Không ai ngờ Diệp Đường sẽ tỉnh lại đúng vào lúc này, hơn nữa vẫn còn bị tiên linh bà khống chế cơ thể. Tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Đường đang ngồi khoanh chân dưới đất.
Nhang dẫn hồn trước mặt cô đã cháy hết, nhưng hai tay cô vẫn bị dây thừng đỏ trói chặt, đầu còn lại bị buộc vào đinh gỗ đào đóng trên mặt đất.
Đinh được đóng rất sâu, không dễ nhổ lên.
Khi tôi nhìn cô ấy, đôi mắt cô ấy cũng nhìn chúng tôi chứa đầy oán hận. Vẻ mặt cô ấy đằng đằng sát khí, giống như một tà thần khiến người khác sợ hãi.
"Thứ này không dễ đối phó đâu!"
Vương Lỗi nhìn cảnh tượng này cũng phải chau mày, nói:
"Không ngờ có âm cổ thật!"
Diệp Đường bắt đầu giãy giụa, muốn thoát ra khỏi sự trói buộc của cái cọc gỗ đào. Tôi nhìn Diệp Đường mà đau lòng vô cùng.
Nhưng tôi đã cố hết sức rồi, và cũng không nghĩ ra được cách nào khác nữa.
Khi mọi người đang bối rối thì Vương Lỗi đột nhiên nhìn tôi, cười hì hì, nói:
"Anh Cửu, nếu có cách khiến cô ấy tỉnh lại thì anh có làm không?"
"Tôi có!"
Tôi không hề do dự, gật đầu đáp.
"Được, khảng khái lắm!"
Vương Lỗi cười nói:
"Vậy anh nghe tôi, đi tới trước mặt Diệp Đường đi đã, rồi tôi bảo anh làm gì thì anh cứ làm thế đó!"
"Hả..."
Tôi không sợ nhưng nhìn biểu cảm của Vương Lỗi tôi thấy hơi chới với, không biết tên này lại định làm cái gì!
"Đi đi, không sao đâu, Lỗi gia tôi không hại anh đâu!"
Vương Lỗi cười hề hề, ra chừng bí mật lắm, còn nháy mắt với tôi. Tôi thấy mà thót tim, nhưng rồi vẫn đi tới trước mặt Diệp Đường.
Tôi vừa đi tới thì cô ấy trừng mắt nhìn tôi đầy tức giận. Cô ấy lạnh lùng nói:
"Tốt nhất là mi hãy thả ta ra, nếu không ta sẽ không tha cho mi!"
Nói thật, tôi không ưa bà già kia lắm rồi, suốt ngày lải nhải mình là thần, quá là gợi đòn, nói cho cùng cũng chỉ là một âm vật mà thôi.
Tôi nhìn cô rồi nhắm mắt lại, cũng không coi cô ấy là Diệp Đường nữa, mà chỉ là tiên linh bà. Tôi gằn giọng quát:
"Tiên linh bà, bà nói bà là thần, nhưng lại yêu Chu Bát Tự, thần có thể yêu người phàm sao? Tôi nói cho bà biết, bà không phải là thần, bà chỉ là âm hồn bị âm cổ nhập vào mà thôi. Chu Bát Tự cũng không yêu bà, lão chỉ lợi dụng bà. Đáng lẽ bà đã phải chết từ lâu rồi. Vì đợi lão, bà đã hại chết những cô gái vô tội trong trại Cổ Miêu này, bà không cảm thấy xấu hổ sao?"
"Á!"
Tôi nói vậy lập tức khiến bà ta tức giận. Bà ta gào rú cuồng loạn, nhe răng nhếch mép nhìn tôi, nói với vẻ mặt hung ác:
"Ông ấy sẽ không lừa ta, cũng sẽ không lợi dụng ta. Là đám người đáng chết các ngươi đã hại ông ấy. Ta sẽ không để yên cho các ngươi đâu, ta sẽ khiến các ngươi phải chôn cùng với ta!"
Tôi không ngờ tiên linh bà lại nói ra những lời như vậy. Tôi không thể tin nổi vào tai mình, đồng thời lại càng thấy thương hại bà ta hơn. Nhưng nhìn khuôn mặt của Diệp Đường, tôi lại không nỡ ra tay.
Nhưng động tác của cô ấy càng lúc càng quyết liệt, không ngừng giãy giụa. Vô số mạch máu hiện ra trên khuôn mặt trắng nõn của cô ấy.
Tôi thấy những dấu hiệu này là biết ngay tình hình không ổn. Sợ bà ta sẽ làm tổn thương cơ thể của Diệp Đường, tôi định quay đầu hỏi Vương Lỗi, nhưng Vương Lỗi đã hét lên với tôi:
"Anh Cửu, hôn cô ấy!"
"Hả... Cái gì?"
Tôi sững người vì câu nói của anh ta, khi bình tĩnh lại tôi mới hỏi với vẻ khổ sở:
"Lỗi gia, giờ là lúc nào rồi, anh đừng giỡn nữa!"
"Tin Lỗi gia trường sinh bất tử!"
Vương Lỗi cười bỡn cợt:
"Mau hôn đi, đừng có đã nghiện còn ngại. Rốt cuộc có phải đàn ông không đấy? Nếu đúng thì anh hôn cô ấy ngay đi. Hôn là có thể cứu được cô ấy."
"Sơ Cửu, hôn cô ấy!"
Điều tôi không ngờ là đến ngay cả Tử Long cũng nói vậy.
Tôi quắc mắt, hai người họ còn gật đầu ra điều hiểu lắm.
Ầy! Hai cái tên này.
Tôi cười bất lực nhưng rồi vẫn ngồi xuống, ôm lấy đầu Diệp Đường, môi chạm vào môi, nháy mắt, tôi cảm nhận được một sự mềm mại lành lạnh.
Khi tôi hôn cô ấy, Diệp Đường trợn tròn mắt, nhìn tôi đầy hung dữ. Nếu ánh mắt có thể giết người thì e rằng cô ấy đã giết chết tôi vài trăm lần rồi.
"Ta là tiên linh bà, ta là thần, ngươi dám xúc phạm ta!"
Tôi không dám nhìn vào mắt cô ấy, thậm chí không biết cô ấy là Diệp Đường hay là tiên linh bà. Tôi chỉ nghe thấy Diệp Đường lẩm bẩm nói ra một câu như vậy.
"Anh Cửu, âm cổ là âm vật, xâm nhập vào cơ thể ai cũng đều sẽ khiến người đó bị nó khống chế. Nhưng anh thì khác, trong cơ thể anh có chân khí nên có thể hút nó vào trong cơ thể, dùng chân khí phong bế nó! Lão thầy bói dùng nhang dẫn hồn đã sắp khiến âm cổ chui ra rồi, giờ đúng là lúc tốt nhất! Hút cho tôi, nếu anh không làm được thì Lỗi gia tôi phải gắng gượng làm thôi."
Đúng lúc hết sức xấu hổ như thế này thì Vương Lỗi lại gào lên một tràng.
Tôi nghe mà suýt bật cười. Nhưng tôi cũng không dám lơ là, vội vàng hít mạnh, dùng cả chân khí trong cơ thể. Tôi hít mạnh một hồi, thế rồi cảm giác được một thứ gì đó lạnh lẽo theo cổ họng chui vào cơ thể của tôi. Cơ thể tôi cũng bắt đầu không ngừng run rẩy, lạnh quá!
Cảm giác này giống như lục phủ ngũ tạng đều bị đông cứng, lạnh thấu tim, thấu phổi.
Khi tôi nhìn lại Diệp Đường thì cô ấy đã bất tỉnh. Tôi vội ôm lấy cô ấy. Lúc này Diệp Đường đã không còn lạnh như lúc trước nữa, rất mềm mại.
Nhưng tình trạng cơ thể tôi thì không hề dễ chịu. Sau khi âm cổ bị hút vào trong cơ thể, tôi có cảm giác bên trong người bị đông cứng, đến hơi thở ra cũng lạnh băng, cả người không ngừng co giật.
Chỉ trong chốc lát, cơ thể tôi đã lạnh đến mất đi ý thức, còn khó chịu hơn cả chết.
Tôi nghiến răng, tay đánh theo bộ pháp, bắt đầu kích thích luồng chân khí trong cơ thể. Sau khi chân khí xuất hiện, tôi điều khiển nó đi tìm âm cổ.
Chân khí dạo một vòng trong cơ thể tôi thì tìm ra được âm cổ, ngay sau đó chân khí bao bọc lấy toàn bộ âm cổ, dồn nó xuống khu vực hạ đan điền dưới bụng.
Sau khi phong ấn âm cổ ở đan điền, cảm giác lạnh lẽo trong cơ thể tôi mới biến mất. Nhưng nghĩ tới sự đau đớn tương tự mà Diệp Đường phải chịu đựng, tôi lại thấy đau lòng.
Tôi nhìn cô ấy nằm hôn mê trong lòng mình, khuôn mặt trắng nõn hiện rõ sự mệt mỏi, tiều tụy, mái tóc dài cũng xõa ra.
Tôi khẽ vén gọn tóc mái mềm mại trên trán cô ấy, trong lòng bỗng nhiên rất muốn hôn lên trán cô ấy.
"Anh Cửu, vui không hả? Hài lòng không hả?"
Khi tôi vẫn còn đang thất thần thì Vương Lỗi đã xông tới, hỏi đúng kiểu trêu ghẹo.
Tôi trừng mắt nhìn anh ta, hỏi:
"Vương Lỗi, hiện tại Diệp Đường không sao rồi phải không?"
"Ừ!"
Vương Lỗi gật đầu nói:
"Cô ấy không sao nữa rồi, chỉ có điều cần phải nghỉ ngơi mới có thể phục hồi hoàn toàn, có lẽ cũng sắp tỉnh lại rồi."
Nghe Vương Lỗi nói vậy tôi mới thầm thở phào. Tôi lại hỏi:
"Vậy còn tôi? Âm cổ không thể nào vĩnh viễn bị phong ấn trong đan điền của tôi chứ?"
"Điều này ấy à?"
Tôi hỏi vậy, Vương Lỗi cười ngượng ngùng, nói:
"Anh Cửu, người quang minh chính đại không nói chuyện mập mờ. Tôi cũng không biết phải giải quyết tiếp theo thế nào. Nhưng hiện tại tôi có thể chắc chắn một điều, đó là anh không thể sử dụng chân khí nữa. Nếu anh làm vậy, tiên linh bà sẽ khống chế cơ thể anh. Còn việc có thể khiến âm cổ tan biến hay không thì tôi vẫn phải quay về nghiên cứu thêm đã. Có điều, anh Cửu đừng buồn. Anh nghĩ xem, giờ thì anh là cơ thể lưỡng tính, người khác có muốn cũng chẳng được, anh nên biết đủ đi. Muốn làm phụ nữ thì thả tiên linh bà ra. Nếu gặp phải cao thủ, cũng có thể thả bà ta ra giúp đỡ. Hiện tại hai người cùng trong một cơ thể, bà ta cũng không mong thân xác anh bị phá hủy, ít nhất..."
"Đồ khốn..."
Vương Lỗi còn chưa nói hết, vẫn còn đang hả hê móc mỉa tôi thì tôi đã trừng mắt nhìn anh ta, nói:
"Vương Lỗi, mẹ kiếp! Anh hại tôi rồi! Chuyện này không xong đâu."
"Tôi nhổ vào!"
Vương Lỗi gắt gỏng, không phục tý nào, còn giải thích:
"Lỗi gia tôi để anh làm việc tốt, cứu mạng mỹ nữ, anh còn không vui cái gì. Nếu như Diệp Đường tỉnh lại rồi biết chuyện, cảm động quá nên quyết lấy thân báo đáp thì chẳng phải anh hời quá rồi à. Ăn xong rồi là phủi sạch quan hệ hở? Cũng được, nếu anh không chịu thì chuyển âm cổ qua cho tôi, cô ấy tỉnh lại tôi sẽ nói là do tôi cứu!"
Vương Lỗi nói xong bèn há miệng ra, dí mặt sát vào mặt tôi, định môi chạm môi với tôi. Da mặt tên này đúng là không phải dày bình thường.
Tôi đang định gầm lên thì Diệp Đường trong lòng tôi bỗng nhúc nhích. Tôi vội vàng đỡ vai cô ấy, khẽ lắc. Hàng lông mi dài của cô ấy khẽ động đậy. Cô từ từ mở mắt. Sau khi nhìn thấy tôi, cô cười dịu dàng, gọi tên tôi, Sơ Cửu!
Thấy cô đã lấy lại ý thức, tôi cũng thở phào. Vương Lỗi duỗi vai một cái, nói:
"Cuối cùng sau cơn mưa trời lại sáng rồi, đi thôi, đừng kéo dài thời gian nữa. Chẳng phải các người còn phải đi tìm nấm quan tài sao?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận