Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 65: Sự đáng sợ của cổ độc

Ngày cập nhật : 2025-07-22 08:59:30
Đường lên núi Miêu Vương không hề dễ đi, lại còn rất khó tìm, e là người bình thường không thể nào tìm ra được. Trên đường từ thị trấn về lại trên núi, tôi đã kể lại mọi việc xảy ra trong địa cung Dạ Lang.
Tôi hỏi: "Tử Long, anh thấy rốt cuộc Vương Lỗi có thân phận thế nào? Lúc ở cổng thôn, âm binh muốn câu hồn em, vậy mà anh ta chỉ giơ một tấm lệnh bài lên là đã đe dọa được đám âm binh."
"Anh cũng không rõ nữa, chỉ cảm thấy anh ta quá thần bí. Ngày trước anh còn lo lắng anh ta đến là để cướp đồ trong địa cung, nhưng sau đó lại phát hiện ra, anh ta hoàn hoàn không có hứng thú với mấy thứ ấy. Anh từng hỏi anh ta về thân phận thực sự, nhưng cái tên này luôn cười hề hề rồi chuyển đề tài." Triệu Tử Long cũng không đoán ra được thân phận của Vương Lỗi.
Tôi nói tiếp: "Xem ra chỉ có bác Diệp mới biết được thân phận của anh ta, có lẽ là đoán ra được. Nhưng anh ta không cho bác Diệp nói ra, nói là làm như vậy là để bảo vệ em, nhưng em nghĩ mãi vẫn không hiểu, tại sao anh ta phải giúp em cơ chứ?"
"Nghĩ không ra thì thôi đừng nghĩ nữa!" Triệu Tử Long cười, nói: "Chỉ có điều, đúng là anh không ngờ được rằng, cái gã Tả Âm kia có thể sống sót rời khỏi thôn Ma Câu. Gã ta còn sống, điều đó chứng tỏ, Chu Bát Tự cũng còn sống. Anh đã từng nghĩ, chắc chắn là chúng đã dùng tà thuật để thoát được ra ngoài."
"Ừm!" Lúc Triệu Tử Long nhắc đến Tả Âm, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng tiếc nuối vì đã không giết chết được gã ta lúc ở trong địa cung. Lúc đó thực sự là cơ hội quá tuyệt vời. Chỉ tiếc tà thuật của gã ta quá lợi hại, hơn nữa gã còn rất quỷ quyệt, nham hiểm. Lần sau còn gặp phải gã, nhất định tôi sẽ giết chết gã, bằng không đó sẽ là một hiểm họa khó lường.
Tôi ngẩn người một lúc mới nói tiếp: "Dù cho có như thế nào, mạng của cả nhà em, nhất định phải dùng máu của hắn ta và Chu Bát Tự trả lại."
"Ừ!" Triệu Tử Long cũng gật đầu nói: "Sơ Cửu, anh sẽ cùng em báo thù. Đợi chữa trị xong cho sư phụ, chúng ta lại xuống núi đi tìm bọn chúng tính sổ. Giết bọn chúng xong, anh sẽ ở lại trên núi Miêu Vương. Em thì sao?"
Tôi đáp: "Em cũng tính như anh, tiêu diệt xong bọn chúng, em sẽ chăm chỉ tu luyện. Ba năm nữa, cái người đã mang mẹ em đi sẽ quay trở lại thôn Ma Câu. Vì vậy, trong vòng ba năm này, em phải đả thông được nội lực ở ba đạo đan điền, như vậy mới có tư cách đi cứu mẹ em!"
"Dù có ra sao, anh cũng sẽ luôn ở phía sau em!" Triệu Tử Long vỗ vai tôi, sau đó chúng tôi tiếp tục lên đường. Trời sáng, chúng tôi cuối cùng cũng về tới Miêu Vương quan.
Vừa về tới Miêu Vương quan, chúng tôi bèn chạy thẳng đến phòng thiền của sư phụ, sư phụ đang ngồi thiền. Bị độc của cổ Tam Thi hành hạ, giờ sư phụ chỉ còn lại da bọc xương mà thôi.
"Sư phụ, chúng con về rồi." Tôi và Triệu Tử Long quỳ xuống, sư phụ Tiêu Dao Tử mới mở mắt ra, đôn hậu nói: "Về là tốt rồi, về là tốt rồi!"
"Sư phụ, đây là thuốc giải cổ độc Tam Thi, người mau uống đi, như vậy sẽ không còn bị cổ độc Tam Thi tra tấn nữa." Tôi vội vàng lấy ra viên thuốc mà lão thầy bói đưa cho, sau khi Tử Long lấy nước đưa sư phụ uống, sư phụ bắt đầu ngồi vận công.
Tôi và Triệu Tử Long đều rất hồi hộp, đợi sư phụ ép chất độc ra ngoài. Nhưng chỉ mới được khoảng hai phút, sư phụ đột nhiên phun ra một búng máu tươi.
Ngay sau đó, sư phụ ngã vật xuống đất, đau đớn đến mức cả người co giật, mắt, tai, miệng, mũi đều không ngừng có máu chảy ra. Đặc biệt là trên khuôn mặt chỉ còn da bọc xương kia, xuất hiện vô số đường mạch máu.
Ban đầu tôi nghĩ đó là mạch máu, nhưng rồi lại phát hiện ngay ra rằng, đó không phải là mạch máu, mà là những con sâu nhỏ. Chúng nhiều vô kể, và đang bò lổm ngổm trên da mặt sư phụ.
"Sơ Cửu, thế này là sao?" Sau khi nhìn thấy cảnh này, Triệu Tử Long cũng hốt hoảng, lo lắng quay sang hỏi tôi.
Tôi cũng ngơ ngác, trong lòng rối bời, nói: "Đây là thuốc mà cái người thần bí kia đưa cho, hắn ta nói có thể giải trừ được cổ độc Tam Thi trong người sư phụ."
"Sư phụ..." Tôi chạy lại phía sư phụ, định đỡ người dậy, nhưng còn chưa đến gần, sư phụ đã ngồi bật dậy, giơ tay cản chúng tôi lại, đau đớn hét lên: "Đừng... đừng qua đây. Là cổ... cổ độc!"
Gần như chỉ mới có mười giây trôi qua, vậy mà vừa nghe sư phụ nói xong, tôi đã thấy mắt của người bị mù rồi, trong mắt người đã bị máu tươi bao trùm.
Trên người sư phụ nổi lên chi chít những cục thịt, trông không khác gì nhọt. Những cái mụn thịt đó mọc lan ra cực nhanh, chỉ trong nháy mắt, gương mặt của sư phụ đã toàn là những mụn thịt, cũng hoàn toàn bị biến dạng.
"Sư phụ, người đừng dọa con, người..." Triệu Tử Long lo lắng đến phát khóc, anh ấy là cô nhi, là sư phụ một tay nuôi nấng anh ấy trưởng thành. Trong mắt anh ấy, sư phụ Tiêu Dao Tử chính là cha mẹ tái sinh của anh ấy.
Đối với tôi, sư phụ Tiêu Dao Tử cũng có ý nghĩa giống như vậy, một ngày làm thầy, cả đời làm cha. Tôi không ngờ trong viên thuốc này lại có cổ độc, nhìn sư phụ đau đớn, tôi cũng vô cùng sợ hãi, tôi không muốn lại phải trải qua nỗi đau đớn của sinh li tử biệt.
"Tử Long, Sơ Cửu, giết ta đi! Sau đó thiêu xác ta. Nhanh!" Sư phụ bỗng nhiên quát chúng tôi. Gần như là cùng lúc đó, những mụn thịt vừa mới xuất hiện trên người sư phụ bắt đầu từ từ mưng mủ rồi vỡ ra. Sau khi chất lỏng hôi thối chảy ra từ đó, rất nhiều con sâu cũng bò theo ra ngoài.
Đây chính là... sự khủng khiếp của cổ độc!
Tôi chứng kiến sư phụ phải chịu sự đâu khổ đến cùng cực như vậy, bèn nghiến răng gào lên: "Tử Long, Tử Long..."
Triệu Tử Long nghe tiếng tôi gào rồi mới hoàn hồn trở lại, khuôn mặt đầy sợ hãi, khủng hoảng, gần như sắp sụp đổ rồi, không ngừng lắc đầu nói: "Sư phụ, con không giết người được, con không ra tay được, con không làm được!"
Tôi biết Triệu Tử Long không thể ra tay được, tôi cũng không thể làm nổi, nhưng càng nhìn dáng vẻ đau khổ cùng cực của sư phụ, tôi càng không đành lòng. Cuối cùng, tôi hạ quyết tâm, rút gao găm, hét lớn: "Tử Long, để em!!!"
Nói xong, tôi xông lên phía trước, nghiến răng nhắm mắt đâm thẳng con dao găm vào ngực sư phụ.
Á! Á! Á!
Khoảnh khắc lưỡi dao cắm vào ngực sư phụ, tôi cũng gào lên đau khổ. Tôi quỳ xuống trước mặt sư phụ, gào khóc thảm thiết, không ngừng dùng tay đấm xuống mặt đất cho đến khi cả bàn tay nhuốm máu, nhưng tôi lại không cảm thấy đau đớn tý nào. Bởi trái tim tôi đã đau đến rỉ máu.
Triệu Tử Long khóc không thành tiếng nổi nữa, khóc như một đứa trẻ bất lực. Một người kiên cường như thế, cuối cùng cũng đã phải sụp đổ.
"Các con... hãy sống cho tốt nhé, vì... vì sư phụ sẽ... ở trên trời... bảo vệ các con!" Lúc tôi ngẩng đầu lên, sư phụ mỉm cười hiền từ, dùng hơi thở cuối cùng để nói một câu hoàn chỉnh với chúng tôi.
"Sư phụ, đừng mà..." Nhìn thấy sư phụ ngã xuống đất, Triệu Tử Long như đã hoàn toàn phát điên, chỉ muốn lao lên đỡ lấy. Nhưng toàn thân sư phụ đều là cổ độc, tôi vội vã giữ anh ấy lại, quát to: "Tử Long, để sư phụ đi đi, đừng để người đau đớn nữa. Chúng ta phải sống, phải sống để đòi lại công bằng cho sư phụ!"
Bị tôi quát to, cuối cùng Triệu Tử Long cũng lấy lại được lý trí, sau đó anh ấy bèn quỳ xuống trước di thể của sư phụ, không ngừng dập đầu, nói đầy căm phẫn: "Sư phụ, Tử Long nhất định sẽ đòi lại công đạo cho người. Người nuôi dưỡng con trưởng thành, con vẫn còn chưa kịp để cho người được hưởng phúc ngày nào. Người yên tâm, đến lúc đó Tử Long sẽ đi xuống làm bạn cùng người..."
Khi nói đến câu sau cùng, anh ấy lại bật khóc thành tiếng. Mà trán của anh ấy đã bị xước xát hết cả, máu chảy đầy mặt, thê thảm khiến người khác đau lòng.
Chúng tôi không dám lại gần di thể sư phụ bởi trên đó đều là cổ độc. Trải qua nhiều cuộc sinh li tử biệt đến thế, tôi đã lấy lại bình tĩnh đầu tiên.
Tôi vẫn luôn ở bên Tử Long, đợi khi anh ấy nín khóc, cũng khóc mệt rồi, tôi mới bắt đầu lo hậu sự cho sư phụ. Tử Long không ra tay được, tôi đành để anh ấy chờ tôi ở ngoài. Tôi khóa cửa phòng thiền, dùng bùa đốt cháy phòng thiền của sư phụ, tiện thể đốt cháy luôn toàn bộ Miêu Vương quan.
Chúng tôi nhìn Miêu Vương quan bốc cháy, Tử Long nhìn tôi, vẻ mặt tràn đầy cảm xúc không tha. Tôi nhìn anh ấy, mắt sáng rực nói: "Tử Long, em đốt cháy Miêu Vương quan là để nói với chính chúng ta rằng, chúng ta không còn đường lùi nữa rồi. Lão thầy bói kia phải chết, Đại Bưu phải chết, còn cả cái kẻ thần bí đứng sau kia nữa, hắn ta càng phải chết!"
Triệu Tử Long nghiến răng nhìn Miêu Vương quan bị ngọn lửa nhấn chìm, đau khổ lắc đầu, sau đó mới nhìn sang phía tôi, hét lớn lên một chữ, giết!
Giết!
Miêu Vương quan bị ngọn lửa đốt trọn vẹn một đêm, còn tôi và Triệu Tử Long cũng quỳ trước Miêu Vương quan trọn cả một đêm!!!
Trong lòng chúng tôi đều rất rõ, lần này chúng tôi ra đi, thực sự đã không còn đường quay đầu nữa.

Bình Luận

0 Thảo luận