Tôi lao ra đầu tiên, nhảy vọt lên sườn dốc. Ngẩng đầu nhìn lên phía trên chỉ thấy biển mây dày đặc, có vài bóng người đang chuyển động, chính là ở chỗ tảng đá mà chúng tôi đã đứng lúc nãy.
Tiếng niệm chú vang lên, tôi còn chưa kịp nhìn rõ đã thấy có người ngã từ trên xuống. Tôi vội vàng lui về sau một bước, đồng thời cũng bảo mọi người không xông lên trước. Sườn dốc này rất dốc, để đứng vững cũng chẳng hề dễ dàng.
Tôi vừa mới lui về phía sau, chân đã bị trượt một quãng mới ngừng lại được. Gần như là cùng một lúc, tôi vừa mới đứng vững đã nghe một tiếng phịch vang lên đầy nặng nề, người bị ngã xuống đã lăn bình bịch xuống dưới.
Lúc người đó lăn xuống, tôi vội vàng đứng nép vào một bên. Người này lăn vào trong hang đá, còn chưa kịp đứng lên đã bị Vương Lỗi nhanh tay nhanh mắt giẫm lên lưng. Anh ta quát lên: "Nói, mày là ai? Ôi đệch, đây là thi thể! Là thi thể của những người ở trong trại Cổ Miêu!"
Tôi cũng phát hiện ra, những người này đều là người của Bạch gia chết vì chiến đấu, sau khi họ chết đều đã bị thảo quỷ bà dùng thuật cản thi đuổi đến nơi mai táng ở núi Thần này.
"Thế sát của phong thủy nơi này lợi hại ra phết, tôi đã biết là sẽ có xác chết vùng dậy mà!" Vương Lỗi cảm khái một câu, còn bác Diệp thì vội vã trấn áp đám thi thể. Mà tôi thì lại xông lên chỗ sườn dốc, ngửa cổ hét lên: "Tử Long, anh sao rồi?"
"Anh không sao, gặp phải mấy xác sống vùng dậy, là đám người thảo quỷ bà! Không cần lo cho anh, anh giải quyết xong sẽ xuống ngay!"
Nghe thấy Tử Long nói vậy tôi mới tạm yên tâm. Đám người thảo quỷ bà này đều vừa mới vùng dậy, còn chưa có gì đáng sợ, với thực lực của Tử Long thì chẳng thấm vào đâu.
Nghĩ vậy, tôi mới tuột từ trên dốc xuống. Chỉ trong vài phút tôi trượt xuống này mà đã có ngày càng nhiều thi thể ngã từ trên xuống.
Tôi vừa trượt xuống chân dốc, nhân lúc bọn chúng còn chưa đứng dậy, tôi đã vội vàng dùng chú trấn hồn phong ấn chúng lại. Người rơi xuống cuối cùng là thảo quỷ bà, đợi đến khi tôi phong ấn xong thi thể của bà ta, Tử Long đã nhảy xuống rồi tuột xuống dốc một cách đầy phóng khoáng.
Thấy anh ấy rốt cục cũng đã xuống, tôi vội vàng hỏi: "Không sao chứ?"
"Anh không sao!" Tử Long lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía quan tài tre trong hang đá, vẻ mặt đầy khiếp sợ: "Hẳn đây mới là mộ xác sống thật sự của trại Cổ Miêu?"
"Ừ." Tôi gật đầu, đoạn nói: "Giờ chúng ta chỉ cần tìm được nấm quan tài là lập tức rời khỏi nơi này."
"Không sai, Sơ Cửu nói rất đúng, nơi này thật sự quá quái dị, chúng ta nhất định phải đi tìm nấm quan tài đã. Chậm nữa khéo lại sinh biến..." Bác Diệp cũng không chịu nổi nữa.
"Có điều Lỗi gia tôi khuyên mọi người một câu, tốt nhất là cẩn thận một chút, nếu như trong quan tài tre này đều là âm thi, vậy thì không dễ đối phó đâu. Âm thi một khi đã tiếp xúc với dương khí của người sống thì nhất định sẽ tỉnh lại. Nhiều âm thi thế này, tất cả chúng ta có gộp lại cũng chẳng đủ cho chúng nhét kẽ răng. Cho nên, lát nữa khi mấy người đến gần quan tài phải cố gắng nín thở!" Vương Lỗi thấy chúng tôi chuẩn bị ra tay bèn vội vàng nhắc nhở.
"Được." Tôi đáp lại một tiếng, sau đó Vương Lỗi lại nói tiếp: "Mấy người đi đi, ta ở lại bảo vệ Y Y với Diệp Đường."
"Ớ..." Tôi ngẩn người ra, rồi chỉ đành bất đắc dĩ bật cười, sau đó nhìn về phía Tử Long, nói: "Tử Long, nấm quan tài chỉ sinh trưởng ở trong cổ họng của những âm thi mấy trăm năm trở lên. Lát nữa chúng ta cố gắng đi vào chỗ sâu nhất của hang đá, càng vào sâu bên trong thì quan tài lại càng lâu đời!"
"Được!" Triệu Tử Long gật đầu, rồi lập tức cắn nát đầu ngón trỏ, bôi máu lên thanh kiếm kim tiền. Sau đó chúng tôi mới đồng loạt chia làm hai hướng đi về phía sâu nhất của hang đá.
Những quan tài tre này đều không có nắp, chúng tôi đi rất nhanh, vừa đi vào bên trong, vừa quan sát tình trạng bên trong quan tài.
Trong mỗi một quan tài tre đều có một thi thể đang nằm, cũng chẳng biết đã chết bao lâu, nhưng tôi thấy những thi thể này không có bất kỳ dấu hiệu nào của sự thối rữa, vẫn còn giữ được trạng thái như trước khi chết, giống như họ chỉ đang ngủ thiếp đi, chứ chẳng hề giống người đã chết rồi chút nào.
Tôi cũng hiểu rõ rằng những thi thể này không bị thối rữa là bởi vì trong cơ thể họ có cổ trùng.
Tôi và Tử Long cũng không hề dừng lại, đồng thời giữ cho mình luôn hít sâu thở nhẹ, đi sâu vào trong hang đá, cố gắng không để lộ dương khí của mình ra.
Cứ đi một mạch như vậy, cuối cùng chúng tôi cũng đã xuất hiện bên dưới đài đá. Trên đài có khoảng chừng mười cỗ quan tài tre. Phía bên trên quan tài đều là những nhũ đá do thiên nhiên tạo ra, tầng tầng nhũ đá trông giống như những thanh dùi đá sắc bén được treo ngược lên trên trần hang.
Chúng tôi không dám mở miệng nói chuyện, vì nếu mở miệng, dương khí sẽ lộ ra càng nhiều. Hai chúng tôi đều là đồng tử, dương khí rất nặng, nên chỉ đành đoán ý nhau qua ánh mắt, sau khi hiểu ý thì gật đầu một cái, rồi lặng lẽ nhảy lên trên.
Sau khi nhảy lên đài đá, hai chúng tôi đều sững sờ khi nhìn mười cỗ quan tài được đóng nắp phía trước mặt. Lúc mới đầu tôi cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, nhưng khi tôi đưa mắt xem xét hết một vòng mới để ý thấy mười quan tài tre này không hề xếp bừa cho có, mà giống như một trận pháp kì lạ nào đó hơn.
Tôi và Tử Long không am hiểu trận pháp, đầu mối duy nhất có thể nhìn ra được là cỗ quan tài ở ngay chính giữa có vẻ được các quan tài khác ở bên ngoài bảo vệ.
Nhìn thấy cỗ quan tài tre ở chính giữa này, tôi đột nhiên nảy ra một ý tưởng táo bạo. Quan tài đó rất có khả năng chính là tổ tiên của trại Cổ Miêu.
Nhưng những quan tài tre này xếp cạnh nhau quá kín mít, khe hở ở giữa không đủ cho một người lách qua. Nói cách khác, nếu như chúng tôi muốn tới gần quan tài tre ở giữa thì cách duy nhất chính là nhảy qua nắp những quan tài bên ngoài.
Trong lòng đã có quyết định, tôi liếc nhìn Tử Long. Anh ấy cũng đang nhìn tôi, có lẽ chúng tôi cũng suy nghĩ giống nhau, đều đồng thời giơ tay lên chỉ về phía quan tài ở chính giữa, nở một nụ cười ăn ý.
Tôi giơ tay lên ra hiệu một, hai, ba, rồi sau đó chúng tôi đều cùng một lúc nhảy lên quan tài tre ở phía ngoài cùng.
"Cọt kẹt!"
Quan tài tre này cũng không biết đã có tuổi thọ bao nhiêu năm, chúng tôi vừa mới giẫm lên nắp mà quan tài đã phát ra tiếng "Cọt kẹt" ghê ghê.
Chân chúng tôi dần lún xuống, gần như sắp giẫm lõm cả cái quan tài này vào đến nơi. Chúng tôi không ai dám động đậy, đứng một lúc, đợi cho quan tài tre này không phát ra âm thanh gì nữa mới tiếp tục đi về phía quan tài tre chính giữa.
Chúng tôi không dám giẫm lên phần chính giữa của nắp quan tài, sợ nó không chịu được trọng lượng cơ thể của chúng tôi, nên chỉ đành giẫm lên hai bên mép, cẩn thận đi từng bước một về phía trung tâm.
Mỗi một bước chúng tôi đi, quan tài tre đều bị chúng tôi giẫm cho vang lên mấy tiếng cọt kẹt. Tôi và Tử Long cũng chẳng hề cảm thấy dễ chịu, quan tài tre chắc chắn không thể so được với quan tài làm bằng gỗ, huống hồ đã qua bao nhiêu năm rồi.
Điều tôi sợ nhất là chúng tôi chẳng may giẫm thủng cả cái quan tài, đánh thức âm thi trong đó. Chúng tôi đều thở thật khẽ, cùng tiến cùng lùi, mồ hôi vã ra như tắm, cuối cùng cũng đến gần được cỗ quan tài tre ở chính giữa!
May mắn là khe hở hai bên cỗ quan tài này khá rộng, đủ cho tôi và Tử Long đặt chân. Chúng tôi không dám đứng trên quan tài nữa, nên cùng nhảy xuống đất.
Sau khi đứng vững, tôi nắm chặt lấy thước trấn hồn, khe khẽ nói: "Tử Long, lát nữa em phụ trách mở quan tài, anh phụ trách cảnh giới cho em nhé!"
"Được, cẩn thận đấy!" Tử Long nhắc nhở một câu. Tôi hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại nhịp thở, rồi rón rén ngồi xổm xuống, hai tay nắm lấy nắp quan tài, bắt đầu nhấc thử một chút để thăm dò.
Còn chưa dùng sức được mấy đã nghe thấy có một tiếng cạch vang lên, nắp quan tài bất thình lình đã bị tôi nhấc lên. Nắp quan tài tre quá nhẹ, hầu như chẳng có trọng lượng gì.
"Sơ Cửu, có thi khí! Mau lùi lại!" Ngay lúc tôi nhấc nắp quan tài tre lên, Tử Long cũng chẳng kịp để ý đến việc dương khí bị lộ ra nữa, hét to về phía tôi.
Tôi không dám ngẩng đầu nhìn, chỉ ngửi thấy một mùi tanh nhức mũi, ngay sau đó bỏ cái nắp trong tay xuống, đồng thời lùi lại phía sau.
Tôi lùi lại phía sau theo bản năng, quên mất khe hở sau lưng rất nhỏ, nên ngay sau đó tôi bị va vào quan tài phía sau. Mông tôi va mạnh vào quan tài cái bộp khiến nó rung cả lên, nắp quan tài cũng suýt thì bị văng xuống đất.
Tôi không có thời gian dừng lại, hai tay đè chặt nắp quan tài, chân nhún mạnh lấy đà, cả người nhảy bật lên trên chiếc quan tài ở bên cạnh.
Tôi vừa mới đứng vững được trên chiếc quan tài thì trông thấy Tử Long cũng đã nhảy lên quan tài tre bên cạnh, đang nhìn chằm chằm vào cỗ quan tài ở chính giữa. Tôi quay sang nhìn thì thấy trong cỗ quan tài tre ấy đang bốc lên từng luồng khí màu xanh rờn...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận