỗi nói tới đây, tôi lại thấy lo lắng. Nhiều oan hồn và ác linh như vậy, nếu như để chúng chạy lung tung thì không biết sẽ hại chết bao nhiêu người!
Tôi cũng đang nghĩ thầm trong đầu, nếu thật sự không có cách nào thì tôi sẽ dùng chính mình để nhốt bọn chúng lại.
Nhưng tôi chưa mở miệng thì Mạnh Doanh đột nhiên kéo tay Tuyết Mai, cười dịu dàng:
"Tuyết Mai, xin lỗi, e rằng anh chỉ có thể bảo vệ em tới đây được thôi..."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận