Sau chuyến đi này, gương mặt ai nấy cũng đầy mệt mỏi, gian truân một đường nhưng cũng may đều còn sống. Lúc ở trên xe, không ai nói gì cả, tất cả đều dựa vào lưng ghế mà ngủ.
Lâm Y Y vừa lên xe đã gối đầu lên vai tôi ngủ ngon lành. Tử Long cũng mệt rã người. Tôi dựa người lên cửa sổ xe, nhìn cảnh đêm phía bên ngoài mà trong lòng nhớ đến Vương Lỗi.
Cái tên này trộm quần áo của thầy cản thi, bây giờ bị người ta bắt đi làm người dẫn đường cho xác chết trôi. Bọn họ phải đến Trường Giang Hoàng Hà để an táng cho những xác chết trôi kia, chắc là không thể về ngay được.
Nhưng Vương Lỗi biết chúng tôi ở nhà họ Diệp, khi làm xong việc sẽ chạy tới tìm chúng tôi. Có thầy cản thi ở đó, lại thêm Vương Lỗi cũng thần bí không kém, chắc sẽ không có gì nguy hiểm. Tôi cũng không cần phải lo lắng cho anh ta nữa.
Đường đi vẫn còn dài, tôi suy nghĩ một hồi rồi cũng thiếp đi. Đến khi trời sáng, chúng tôi mới đến nhà họ Diệp.
Vừa đi vào nhà, chúng tôi đã thấy Diệp Trường Phong đang chờ sẵn. Lúc thấy chúng tôi xuất hiện, ông ta cũng khá sửng sốt, rồi ông ta nhìn lướt qua, dường như đang tìm kiếm bóng dáng đứa con trai của ông ta, Diệp Thiếu Khanh.
Tôi và Tử Long là người ngoài nên không tiện mở miệng, bác Diệp đứng ra thông báo, "Gia chủ, thật xin lỗi. Thiếu gia đã không thể rời khỏi trại Cổ Miêu, tôi cũng đã cố hết sức rồi! Ông muốn trách cứ thì cứ xử phạt tôi đi."
Diệp Trường Phong không nói lời nào đã khiến người ta cảm nhận được sự uy nghiêm của mình. Bây giờ ông ta cau mày, trông lại càng hung ác hơn.
Ông ta nghiến răng nói: "Đó là số mệnh của nó, chết vì nhà họ Diệp cũng xem như là vinh quang. Nhưng mà... các người lấy được nấm quan tài chưa?"
"Vâng, lấy được rồi!" Diệp Đường lấy nấm quan tài ra. Diệp Trường Phong thấy được nấm quan tài mới mỉm cười, còn hơi kích động nói: "Tìm được nấm quan tài là cứu được đại ca rồi. Đại ca rốt cuộc đã được cứu rồi! Người đâu, mau sắc nấm quan tài thành thuốc cho đại ca uống."
Diệp Trường Phong vừa hô lên đã có một người trông như thầy lang đi tới. Người nọ cung kính nhận lấy nấm quan tài rồi lập tức đi sắc thuốc.
Chờ thầy lang đi rồi, Diệp Trường Phong mới nhìn về phía chúng tôi, nét mặt của ông ta đã thả lỏng rất nhiều, ông ta mở miệng nói: "Tôi thay mặt nhà họ Diệp cảm ơn mọi người!"
Lúc nói, ông ta còn cúi đầu với chúng tôi. Tôi vội vàng xua tay, nói: "Xin đừng khách sáo, đây là chúng tôi nợ Diệp Đường. Nếu bây giờ đã trả xong, hai anh em chúng tôi cũng phải đi làm chuyện của mình. Non xanh không đổi, nước biếc chẳng dừng, ngày sau sẽ còn gặp lại!"
Tôi không thích sống ở nơi như thế này. Tuy rằng nơi đây rất xa hoa, cũng vô cùng vẻ vang, nhưng tôi và Tử Long đều không quen. Chắc có lẽ chúng tôi đúng là mấy thằng nhà quê thật.
"Sơ Cửu, Tử Long, hai người giúp đỡ tôi nhiều như vậy rồi, ở lại nghỉ ngơi vài hôm đi. Chuyến này nếu không có hai người, tôi và bác Diệp chắc cũng không trở về được. Tôi còn chưa cảm ơn hai người mà!" Diệp Đường thấy tôi muốn đi thì lập tức kéo tôi lại.
Lúc cô ấy kéo tay tôi thì chắc hẳn cảm thấy có hơi đường đột, nên đành phải rút về.
Tôi đã quyết tâm muốn đi, nhưng đang định từ biệt thì bác Diệp lại mở lời, "Sơ Cửu, Tử Long, bác đã nói chuyện của hai cháu cho tiểu thư biết. Cháu giúp gia chủ một việc lớn như vậy, nhà họ Diệp nhất định sẽ dốc hết sức lực hỗ trợ các cháu. Hơn nữa, nếu các cháu cứ đi tìm Chu Bát Tự một cách mù quáng, chỉ sợ chẳng khác gì mò kim đáy biển. Không bằng ở lại nhà họ Diệp, nhiều người thì thêm được một phần sức lực. Quan trọng nhất là, Sơ Cửu, cháu không còn nhiều thời gian đâu!"
Bác Diệp đã tìm hiểu rõ chuyện của tôi. Mấy câu phía trước thì tôi không hề để ý, nhưng câu nói cuối cùng của bác đã chạm đến tiếng lòng của tôi.
Tử Long tất nhiên biết trong lòng tôi nghĩ gì. Lúc nghe bác Diệp nói thế, anh ấy cũng chủ động đồng ý ở lại, "Sơ Cửu, bác Diệp nói không sai. Chúng ta đi tìm như vậy sẽ rất khó tìm được. Chẳng bằng ở lại, có nhà họ Diệp giúp đỡ cũng dễ cho chúng ta hơn nhiều."
"Đúng vậy, Sơ Cửu, cậu ở lại đây đi." Diệp Đường thấy Tử Long lên tiếng thì cũng bớt căng thẳng hẳn, cô ấy nói: "Hơn nữa, hai người dẫn theo Y Y, cuộc sống sẽ rất khó khăn."
Lúc Diệp Đường nhắc tới Y Y, tôi mới nhớ ra vấn đề này. Tôi và Tử Long chẳng biết làm gì ngoài những công việc của đạo sĩ. Chúng tôi cũng không có bằng cấp, muốn kiếm sống và lo cho Y Y nhất định sẽ rất khó khăn.
Tôi do dự một hồi mới mở miệng: "Vậy tôi cảm ơn mọi người trước. Chờ đến khi tìm được Chu Bát Tự, báo thù xong rồi, chúng tôi sẽ rời đi. Trong khoảng thời gian chúng tôi ở lại nhà họ Diệp, nếu có thể giúp đỡ được gì, chúng tôi nhất định sẽ không ngần ngại."
"Được!" Diệp Đường nghe tôi đồng ý ở lại thì cười nói: "Chuyến đi này mọi người đều mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi hai ngày trước đã."
Cô ấy nói xong thì cho người dẫn chúng tôi về phòng. Tôi và Tử Long đã quen ở cùng nhau nên dùng chung một phòng. Phòng của Y Y thì sát bên phòng chúng tôi. Tôi tắm xong liền ngã xuống giường ngủ say.
Đến lúc tôi tỉnh lại thì đã là buổi tối, tôi thấy Tử Long còn đang ngủ nên lặng lẽ đi ra ngoài. Lúc tôi ra khỏi biệt thự, người của nhà họ Diệp hầu như đều đã ngủ say.
Tôi không thấy buồn ngủ nên đi lang thang ra phía sau biệt thự. Ở khu phía sau này có rất nhiều căn nhà nhỏ, chắc là nơi ở dành cho đệ tử và người làm của nhà họ Diệp.
Lúc tôi sắp dạo quanh hết địa bàn của nhà họ Diệp thì đột nhiên phát hiện một góc trong cùng có một căn nhà gạch lụp xụp, còn không có cửa sổ. Nếu tôi không nhìn kỹ thì nhất định sẽ không phát hiện ra.
Khuôn viên biệt thự của nhà họ Diệp xa hoa như thế mà lại xuất hiện một căn nhà thế này, nhìn không hợp nhau chút nào.
Tôi thấy tò mò, nhìn xung quanh không có ai bèn bước tới gần hơn. Lại gần nhìn rồi tôi mới phát hiện, căn nhà gạch này thực sự không có cửa sổ, giống như là phòng tối vậy.
Tôi đi lòng vòng một hồi mới thấy một cửa ra vào ở phía sau, nhưng trên cánh cửa có một ổ khoá sắt rất chắc chắn. Tôi dùng sức đẩy thử, cánh cửa cũng chỉ hé ra một khe rất nhỏ mà thôi.
Tôi nhìn vào trong theo khe hở, vừa vặn nhìn thấy bên trong có một luồng ánh trăng chiếu xuống từ trên nóc phòng tối.
Dưới ánh trăng, tôi thấy một người phụ nữ đang quỳ trên mặt đất. Người nọ mặc đồ trắng, tóc thả xuống, che hết cả gương mặt.
Tóc người nọ rất rối, rất bẩn, bết dính hết lại với nhau. Nhưng cái này không kỳ quái, kỳ quái là ở chỗ xương vai của người phụ nữ mặc đồ trắng kia bị một cặp móc câu tỳ bà đâm xuyên qua rồi treo ngược lên trên. Bởi thế nên tư thế của người nọ mới là quỳ trên mặt đất.
Dùng móc câu tỳ bà khoá xương vai là một thủ đoạn rất tàn nhẫn. Chẳng lẽ nhà họ Diệp này có bí mật gì không thể để người khác biết sao? Cũng không biết người phụ nữ kia bị nhốt bao lâu rồi. Bộ đồ trắng trên người cô ta đều đã ố vàng, nhất là chỗ xương vai bị móc tì bà đâm xuyên, vải trắng đã bị máu nhuộm thành đen.
Tôi thấy họ dùng cách này để đối xử với một người phụ nữ thì trong lòng không khỏi cảm thấy phẫn nộ, đồng thời cũng thông cảm cho cô ta. Ngay lúc tôi đang nhìn chằm chằm thì người phụ nữ kia đột nhiên ngẩng đầu lên.
Cô ta ngẩng đầu lên, ánh trăng vừa hay rọi thẳng vào mặt cô ta, vừa đủ để tôi có thể nhìn rõ khuôn mặt. Mà khi nhìn rõ khuôn mặt kia thì tôi lại càng hoảng sợ.
Không biết nên hình dung gương mặt đó thế nào nữa. Khuôn mặt tái nhợt không còn chút hồng hào, đôi mắt chỉ còn là hai hốc mắt đen như mực, hình như là bị người ta móc mất mắt, trên gương mặt cũng đầy vết bẩn và bùn đất. Ngoài ra trên đó còn có mấy vết sẹo nhìn rất dữ tợn.
Nhưng cho dù như thế, tôi vẫn nhìn ra được, trước đây cô ta chắc chắn là một người rất đẹp. Bởi vì đường nét thì không thể phá huỷ đi được!
Tôi nhìn mà thấy trong lòng không nỡ, cũng càng thấy tò mò. Một Diệp gia nổi tiếng chính trực, sao lại giam giữ một người phụ nữ như vậy?
Nói giam giữ cũng không đúng, phải nói là tra tấn.
Lúc tôi đang tò mò thì người phụ nữ đột nhiên mở miệng ra, hô lên hai chữ không rõ ràng: "Cứu... tôi..."
Lúc cô ấy nói chuyện tôi mới chú ý, lưỡi của cô ấy chỉ còn một nửa, hình như bị người ta cắt đi mất một phần. Cô ta nói hai chữ này rất mơ hồ, tôi nghe mấy lần mới có thể nghe ra được.
Mắt bị móc, lưỡi cũng bị cắt, người nhà họ Diệp thật độc ác!
Tôi càng nghĩ càng thấy phẫn nộ, ngay lúc tôi định lên tiếng hỏi thì phía sau đột nhiên truyền tới tiếng của bác Diệp, "Sơ Cửu, đi nhanh lên. Đây là cấm địa của nhà họ Diệp, lát nữa bị người nhà họ Diệp phát hiện sẽ rất phiền phức!"
"Ách..." Tôi không ngờ sẽ bị bác Diệp bắt gặp, tôi sững sờ mất một lúc rồi hỏi thẳng: "Bác Diệp, sao ở đây lại giam giữ một người phụ nữ vậy?"
"Sở Cửu, đi trước đã!" Bác Diệp kéo tôi đi, tôi muốn cứu người phụ nữ kia nhưng bác Diệp không đồng ý. Bác ấy lôi tôi rời khỏi đó, vừa đi vừa giải thích cho tôi: "Sơ Cửu, người phụ nữ này là thứ chẳng lành, ai đến gần đều sẽ gặp chuyện không may. Hơn nữa, gia chủ đã có lệnh cấm. Không ai được đến chỗ này, nếu không giết không tha! Bác... bác nói thật cho cháu biết, người phụ nữ này là người của Linh tộc!!!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận