Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 172: Che giấu tai mắt

Ngày cập nhật : 2025-07-22 09:01:03
Nhìn thấy thầy này viết chữ giết, tôi hiểu ý cười. Bọn họ và tôi đều nghĩ giống nhau, điều bây giờ tôi cần làm là lặng lẽ giết chết lão thầy bói quỷ!
Thầy bói quỷ, đến lúc chết rồi!
Chỉ có điều, thầy bói quỷ ngồi quá gần cánh cửa phía sau, tôi phải tìm được cơ hội giết chết lão bằng một đòn duy nhất, nếu không Chu Bát Tự ở bên trong nghe được động tĩnh thì kế hoạch của tôi sẽ thất bại, đến lúc đó lại là dã tràng xe cát!
Tôi bắt đầu âm thầm quan sát thầy bói quỷ. Lúc này lão ngồi sau quầy, không biết đang suy nghĩ cái gì. Đoán chừng lão có được gia tài của ông chú thợ rèn để lại, cho nên đang tưởng tượng về một cuộc sống giàu có, tiêu tiền như nước sắp tới đây mà.
Trên khuôn mặt đầy vết sẹo của lão, nụ cười khiến đống sẹo díu vào với nhau, trông lão càng thêm dữ tợn. Tôi và lão cách nhau một khoảng, phải lẻn được đến gần lão thì tôi mới có cơ hội giết lão.
Hình như những thầy phép xung quanh cũng nhận ra được tình cảnh của tôi, biết tôi không thể ra tay tùy tiện. Sau một hồi im lặng, một thầy đột nhiên đứng lên, nói: "Mấy anh em, đêm còn dài, còn chán với mệt lắm, cũng không biết người của Linh tộc có đến không nữa, thôi thì chúng ta cứ làm gì đó rôm rả cho đầu óc nó tỉnh táo lên nhể?"
"Được đó!" Thầy này vừa lên tiếng, một thầy khác cũng cười đứng lên tiếp lời: "Lão tam, hai ta biết nhau từ nhỏ, bởi vì kiêng kỵ của cái nghề này nên chưa bao giờ chúng ta uống rượu hay so chiêu với nhau. Người tôi khâm phục nhất chính là anh, không biết sau này còn cơ hội không nữa. Hôm nay hai ta cứ thử xem đi? Nếu không chắc phải đến kiếp sau mới có cơ hội uống rượu so tài mất! Ha ha..."
"Được thôi! Tôi cũng muốn uống rượu so tài với anh lắm. Trước khi chết có thể quen biết thêm một người anh em, đến lúc chết rồi, có xuống suối vàng cũng đỡ cô độc! Mọi người nói có đúng không? Ha ha ha..." Người được gọi là lão tam đứng lên, một tay cầm bình rượu, bắt đầu ồn ào đòi so tài với người kia.
Chỉ phút chốc, cả quán trọ Tử Thi có thêm rất nhiều tiếng động, thậm chí phải nói là rất ầm ĩ. Thấy tình hình trở nên hỗn loạn, thầy bói quỷ lập tức gõ mạnh lên mặt quầy, quát to: "Yên lặng, đừng đánh thức chủ nhân!"
Nhưng nào ngờ những thầy này hoàn toàn không để ý đến lão, sau khi liếc nhìn lão bằng ánh mắt khinh thường, bọn họ lại tiếp tục so tài uống rượu.
Tôi hiểu ý đồ của những thầy này, bọn họ muốn tạo ra tiếng động để yểm hộ cho tôi, để tôi nhân cơ hội này lại gần và giết thầy bói quỷ.
Sau khi ý thức được điều này, tôi bắt đầu di chuyển từ từ về phía tủ quầy. Tôi vừa ngồi sát qua đó, cánh cửa phía sau tủ quầy đã bị người ta đẩy mở.
Thấy thế, tôi vội vàng ngồi xuống, cúi đầu thật thấp. Còn chưa kịp nhìn xem người đó có phải là Chu Bát Tự hay không, tôi đã nghe thấy tiếng quát của lão quỷ: "Mọi người, xin hãy giữ im lặng, chủ nhân của chúng ta cần nghỉ ngơi! Đừng làm chủ nhân không vui, bằng không ai cũng đều sẽ phải chịu đau khổ đấy."
"Hờ hờ..." Nhưng lão tam này như đã hoàn toàn mặc kệ hết rồi, anh ta lớn tiếng nói: "Lão quỷ, chúng ta sắp phải chiến đấu với người của Linh tộc, chưa chắc có thể sống đến hừng đông. Trước khi chết, ông còn không cho bọn tôi được vui vẻ một phen sao?"
"Đúng vậy! Chúng tôi hứa sẽ giúp Chu Bát Tự, có nghĩa là phải sống mái với người của Linh tộc. Ông còn hiểu rõ về thực lực của Linh tộc hơn là chúng tôi, chúng tôi muốn chết một cách vui vẻ, rôm rả đi xuống suối vàng! Điều này có gọi là quá đáng lắm không?" Một thầy khác trông khá lớn tuổi cũng lên tiếng.
Các thầy khác cũng dồn dập tỏ rõ thái độ, đều tán thành quan điểm của mấy thầy vừa mở miệng.
Lão quỷ híp mắt, thở dài một tiếng, xem ra lão cũng không có cách nào khác. Dù sao cũng không thể khiến mọi người đều tức giận, nên lão chỉ có thể gật đầu, nói: "Được thôi, tùy ý mọi người vậy. Nhưng cố gắng giữ yên tĩnh, đừng quá giới hạn, cũng đừng khiến tôi khó xử!"
Nói xong, lão xoay người bước lại vào trong phòng, cũng đóng sầm cửa lại. Đợi đến khi lão vào trong được khoảng hai, ba phút, tôi mới mỉm cười lạnh lẽo, cơ hội tới rồi, chính là bây giờ!
Tiếp đó, tôi từ từ đến gần tủ quầy. Có vẻ do khinh thường xem các thầy so chiêu với nhau nên thầy bói quỷ chỉ lo uống rượu một mình.
Tất cả mọi người đều đang yểm trợ cho tôi. Lúc tôi nhảy đến tủ quầy, thậm chí có hai thầy còn đứng lên, chặn lại tầm mắt của thầy bói quỷ giúp tôi.
Tôi đứng sau lưng bọn họ, cúi đầu, đi tới sát chỗ thầy bói quỷ rồi thấp giọng hỏi: "Thầy bói quỷ, có thể cho tôi mượn một thứ của ông không?"
"Mượn cái gì?" Thầy bói quỷ chẳng hề ngẩng đầu lên, trong giọng nói hiện rõ sự bực bội.
Tôi cầm chặt con dao, cười đáp: "Tôi muốn mượn cái mạng của ông!"
"Cậu..." Tôi vừa thốt ra lời này, thầy bói quỷ giật mình, ngẩng phắt đầu lên nhìn tôi.
Mà lúc lão ngẩng đầu lên, hai thầy đang đứng yểm hộ tôi cũng ra tay ôm chặt lấy cổ lão, bịt miệng lão lại.
Mấy thầy đều rất khỏe, thầy bói quỷ không ngừng giãy giụa, song chẳng hề xi nhê gì. Sau khi nhìn thấy rõ mặt tôi, mắt lão trợn to. Trong ánh mắt của lão, ngoài sự kinh hoảng còn có cả sự khó tin!
"Đi chết đi!" Tôi lạnh lùng thốt ra một câu, sau đó cầm dao đâm thẳng tới. Nhưng thầy bói quỷ vẫn chưa hoàn toàn mất đi lý trí, lúc nhìn thấy tôi ra tay, lão đã vồ tay tới, giữ chặt lấy tay tôi trước.
Bàn tay khô đét của lão siết chặt năm ngón tay của tôi như con rắn quấn lấy đồng loại, lực bóp của ngón tay lão cũng vô cùng lớn.
Đây là thủ đoạn của lão, quỷ sờ cốt, sẽ róc sạch phần xương ngón tay của tôi ra. Thế nhưng tôi đã quá quen thuộc với thủ đoạn của lão, lúc cảm nhận được tay lão dùng sức, con dao của tôi đã đâm thẳng vào trái tim lão.
Con dao đâm rất sâu, chỉ còn cán dao lộ ra ngoài. Lưỡi dao vừa đâm vào tim, tay lão cũng đột ngột buông lỏng, con ngươi từ từ mất đi thần thái, nhưng lão vẫn trợn to mắt, nhìn chòng chọc vào tôi, trong mắt chỉ còn nỗi oán hờn và phẫn hận không thể nói ra.
Người lão co giật kịch liệt, dòng máu tươi nóng bỏng chảy theo chuôi dao, chảy lên tay tôi. Tôi có thể cảm giác được, sự sống của lão đang dần trôi theo dòng máu đó.
Khoảng một hai phút sau, thầy bói quỷ co giật thêm mấy cái, sau đó tay chân buông thõng, cơ thể mềm nhũn, lão đã chết.
"Ông làm nhiều việc ác, hại chết không biết bao nhiêu người vô tội, hôm nay chính là kết cục của ông. Người như ông, chắc chắn sẽ phải xuống mười tám tầng địa ngục để chịu trừng phạt!" Tôi lạnh lùng nhìn xác chết của lão.
Sau đó, tôi bắt đầu kiểm tra trên người lão, cuối cùng tìm thấy một cái bình nhỏ. Cái bình này trong suốt, có thể thấy bên trong vẫn còn nửa bình chất lỏng gì đó.
Một thầy nhận ra thứ này, kích động nói: "Người anh em, đây chính là thuốc giải nhang mê hồn."
"Tốt quá. Có thứ này, nhóm Tử Long sẽ không sao rồi!" Tôi cũng kích động không thôi. Tôi đưa chiếc bình cho một thầy rồi nói: "Lát nữa tôi phải đi tìm Chu Bát Tự, phiền mọi người ra ngoài cứu bạn bè của tôi. Sau khi cứu bọn họ rồi, mọi người hãy mau chóng rời khỏi đây! Tiểu Thiết đã đi cứu người nhà của các vị nên mọi người cũng hãy đi nhanh tới đó giúp cậu ấy một tay. Thêm một người là thêm một phần sức mạnh, hy vọng cũng nhiều hơn!"
"Người anh em! Nói như vậy là cậu xem thường chúng tôi rồi!" Nào ngờ một thầy lại cười nói: "Người anh em, vốn dĩ chúng tôi đã không định đi đâu cả. Chúng tôi đã quyết ở lại đây để giúp cậu giết tên ác ma Chu Bát Tự!"
"Đúng thế, chúng tôi đã quyết ý rồi. Lúc nãy chúng tôi lo vợ con mình nên mới phải thỏa hiệp. Nhưng bây giờ chúng tôi đã không còn nỗi lo về sau, có thể giúp đỡ cậu!" Đám người này đều là người rất nghĩa khí, phóng khoáng và không tính toán.
"Các vị, tôi xin đa tạ tấm lòng của mọi người!" Tôi cười chối: "Vất vả lắm mọi người mới có được ngày hôm nay, vậy càng phải quý trọng cuộc sống hiện giờ, không chỉ là vì mọi người mà còn là vì vợ con của mọi người nữa. Mọi người giúp tôi, tôi đã vô cùng cảm kích. Thế nhưng đây là mối hận thù giữa tôi và Chu Bát Tự, tôi muốn tự mình đối mặt. Tôi đã chờ ngày này rất lâu rồi. Tôi đã hứa với Tiểu Thiết, chỉ cần lấy được ngọc Tàng Phong thì sẽ đưa cho mọi người cầm về! Đi đi, chuyện của bạn bè tôi xin trông cậy hết vào mọi người!"
Thấy tôi đã quyết tâm, những người này chỉ có thể thở dài, đáp: "Người anh em, chúng tôi chờ cậu ở thôn Tiểu Nghĩa. Chờ cậu xách đầu Chu Bát Tự quay về rồi, chúng ta không say không về!"
"Được!" Tôi gật đầu, nói: "Mọi người mau đi đi, đừng trì hoãn nữa, đi cứu người nhà của mọi người trước đi."
"Tạm biệt, người anh em!" Sau khi chào từ biệt rồi, những người này từ từ lui ra khỏi quán trọ Tử Thi. Bọn họ không ra ngoài ào ào như ong vỡ tổ mà là từng người đi ra, cố gắng duy trì tiếng ồn ào như vừa nãy để che giấu tai mắt!
Được khoảng hai ba phút sau, những người này mới từ từ lùi ra hết. Mà sau khi bọn họ lui ra, tôi đứng thẳng trước cánh cửa ở sau tủ quầy.
Trong phòng đột nhiên không còn chút tiếng động nào, chắc chắn Chu Bát Tự và lão quỷ sẽ nhận ra điều bất thường, bọn họ sẽ ra đây kiểm tra! Mà điều tôi cần làm là đứng chờ ngay trước cửa, chờ bọn họ đi ra...

Bình Luận

0 Thảo luận