Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 195: Lấy mạng đổi mạng

Ngày cập nhật : 2025-07-22 09:01:04
Thứ nước đỏ như máu kia vừa sủi lên, tôi bèn ngửi thấy mùi máu tanh nồng. Mùi này cùng với mùi tanh của gió sông xộc lên, thực sự khiến người ta buồn nôn.
Tôi thấy tình hình dị thường, định lấy bùa ra để bảo vệ thuyền, nhưng chưa kịp lấy thì mặt nước đang sôi sùng sục đột nhiên trở nên bình lặng.
Điều càng kỳ lạ hơn là mặt sống vốn chảy xiết, nhất là khu vực có bong bóng máu thì giờ đột nhiên trở nên vô cùng tĩnh lặng, hoàn toàn không còn cảm nhận được bất kỳ sự biến động nào của dòng chảy.
Sự thay đổi này quá kỳ lạ. Trước đó còn là mặt nước chảy xiết, trong nháy mắt đã trở nên chững lại, đến cả một gợn sóng nhộn nhạo cũng không có!
"Là thần sông đã hiển linh. Thần sông đã cứu chúng ta rồi! Ngài ấy đã tới, đám tiểu quỷ này sẽ không dám hại chúng ta nữa!"
Lúc này ông trưởng làng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy mặt nước bình lặng, hét lên đầy kích động:
"Đội ơn thần sông đã phù hộ. Nhất định tôi sẽ cung phụng người gấp bội!"
Ông trưởng làng vừa dứt lời, lại bắt đầu dập đầu bộp bộp. Càng dập càng mạnh, tới mức trán trầy trụa, máu chảy xuống mặt, nhìn rất dữ tợn, đáng sợ.
Nhưng hình như ông trưởng làng không hề cảm thấy đau đớn, ngược lại còn vô cùng kích động.
Tôi cũng rất khiếp sợ, hoàn toàn sững sờ trước cảnh tượng này. Chúng tôi bái tổ sư gia, tổ sư gia cũng sẽ hiển linh.
Nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy thần sông hay thần núi thật sự. Lẽ nào thần sông, thần núi sẽ hiển linh thật sự sao?
Tôi bán tín bán nghi, nhưng nhìn xuống mặt nước thì đúng là không có gì kỳ lạ. Lúc này tôi mới lại giơ mái chèo qua bên thuyền kia một lần nữa, định kéo mấy đứa nhóc qua rồi tính tiếp.
Nhưng mái chèo của tôi vừa chạm tới thì chiếc thuyền lại bập bềnh. Mặt nước bình lặng đột nhiên lại sủi bọt ùng ục.
Bong bóng trồi lên, vỡ ra, đồng thời một hình nhân màu trắng cũng đột nhiên nổi lên theo. Tôi nhận ra hình nhân này, đó chính là hình nhân mà người trong làng đã vứt xuống sông khi tế thần sông vào ban ngày.
Chỉ có điều, hình nhân này bị ngâm trong nước quá lâu, ngũ quan được vẽ trên mặt đã nhòe hết, chỉ còn lại một khuôn mặt trắng bệch không có mắt mũi gì nữa.
Hình nhân này vừa nổi lên là như bị cố định trên mặt nước. Và một giây sau, tôi đã nhìn thấy một cảnh tượng khiến cho tôi rợn hết cả người.
Hình nhân màu trắng đó bắt đầu từ từ rỉ máu. Không phải, không phải rỉ máu mà hình như là có máu ở dưới sôi trào lên.
Chỉ trong chớp mắt, máu ở dưới cuộn trào lên, nhuốm đỏ hình nhân màu trắng. Nhất là khuôn mặt trắng bệch của hình nhân, từ từ xuất hiện hai khoang màu đỏ giống như người ta dùng bút chấm thành hai con mắt!
Khi nhìn thấy cảnh tượng này, toàn thân tôi đã nổi da gà. Và khi tôi nhìn đôi mắt màu đỏ máu đó, chúng đột nhiên chớp một cái.
Mẹ ơi! Đây rốt cuộc là trò gì vậy, thật là quá quỷ dị!
"Thần sông đòi người. Ông ấy muốn có một người sống, có thế mới tha cho những người khác được! Thủy gia từng nói, các hình nhân này đại diện cho người sống là chúng tôi. Cúng tế hình nhân cho thần sông chính là để hình nhân thay thế, để thần sông tha cho chúng tôi. Nhưng giờ ông ấy không muốn hình nhân nữa, ông ấy muốn một người sống!"
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì ông trưởng làng đã đứng dậy. Ông ấy nói với giọng thảng thốt, sự hoảng sợ cùng suy sụp hiện rõ trên gương mặt.
"Không phải ông thần sông mà là oan hồn ở dưới sông! Ông trưởng làng, thần sông thực sự sẽ không hại người đâu!"
Tôi sợ ông trưởng làng sẽ suy sụp, lập tức hét lên.
"Không phải oan hồn mà là thần sông! Chúng tôi dùng hình nhân để lừa ông ấy bao nhiêu năm như vậy, giờ ông ấy đòi cúng tế người sống! Thuyền chúng ta không bị nhấn chìm là vì thần sông đồng cảm với chúng ta, chỉ cần một người sống thay thế chứ không phải muốn tất cả mọi người đều chết!"
Hình như ông trưởng làng đã hoàn toàn suy sụp. Ông lẩm bẩm một mình rồi quay đầu lại nhìn tôi, nói:
"Cậu nhóc, thuyền của chúng ta bị kéo lại rồi, nếu chúng ta không hiến tế một người sống thì sẽ chọc giận thần sông. Tới lúc đó ông ấy sẽ bắt tất cả chúng ta đi! Thằng Hoàng là một đứa bé đáng thương, cậu hãy đưa bọn nó lên bờ đi!"
Ông trưởng làng giống như đang dặn dò hậu sự. Sau khi nói với tôi xong, ông lập tức nhìn sang thằng bé Hoàng, nói lớn:
"Hoàng à, ba mẹ cháu chết ở chính khúc sông này. Sau khi đã sống sót rời khỏi đây rồi, cháu tuyệt đối không được bước xuống dòng sông Long Ngâm này nữa. Hãy sống cho tốt, ông nội đi đây!"
Tôi nghe ông trưởng làng dặn dò, biết là sắp xảy ra chuyện, lập tức nhào tới nhưng đã muộn. Ông trưởng làng đã lao mình xuống dòng nước.
Khi ông chìm xuống, hình nhân màu đỏ máu lơ lửng trên mặt nước cũng chìm theo.
Mặt nước tĩnh lặng lại trở nên dữ dội. Chiếc thuyền của chúng tôi càng bị con sông làm chao đảo hơn.
Thấy chiếc thuyền có thể chuyển động, tôi vội vàng hét lên với thằng bé Hoàng:
"Hoàng, mấy đứa cố giữ vững thuyền, anh nhảy xuống cứu ông nội các em! Đừng sợ, em là nam tử hán!"
Nhìn thấy cảnh tượng này tôi bỗng nhớ đến ông nội mình. Ông nội cũng yêu thương tôi hệt như ông trưởng làng đối với thằng bé Hoàng.
Thằng bé Hoàng đã khóc không thành tiếng. Nó ra sức gọi ông nội. Sau khi nghe thấy giọng tôi, nó mới bừng tỉnh, gật đầu. Thằng Hoàng bắt đầu cầm lái, cố giữ cho thuyền đứng vững cùng với bạn của mình.
Tôi không che giấu thân phận thêm nữa, lập tức rút Thước Trấn Hồn rồi nhảy ùm xuống dòng nước.
Tôi biết đoạn sông này rất xiết nhưng tôi không còn thời gian lo lắng những điều đó. Để lâu thêm một phút thì ông trưởng làng sẽ không còn hi vọng nữa.
Tôi lặn xuống dưới mặt sông. Sông Long Ngâm rất sâu. Khi lặn xuống rồi, thứ tôi nhìn thấy đầu tiên chính là hình nhân màu máu đang lập lờ trong dòng nước.
Hình nhân đong qua đong lại trong dòng nước giống như một người sống, nhưng màu máu trên nó đang từ từ nhòa đi.
Khi tôi nhìn rõ hơn thì suýt nữa bị dọa cho sặc nước. Ông trưởng làng đang kéo tay của hình nhân, bơi về phía hạ lưu.
Không đúng, không phải ông trưởng làng đang kéo mà hình như là hình nhân đang kéo tay ông ấy. Tôi lặn trong nước nên không thể mở thiên nhãn ra được, những thứ đồ mang theo trên người cũng không nhiều, chỉ có Thước Trấn Hồn.
Nhưng tôi biết chắc chắn một điều, không phải hình nhân đang kéo ông trưởng làng, càng không phải là ông thần sông mà ông trưởng làng đã nói tới, mà là một thứ gì khác đang kéo ông ấy đi.
Cứu người trước đã!
Tôi bơi thẳng về phía ông trưởng làng. Vì bơi xuôi dòng nên tốc độ của tôi không quá chậm. Vậy nhưng tốc độ của ông trưởng làng càng lúc càng nhanh hơn, ông ấy bị hình nhân kéo đi rất nhanh.
Phía xa xa, tôi nhìn thấy một hang núi xuất hiện ở trong nước, đó chính là hang đá của ngọn núi thứ nhất ở đoạn sông khúc khuỷu này.
Phía trước nữa thì tôi không thấy được rõ, chỉ toàn một màu đen kịt, đó là bóng của hang đá, không biết hang đá sâu tới cỡ nào.
Nhưng tuyệt đối không thể để ông trưởng làng bị kéo vào trong đó. Nếu không, không những không cứu được ông ấy mà tôi cũng sẽ chết!
Khi đã ý thức được điều này, tôi vừa đuổi theo vừa cắn đứt ngón tay, máu lập tức tan ra trong nước, đồng thời niệm chú trừ tà!
Khi niệm chú, tôi không dám mở miệng, sợ nước xộc vào khiến tôi bị sặc. Bởi cách niệm chú kiểu này, lại thêm không có bùa kèm theo nên đạo thuật chỉ phát huy ra được một nửa pháp lực.
Nhưng khi Thước Trấn Hồn của tôi chỉ về phía hình nhân, hình nhân đột nhiên dừng lại, vừa hay chỉ cách lối vào hang đá đúng một, hai mét.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi trấn áp được hình nhân, tôi dốc sức phóng tới. Nhưng khi tôi lao tới rồi thì lại phát hiện ra, dòng chảy ở khu vực lối vào hàng đá càng xiết hơn. Tôi sắp không kiểm soát được cơ thể mình.
Chết tiệt!
Tôi chửi thầm một câu, nghiến răng lao tới, định tóm lấy tay của ông trưởng làng. Tuy nhiên, tôi còn chưa kịp làm điều đó thì ông ấy đột nhiên mở mắt, quay phắt người lại nhìn tôi, không ngừng lắc đầu, miệng cố gắng há ra.
Nhưng vì đang ở trong nước nên ông ấy cũng không nói được thành lời. Hình như ông ấy muốn nhắc nhở tôi điều gì đó. Dù nước có tràn vào miệng nhưng ông ấy vẫn cố gắng há miệng kêu lên, lại còn liên tục lắc đầu với tôi.
Tôi không nghe được ông ấy hét cái gì, có điều từ khẩu hình miệng thì hình như là ông ấy đang nói chữ "chạy"!
Ông trưởng làng bảo tôi chạy. Tôi không nhìn nhầm. Đúng là ông ấy bảo tôi chạy đi! Hơn nữa, khuôn mặt ông ấy đã đỏ ửng do bị sặc nước, vậy mà ông ấy không hề tỏ ra đau đớn và khó chịu, giống như ông ấy đã hoàn toàn quên đi mọi chuyện và được giải thoát!
Rốt cuộc chuyện là sao đây? Tôi rất hoang mang nhưng lý trí vẫn còn rõ ràng. Tôi cắn ngón tay một lần nữa, ấn lên Thước Trấn Hồn. Bởi vì đang ở trong nước, máu vừa bôi lên thước đã bị nước hòa tan ngay. Chỉ có ít máu còn dính lại được lên phù văn khắc trên thân thước.
Phù văn nhuộm máu của tôi, lập tức phát ra ánh sáng vàng nhàn nhạt.
Tôi không biết lúc này Thước Trấn Hồn có pháp lực mạnh như thế nào. Tôi chém mạnh về phía hình nhân. Hình nhân này chỉ là giấy, bị tôi chém một nhát thì chìm nhanh xuống dưới đáy nước sâu.
Giải quyết xong hình nhân, tôi định tóm lấy tay ông trưởng làng. Nhưng còn chưa bơi được đến chỗ ông ấy thì tôi bỗng cảm nhận được sự kỳ lạ ở phía dưới...
Giống như đáy sông Long Ngâm đột nhiên bị đun sôi... Vô số bọt nước trồi lên.
Khi tôi nhìn thấy rõ hình ảnh ở phía dưới thì tôi đã hoàn toàn sững sờ.

Bình Luận

0 Thảo luận