Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 162: Đừng đánh phụ nữ

Ngày cập nhật : 2025-07-22 09:01:03
Diệp Trường Phong vừa dứt lời liền gật đầu hành lễ với tôi và Tử Long. Chúng tôi còn chưa kịp phản ứng, Diệp Trường Phong đã hét lên một tiếng, đột ngột chen vào giữa thân cây hoè đang khép lại!
Tám thân cây hoè to lớn này đã sắp tiến sát lại cùng một chỗ. Diệp Trường Phong đột nhiên xông lên, đồng thời dang hai tay ra chống lên thân cây hoè, hòng ngăn chúng tiến sát lại gần nhau.
"Cha, đừng làm vậy, cha mau trở lại đi!" Sau khi thấy được ý định của cha mình, Diệp Chu Tinh lập tức kêu khóc, định chạy tới kéo cha mình ra.
Thế nhưng đã quá muộn, lúc Diệp Trường Phong lấy tay chống lên thân cây hoè, móc tỳ bà phía trên thân cây đã móc vào hai bên vai của ông ta. Thân cây khẽ động, móc xương bả vai sắc nhọn kia đâm xuyên qua xương bả vai của ông ta, máu tươi phun ra như suối.
Diệp Trường Phong đau đớn kêu lên một tiếng, nhưng rồi vẫn cắn răng thật chặt, hô lên với chúng tôi một cách gian nan: "Đi mau! Đây là nghiệt do tôi tạo, tôi sẽ tự mình trả!"
Khi Diệp Trường Phong bảo chúng tôi đi, móc tỳ bà đã sắp kéo người ông ta lên. Ông ta sẽ không chống đỡ được bao lâu nữa, tám thân cây hoè nhất định sẽ hợp lại với nhau.
Đây chính là chỗ kỳ diệu của trận pháp này. Nó dùng móc tỳ bà trên thân cây để chặn đường ra, vây chặt chúng tôi ở bên trong. Nếu như chúng tôi cố phá huỷ thân cây, trận pháp cũng sẽ khiến chúng tôi cùng chết.
Trận đồ Bát Quái là do Gia Cát Lượng chế tạo ra, khi đó chỉ dùng một đống đá lộn xộn đã chặn được cả đội quân của địch. Có thể thấy, trận pháp này lợi hại đến thế nào. Tuy rằng đơn giản, nhưng là quái tượng vạn sinh (từ một quẻ có thể diễn sinh ra muôn vàn chuyện). Ngày hôm nay có thêm âm hồn nhập vào trận, có thể khiến trận đồ Bát Quái này mất đi con đường sống duy nhất, tất cả đều thành đường chết.
Diệp Trường Phong làm như vậy là muốn dùng cái chết của mình để chúng tôi được sống. Dùng cái chết của chính ông ấy để tạo nên một con đường sống.
Ngay khi tôi nghĩ đến đây, ngọn lửa trên thân cây đã bén lên quần áo của ông ta.
"Đi thôi!" Lúc này không thể mềm lòng, càng không thể nặng tình. Nếu không cái chết của Diệp Trường Phong sẽ là một sự hy sinh vô nghĩa. Tôi hô to một tiếng rồi dẫn đầu xông lên. Diệp Trường Phong vẫn đang cố hết sức để chống không cho tám thân cây hợp lại, tôi chui vọt qua dưới nách ông ta.
"Lý Sơ Cửu, cầu xin các người hãy bảo vệ con gái của tôi!" Lúc tôi chui qua, Diệp Trường Phong nhanh chóng nói một câu như vậy.
Tôi không nói gì mà chỉ ừ một tiếng, sau đó lập tức chui ra! Tôi vừa chui ra ngoài, Tử Long cũng kéo Diệp Chu Tinh từ bên trong đi ra.
"Cậu buông tôi ra! Tôi phải đi cứu cha tôi, tôi không thể nhìn ông ấy chết được! A..." Diệp Chu Tinh vùng vẫy một cách điên cuồng, muốn nhào về phía cha của cô ấy.
Tử Long kéo cô ấy lại, nói: "Nói thật, sự sống chết của cô không liên quan mấy tới tôi! Nhưng trước khi chết Diệp Trường Phong đã bảo chúng tôi mang cô ra, tôi sẽ giúp ông ta hoàn thành tâm nguyện này!"
"Được!" Diệp Chu Tinh cũng sửng cồ, gào thét: "Vậy cậu buông ra đi, tôi không cần cậu lo cho tôi!"
"Vậy thì tuỳ cô!" Tử Long cũng nổi giận, cứ thế buông tay ra. Tay anh ấy vừa thả, Diệp Chu Tinh lập tức xông vào. Tôi vội vàng chặn trước mặt cô ấy, nói: "Diệp đại tiểu thư à, bây giờ cô có qua đó, cũng không thể nào cứu được cha cô đâu! Tám cửa sinh tử kia đã hợp thành một rồi!"
Lúc tôi nói thì tám thân cây to lớn ở phía sau cũng đã khép sát lại với nhau, hoàn toàn không thấy bóng dáng của Diệp Trường Phong nữa.
Sau khi ra khỏi trận pháp Kỳ Môn Bát Quái, chúng tôi đi thẳng về trong thôn. Mà trận pháp kia lại bị sương mù ma bao phủ!
"Diệp Trường Phong đã chết, tiếp đó sẽ là gia chủ và từng người trong Diệp gia!" Chúng tôi vừa mới ra ngoài, giọng nói của Diệp Thiếu Khanh đã vang lên.
Giọng nói kia rất lạnh lùng, mang theo sự hận thù nặng nề. Diệp Chu Tinh nhìn chằm chằm vào lớp sương mù ma, nghiến răng nghiến lợi nói: "Diệp Thiếu Khanh, tôi sẽ không bỏ qua cho anh!"
"Nể tình từ nhỏ cô đã gọi tôi là anh, tôi tha cho cô một cái mạng! Cô đừng quay về Diệp gia nữa, nếu không đừng trách tôi không nể tình anh em!" Diệp Thiếu Khanh cũng lạnh lùng đáp lời.
Lúc hắn trả lời, tôi và Tử Long cũng đã ra tay. Hai chúng tôi cắm pháp khí vào lớp sương mù ma cùng một lúc, đồng thời niệm chú trừ tà.
Chờ chú ngữ của chúng tôi phát huy tác dụng, đám sương mù ma đã dần dần rút về lòng đất!
Toàn bộ quá trình chưa tới nửa phút, sương mù ma quái đã hoàn toàn tan biến. Trận pháp Kỳ Môn Bát Quái cũng theo đó mà biến mất.
Xuất hiện trước mắt chúng tôi chỉ còn một thân cây hoè bị đốt đến trơ trụi. Mà trên đó có một thi thể cháy khô bị treo lên bằng móc tỳ bà!
Thi thể này không phải ai khác, chính là Diệp Trường Phong. Móc tỳ bà đâm xuyên qua hai vai của ông ta, trên người cũng không có chỗ nào lành lặn, tất cả đều cháy đen.
Chỗ xương vai bị đâm thủng vẫn đang chảy máu. Thi thể trĩu xuống, vết thương bị toạc ra. Lớp da ngoài đã cháy đen, còn chỗ vết thương lại là thịt đỏ tươi.
Chúng tôi đã hoàn toàn không thể nhận ra được, đây chính là Diệp Trường Phong. Da mặt bị đốt cháy sần sùi, chỉ có thể nhìn thấy rõ hai con ngươi đen như than.
Người bị thiêu chết đúng là trông thê thảm nhất. Một trận gió thổi tới, còn mang theo cả mùi thịt nướng.
"Diệp Thiếu Khanh, tôi phải giết anh!" Thấy cha mình biến thành thế này, Diệp Chu Tinh hoàn toàn nổi điên. Cô ta rút lấy thanh kiếm bằng tiền đồng cắm trên mặt đất, xông thẳng về phía Diệp Thiếu Khanh ở đối diện.
"Muốn chết à!" Diệp Thiếu Khanh hừ lạnh một tiếng rồi rung cổ tay lên. Tôi lập tức thấy trong tay của hắn xuất hiện một con dao găm sắc bén, đồng thời hắn cũng vọt về phía Diệp Chu Tinh.
Vừa xông đến trước mặt Diệp Thiếu Khanh, thanh kiếm trong tay Diệp Chu Tinh lập tức đâm mấy nhát liên tục về phía hắn. Mỗi nhát đều muốn đâm vào tim hắn, nhưng tôi biết rõ bản lĩnh của Diệp Thiếu Khanh là như thế nào.
Diệp Chu Tinh đâm mấy nhát liên tục, nhưng anh ta đều tránh được rất dễ dàng. Mỗi khi né được đòn tấn công của Diệp Chu Tinh, Diệp Thiếu Khanh cũng xuống tay đáp trả rất tàn độc.
Ngắn ngủi mấy phút, họ đã đánh được khoảng hai mươi chiêu. Khả năng của Diệp Thiếu Khanh không thua gì chúng tôi, nhưng động tác của Diệp Chu Tinh cũng không tệ. Cô ta phản ứng rất nhanh nhạy, lúc này lại đang phát điên muốn thẳng tay giết chết Diệp Thiếu Khanh, thế nên tạm thời hai bên rất khó phân cao thấp.
Dù sao thì, to gan cũng phải sợ kẻ đường cùng!
Lúc bọn họ đánh nhau, tôi vẫn luôn chú ý tình hình xung quanh. Trên mặt đất có không ít thi thể của đệ tử Diệp gia đang nằm đó. Nhưng có vài người chỉ là bị móc xương bả vai đâm qua thân thể mà thôi, vẫn chưa chết.
Cũng có mấy đệ tử Diệp gia không biết đã chạy đi đâu, nhưng tính tổng thể, lần này Diệp gia tổn thất không ít người.
Đây chính là kết quả mà Diệp Thiếu Khanh muốn có. Với lòng hận thù của hắn, nếu không giết sạch người trong Diệp gia thì tôi e là hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Trận pháp kỳ quái này vốn dĩ được Chu Bát Tự dùng để đối phó với Linh tộc và Diệp gia. Có điều bây giờ người của Linh tộc còn chưa xuất hiện, trận pháp cũng đã bị chúng tôi phá huỷ.
Chu Bát Tự để lộ ra chuyện của tôi, tôn chủ Linh tộc nhất định sẽ không buông tha cho tôi. Nói cách khác, người của Linh tộc chắc chắn sẽ đến.
Lúc tôi nhìn sang Tử Long, anh ấy đang nheo mắt quan sát Diệp Chu Tinh và Diệp Thiếu Khanh chiến đấu. Tôi nhìn ra được, anh ấy muốn xông ra hỗ trợ. Nhưng đây là ân oán của bọn họ, anh ấy cũng không tiện nhúng tay.
Chúng tôi không thể tiếp tục chần chừ thêm nữa, phải rời khỏi chỗ này ngay. Nghĩ vậy, tôi liền gọi Diệp Thiếu Khanh: "Diệp Thiếu Khanh, nếu như ba người chúng tôi hợp lại, anh chắc chắn không phải đối thủ của chúng tôi! Muốn giết anh dễ như trở bàn tay, nhưng chúng ta không thù không oán, tôi không muốn đánh nhau với anh. Nể tình anh đã nhắc nhở chúng tôi, anh đi đi! Ngay lập tức!"
Sau khi nghe lời tôi nói, Diệp Thiếu Khanh liền tung một chưởng khiến cho Diệp Chu Tinh lùi lại rồi nhìn tôi cười nghiền ngẫm. Hắn nói: "Lý Sơ Cửu, cậu cho rằng cậu đi được sao? Thôn Tiểu Nghĩa chỉ là mồi nhử mà thôi, các người cũng chỉ là thứ để chôn theo. Diệp Chu Tinh, tôi đã cho cô cơ hội, cô không cần thì đêm nay tôi sẽ giết cô luôn vậy!"
Diệp Thiếu Khanh vừa nói xong, ánh mắt cũng trở nên vô cùng âm trầm. Hắn phóng về phía Diệp Chu Tinh nhanh như chớp. Lúc này, dường như hắn đã hoàn toàn thành một người khác. Bất kể là tốc độ hay sức mạnh đều tăng lên hơn gấp đôi. Thì ra hắn vẫn luôn giữ lại sát chiêu.
Năng lực của Diệp Chu Tinh không bằng hắn. Sau khi né được vài đòn, cô ấy đã bị một chưởng của Diệp Thiếu Khanh đánh trúng vai.
Một chưởng này có lực rất mạnh, Diệp Chu Tinh đã ngã ngửa ra sau. Khoé miệng cô ta có máu tươi chảy ra, sắc mặt cũng vô cùng tái nhợt, nhưng cô ta vẫn muốn đứng dậy tiếp tục chiến đấu. Tử Long sải bước đi tới, kéo cô ta đứng lên rồi nhìn Diệp Thiếu Khanh, lạnh lùng nói: "Diệp Thiếu Khanh, đừng đánh nhau với phụ nữ, đối thủ của anh là tôi đây!"
"Cậu tránh ra, tôi không cần cậu lo cho tôi. Tôi phải tự tay giết chết hắn!" Diệp Chu Tinh hất tay Tử Long ra, tức giận quát lên.
"Tôi cũng chẳng muốn lo cho cô đâu, nhưng tôi không quen nhìn có kẻ mang tiếng đàn ông mà lại đánh phụ nữ!" Tử Long lạnh lùng trừng Diệp Chu Tinh. Ấy thế mà cái nhìn này lại trấn áp được Diệp Chu Tinh. Cô ta sững sờ, có chút ngây ra.
"Ha ha..." Diệp Thiếu Khanh bật cười. Sau đó hắn mới lạnh lùng nói: "Được! Cậu muốn ra mặt cho Diệp gia, vậy để tôi thử lĩnh giáo cậu xem thế nào. Tôi muốn biết, cậu có đúng là kẻ kiệt xuất như lời lão già kia nói không!"

Bình Luận

0 Thảo luận