Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 29: Cấy cổ trùng lên xác

Ngày cập nhật : 2025-07-10 18:19:55
Triệu Tử Long đè giọng xuống khiến tôi chợt run bắn người. Lúc tôi quay sang, anh ấy vẫn còn đang nhìn Chu Bát Tự chằm chằm, thấy vậy tôi cũng vội vàng nhìn xuống theo.
Nhìn một phát mà hồn vía lên mây.
Chu Bát Tự đi đến phía trước năm cái chum nước, tay không bắt lấy con rắn nhỏ màu đỏ, rồi há miệng ra. Lão vừa đưa con rắn kia lên đến miệng, nó đã tự động chui tọt vào trong.
Chu Bát Tự lúc này vẫn đang ngửa cổ, con rắn kia cũng theo cổ họng lão chui xuống đến bụng. Lúc con rắn chui vào trong, lão ta có vẻ hơi khó chịu, trông như muốn nôn ra. Nhưng lão vẫn một mực nhẫn nhịn, chỉ kêu lên mấy tiếng “A a a a”, còn chảy cả nước mắt.
Sau khi nuốt con rắn xong, lão nuốt nốt cả cóc, nhện, rết và bọ cạp vào trong bụng.
Khoảng chừng hai, ba phút sau, tôi nhìn thấy lão đột nhiên ngã xuống, lăn lộn trên đất vì đau bụng.
Lão lăn lộn được mấy vòng thì đánh rơi mất cặp kính râm. Bấy giờ tôi mới nhìn thấy cặp mắt của lão, xám xịt, hệt như mắt của người chết.
Bảo sao lúc nào lão cũng đeo kính râm, hóa ra là để che giấu đôi mắt của mình.
Chỉ có điều, nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của lão mà tôi cũng thấy khó chịu thay. Mấy thứ kia đều chứa kịch độc, vậy mà lão đều nuốt hết vào trong bụng.
Chỉ tưởng tượng thôi cũng đã thấy đau đớn rồi.
Tôi nhìn đến thất thần, bỗng thấy lão ta ngồi bật dậy, hai tay kết thành một hình ấn Thiên Sư, miệng niệm chú rất nhanh.
Trông vẻ mặt vặn vẹo của lão là có thể thấy được, lão vẫn chưa dứt cơn đau. Mà ngay sau khi lão niệm chú, tôi nhìn thấy từ trong mắt lão, rồi mũi, miệng, lỗ tai đều có máu chảy ra.
Trên đỉnh đầu còn có một làn khí mỏng màu đen bay lên. Tôi nhìn thấy hình như sau khi làn khí màu đen này thoát ra ngoài, Chu Bát Tự cũng đã bớt đau đớn hơn. Khuôn mặt đang vặn vẹo, nhăn nhó vì đau đớn cũng trở nên có chút hưởng thụ.
Mà điều khiến tôi bất ngờ là da dẻ của lão hình như đã hồng hào trở lại, hệt như của người còn sống.
Đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy lão, lần đầu tiên nhìn thấy là khi ở cùng với ông nội ngay trước mộ mẹ. Nhưng lúc đó đang là buổi tối, ánh sáng quá mờ, phía sau núi lại có sương mù dày đặc nên tôi không nhìn thấy rõ mặt của lão.
Mãi cho đến vừa nãy tôi với Triệu Tử Long bò lên nóc nhà nhìn lén, Triệu Tử Long nói Chu Bát Tự không phải người sống, tôi mới quan sát kĩ gương mặt của lão, đúng là trắng bệch như mặt người chết.
Nhưng giờ đây da dẻ lão đã rất hồng hào.
“Chẳng lẽ đây chính là cổ Tam Thi trong truyền thuyết? Cấy cổ trùng lên thi thể người, luyện thành thi cổ. Cuối cùng là nuốt sống thi cổ đó, rồi lại luyện chế thi cổ đó một lần nữa để trở thành cổ Tam Thi. Phải rồi, chắc chắn là như vậy. Anh nhớ sư phụ từng nói với anh, thi cổ có thể giết người mà cũng có thể cứu người. Chu Bát Tự này không phải người sống, năm xưa chắc chắn lão ta đã dùng yêu pháp nào đó biến bản thân mình thành xác sống. Hiện giờ, trong cơ thể lão có cổ Tam Thi, nên có thể giống như người sống, không sợ ánh nắng mặt trời, còn có thể tăng thêm 60 năm tuổi thọ! Chỉ là…”
Triệu Tử Long còn chưa giải thích hết, Chu Bát Tự đã mở mắt ra, hai tay giơ lên trời, miệng phun ra một làn khí màu đen.
Nhất là đôi mát xám xịt lúc trước, giờ đã giống y hệt như của người sống, có đồng tử, cũng có kết mạc, không còn mờ mịt trống rỗng như trước nữa.
Thấy sư phụ mình đã thành công, Tả Âm và Hữu Dương lập tức quỳ xuống, kích động hô to: “Chúc mừng sư phụ đã luyện ra cổ Tam Thi thành công! Từ giờ trở đi, sư phụ không cần phải uống máu trẻ con để kéo dài sự sống nữa rồi!”
“Ha ha ha…” Chu Bát Tự cũng kích động cười vang, đứng dậy nói: “Hắc vu thuật quả là lợi hại! Bây giờ các con bắt đầu đi làm nốt việc cuối cùng đi!”
“Dạ vâng, sư phụ.” Tả Âm gật đầu, sau đó đi châm nến long phượng ở trên bàn thờ. Rồi còn dùng cả dây dù màu đỏ buộc nến long phượng lại, nhưng không thắt nút chết, mà là buộc một đầu dây vào ngón áp úp của Chu Bát Tự, đầu còn lại quấn quanh ba nén nhang, rồi cắm vào trong khe hở quan tài mẹ tôi.
Khi ba nén nhang được cắm vào trong, tôi nhìn thấy quan tài mẹ tôi rỉ ra một luồng khí lạnh bức người. Tôi còn chưa hiểu mô tê gì, Triệu Tử Long đã thình lình kéo lấy tôi, giọng hoảng hốt: “Sơ Cửu, tên Chu Bát Tự này muốn kết minh hôn với mẹ em!”
“Hả?!” Tôi hoảng sợ hô lên. May sao Triệu Tử Long nhanh tay nhanh mắt, kịp thời bịt chặt miệng tôi lại nên chúng tôi mới không bị bọn họ phát hiện.
Triệu Tử Long lắc đầu, ra hiệu cho tôi đừng lên tiếng. Tôi ừm một tiếng, đang định hỏi anh ấy minh hôn là gì, nhưng nào ngờ, anh ấy lại đột nhiên kêu lên: “Không ổn! Sơ Cửu, đứa bé ma vừa nãy vẫn còn đang quỳ giờ đi đâu rồi?”
Nghe thế tôi cũng nhìn xuống. Đứa bé ma quỳ bên cạnh quan tài mẹ tôi thật sự không thấy đâu nữa rồi!
“Khặc khặc khặc…”
Phía sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng cười rợn tóc gáy.
Lúc nghe thấy tiếng cười ấy, lưng tôi cũng lạnh buốt, tôi giật mình quay đầu lại thì thấy đứa bé ma kia đang đứng ngay phía sau, nhìn chúng tôi đầy quỷ dị.
“Chết tiệt!” Tôi bị dọa cho đơ người, rồi lại nghe thấy Triệu Tử Long hô lên một tiếng “Không ổn!” Sau đó là giọng của Chu Bát Tự: “Nếu đã đến cả rồi thì xuống đây xem đi!”
Lão ta vừa cất tiếng, đứa bé ma kia đột nhiên nhảy lên một cái. Trong chớp mắt, mái ngói bên dưới chúng tôi đã bị nó giẫm vụn, hai chúng tôi rơi thẳng xuống phía dưới.
Nếu không phải lúc rơi xuống tôi với Triệu Tử Long bắt được thanh xà ngang, giảm được phần lớn trọng lực thì chắc chắn hai chúng tôi ngã xuống sẽ còn thảm hơn nhiều. Nhưng cho dù vậy, chúng tôi vẫn bị rơi mạnh, đập xuống chiếc bàn bát tiên.
Trọng lượng hai người chúng tôi làm cho chiếc bàn đó nát vụn. Tôi ngã đập người xuống đất, cảm thấy lục phủ ngũ tạng giống như đều bị cuộn hết cả lại, đau đến mức nghẹt thở.
Cơ thể Triệu Tử Long rắn chắc hơn tôi, vùng vẫy mấy lần muốn đứng dậy. Nhưng còn chưa đứng lên được đã bị Tả Âm dí cho nằm bẹp trên đất, gã lấy dây thừng trói nghiến Triệu Tử Long vào cột.
Tôi cũng bị Hữu Dương trói vào cột, vừa thử giãy giụa một cái mà đau gần chết.
Chu Bát Tự nhìn thấy chúng tôi, có vẻ khá kinh ngạc, sau rồi lão cười nói: “Lý Sơ Cửu, không ngờ mạng ngươi đúng là lớn thật đấy. Thủ đoạn của ta nhiều như thế mà ngươi vẫn có thể sống sót được. Có điều, giờ ta không cần phải giết ngươi để kích thích oán khí của mẹ ngươi nữa! Ngươi là con trai cô ta, vậy ta sẽ để cho ngươi sống thêm một lúc nữa. Ta muốn cho ngươi tận mắt nhìn thấy cảnh mẹ ngươi trở thành cô dâu ma của ta! Cô ta không phải người bình thường, ngay cả ông nội ngươi cũng động vào cô ta rồi. Ha ha ha…”
“Có cái *** ấy!” Tôi nhổ nước bọt về phía lão, hung dữ trừng mắt lên: “Chu Bát Tự, cái lão già dở sống dở chết kia, có bản lĩnh thì giết tôi đi này, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho ông đâu! Hự!”
Tôi còn chưa mắng xong, Hữu Dương đã mạnh mẽ thụi một quyền vào bụng tôi. Tôi đau đến mức phải hét lên, cả người cũng co quắp lại.
Tôi không nói được gì, đành cố cắn chặt răng, oán hận nhìn bọn họ. Cơn phẫn nộ trong lòng khiến tôi gần như muốn phát điên lên.
Hữu Dương nhìn thấy tôi đang oán hận trừng gã, định bụng đánh thêm, nhưng Chu Bát Tự ngăn gã lại, cười nói: “Hữu Dương, không phải vội, nó chết là cái chắc rồi. Đợi lát nữa ta làm xong đám cưới với mẹ nó thì giết nó cũng chưa muộn! Tả Âm, bắt đầu đi!”
Chu Bát Tự vừa ra lệnh, Tả Âm đã gật đầu, sau đó Chu Bát Tự cắn rách ngón áp út của mình, đợi đến lúc máu chảy vào quan tài theo sợi dây dù màu đỏ, Tả Âm mới hô lên:
“Dây hỉ, hòm đỏ, nến long phượng
Văn thư, bát tự, bái đất trời
Âm dương vốn là lưỡng tương trở
Nay kết âm thân kết duyên người.”
Tả Âm vừa hô vừa đốt văn thư với vàng mã, sau khi văn thư đốt xong, đến lượt Chu Bát Tự hét lên: “Giết chết mấy đứa trẻ này, tưới máu chúng lên quan tài, trấn áp oán khí của cô ta. Một khi kết minh hôn hoàn thành, không cần phải dùng tới sát trận dưỡng quỷ, cô ta cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời ta thôi!”
“Chu Bát Tự, dừng tay lại ngay!” Ngay lúc Tả Âm và Hữu Dương định ra tay giết chết mấy đứa trẻ đang quỳ bên cạnh quan tài, Triệu Tử Long chợt quát lên: “Chu Bát Tự, ngươi là người tu đạo, vốn dĩ nhân quỷ thù đồ, ngươi làm vậy ắt sẽ bị trời phạt! Ngươi giết những đứa trẻ này, nghiệp chướng nặng nề, chẳng lẽ ngươi không sợ báo ứng ư?”
“Báo ứng? Ha ha ha…” Chu Bát Tự cười lạnh: “Ta chẳng phải người mà cũng chẳng phải ma, báo ứng ở đâu được chứ? Giết cho ta!”
“Cốc… cốc… cốc…”
Chu Bát Tự vừa dứt lời, bỗng nhiên có người gõ mấy tiếng “cốc cốc” lên cánh cửa làm bằng ván quan tài phía sau lưng chúng tôi!!!

Bình Luận

0 Thảo luận