Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 103: Vòng lặp vô hạn

Ngày cập nhật : 2025-07-22 09:01:03
Lúc bác Diệp nói chuyện, trại ma này bắt đầu xuất hiện vô số ánh sáng màu đỏ. Ánh sáng này chẳng phải ánh sáng tỏa ra từ bếp lửa đang cháy, mà là từ cặp đèn lồng đỏ treo trước cửa mỗi nhà.
Đèn lồng đỏ treo ngay dưới mái hiên cửa ra vào. Lúc mới đầu chúng tôi đều không phát hiện ra, mãi đến lúc đèn lồng sáng lên chúng tôi mới chú ý đến chúng.
Vô số những cặp đèn lồng đỏ càng khiến cho cái trại này trở nên quái dị hơn. Mà tôi vẫn đang nhìn đăm đăm con đường mà chúng tôi đi vào, cổng vào đã biến mất, thay vào đó là hàng tre vót nhọn đầu chẳng biết đã nhô lên khỏi mặt đất từ bao giờ. Tuy hàng rào khá cao, nhưng có lẽ vẫn có thể nhảy qua được, nhưng nói chung vẫn quá nguy hiểm.
"Xem ra là thôn ma thật rồi, ma thắp đèn lồng đỏ chính là dấu hiệu! Chúng ta đã đi vào trong, e là không dễ thoát ra ngoài đâu." Bác Diệp nhìn thấy đèn lồng đỏ sáng lên, cũng nghiêm túc nói ra tình hình.
"Trước đây tôi cũng từng nghe nói đến thôn ma, nhưng không phải là thôn mà hồn ma trú ngụ. Đó là một hiện tượng siêu nhiên, là do oán khí của hồn ma ngưng tụ lại. Năm xưa, ở vùng nào đó của Cam Túc cũng từng xuất hiện thôn ma, sau khi có người đi vào trong, thôn ma này sẽ biến mất. Đợi đến khi tìm được những người kia thì thôn ma đã di chuyển đến một nơi khác, và bọn họ chỉ còn lại một đống xương trắng." Vương Lỗi có vẻ khá am hiểu chuyện về mấy thôn ma kiểu này. Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ hoảng sợ hiện ra trên khuôn mặt suốt ngày cợt nhả của anh ta.
Tôi không hiểu biết nhiều về thôn ma, nên quay sang hỏi bác Diệp. Bác Diệp tiếp tục giải thích cho tôi: "Theo ghi chép lịch sử của Đạo môn, đúng là thôn ma được hình thành từ oán khí hoặc chấp niệm của hồn ma. Đó là những người chết ở nơi hoang vu, vắng vẻ, sau khi chết muốn về nhà, nhưng lại không tìm được đường trở về. Chấp niệm của họ ngưng tụ lại với nhau, dần tạo thành thôn làng giống với nơi mà họ từng ở lúc còn sống. Đèn lồng đỏ này là để dẫn đường cho những hồn ma không tìm được đường về nhà. Sau khi người sống đi vào sẽ vĩnh viễn bị nhốt lại trong thôn ma. Thôn ma sẽ di chuyển không ngừng, nhưng thôn ma ở nơi này lại không như thế, có lẽ là vì chấp niệm của những âm hồn ở nơi này quá mạnh, chúng đã coi thôn ma này như nhà của chính mình."
Nghe bác Diệp giải thích xong, trong lòng tôi mới có định nghĩa về thôn ma. Nói một cách đơn giản thì thôn ma cũng không hề có thật, mà là được hóa thành từ chấp niệm của âm hồn, tất cả chỉ là ảo ảnh mà thôi.
Nhưng ảo ảnh này lại rất chân thật với người sống, nếu như không ra được, tất cả chúng tôi đều sẽ bị nhốt lại ở nơi này, biến thành một thành viên của nó.
"Lỗi gia tôi trước đó cũng cảm thấy phong thủy nơi này không thích hợp để làm nơi chôn cất, người chết sau khi hạ táng chắc chắn sẽ hồi hồn, thi thể không thối rữa ắt thành âm thi. Không ngờ, cách bố trí phong thủy ở đây không chỉ tạo nên thôn ma, ngược lại còn khiến cho trại ma này cố định luôn ở trên đỉnh núi." Vương Lỗi cũng cảm khái vài câu. Mặc dù anh ta biết nhiều thứ, nhưng có lẽ đây cũng là lần đầu nhìn thấy thôn ma như thế này.
Dù sao thì trong đại thiên thế giới, chúng ta cũng chỉ mới được nhìn thấy một phần các hiện tượng kì bí được ghi lại trong sách sử. Một thứ thần bí như thế này, tôi tin ngoài nó ra còn có rất nhiều thứ khác, chỉ là chúng ta vẫn chưa biết đến mà thôi.
Mà vừa nghĩ đến Tử Long đã bước vào ngôi nhà của người chết ngay trước mặt này, tôi lại thấy lo lắng bồn chồn, bèn vội hỏi: "Bác Diệp, thôn ma này có nguy hiểm không?"
Bác Diệp cười gượng: "Sơ Cửu, mặc dù thôn ma quái dị, thần bí, nhưng không có nguy hiểm. À cũng không thể nói như vậy, nên nói như thế nào nhỉ? Là thôn ma này sẽ không có hồn ma hay những thứ không sạch sẽ, thế nhưng nó có thể nhốt người sống ở bên trong. Đây chính là... điều kinh khủng nhất của thôn ma."
Nghe thấy bác Diệp nói như vậy, tôi cũng bớt lo lắng phần nào. Bác ấy là người đã lăn lộn nhiều năm trong giới này, chắc chắn sẽ biết nhiều tin tức liên quan đến thôn ma.
Thấy bác Diệp bảo không có nguy hiểm, tôi cũng không để ý những thứ khác nữa, cứ thế xông thẳng vào căn nhà sàn trước mặt. Vừa bước vào trong, tôi cảm giác như bản thân bị rơi xuống kẽ băng vậy, trong này quá lạnh lẽo.
Căn phòng này cũng không hề có thật, mà là được ngưng tụ từ oán khí của âm hồn. Bên trong tối thùi lùi, tôi chẳng nhìn thấy gì cả. Chỉ có ánh sáng đỏ le lói của đôi đèn lồng treo trên xà nhà là chiếu được vào đến đây.
Tôi rất cẩn thận, tay cầm lấy thước trấn hồn, cất tiếng gọi: "Tử Long, anh đang ở đâu thế?"
"Sơ Cửu, anh ở đây!" Tôi vừa gọi đã nghe thấy giọng Triệu Tử Long từ tầng hai vọng xuống. Tôi chưa nhìn thấy bóng dáng anh ấy, chỉ mới nghe thấy tiếng bước chân xuống tầng bình bịch, theo sau đó là ánh sáng từ chiếc đèn pin.
Triệu Tử Long nhảy phắt xuống, tôi nhìn anh ấy, thấy sắc mặt anh ấy vẫn hoàn toàn bình thường, vậy có nghĩa là sau khi đi vào trong nhà của người chết, anh ấy không gặp phải chuyện gì.
Tử Long thấy tất cả chúng tôi đều đi tới bèn cất giọng hỏi: "Mọi người chờ tôi ở bên ngoài thôi chứ, vào trong này làm gì?"
Tôi cười khổ: "Em thấy anh vào trong đã lâu mà vẫn chưa đi ra, lo anh gặp chuyện nên mới vào, anh làm gì ở trên tầng thế?"
"Anh đang tìm mộ xác sống, nhưng kì lạ là anh đã lật tung cả cái nhà sàn này lên mà chẳng tìm được cái gì cả." Triệu Tử Long chán nản lắc đầu: "Anh cứ có cảm giác cái trại này trống không, không giống như nơi người sống ở, có chút giống với thôn ma."
Triệu Tử Long cũng ý thức được điều này, bác Diệp thấy vậy cũng đáp luôn: "Tử Long, đây chính là thôn ma. Sẽ không có ma, cũng sẽ không có đồ vật gì, tất cả đều không tồn tại, giống như rơi vào trong ảo ảnh ấy."
"Chết tiệt!" Nghe vậy, Triệu Tử Long lập tức kêu lên, "Vậy đáng lẽ mấy người không nên đi vào, thôn ma này chỉ có vào mà không có ra."
"Giờ đều đã đi vào cả rồi, không ra được nữa đâu." Vương Lỗi lúc này lại có vẻ thả lỏng hơn trước, còn cười bảo: "Giờ chúng ta không cần phải nghĩ đến cái gì khác nữa, trước mắt có hai việc cần làm. Thứ nhất là xem xem có tìm được mộ xác sống ở trong thôn ma này hay không, nếu tìm được thì chắc chắn sẽ có âm thi mấy trăm năm trở lên, cũng có khả năng tìm được nấm quan tài. Việc thứ hai, chúng ta nhất định phải đi ra ngoài trước khi đèn lồng tắt. Nếu không, mọi người chỉ có thể ở trong thôn ma này đếm sao đến chết thôi."
Mục đích của Vương Lỗi rất rõ ràng, anh ta vừa dứt lời, mọi người đều đồng ý. Sau đó, tôi nhìn về phía họ, nói: "Nếu như chúng ta đến đây tìm nấm quan tài trong mộ xác sống, mà hiện giờ cũng không ra được, vậy thì chúng ta cứ đi tìm trước đã. Chúng ta chia nhau ra tìm, sau đó sẽ tập hợp ở chỗ cổng vào."
Thôn ma này không có nguy hiểm gì thật sự, tôi cũng không cần phải lo lắng cho họ. Để tiết kiệm thời gian, chỉ đành để mọi người tách nhau ra tìm vậy.
"Được! Bây giờ bắt đầu ngay, không thể lề mề nữa."
"Được."
Quyết định xong xuôi, chúng tôi chia thành ba nhóm. Tôi với Lâm Y Y, bác Diệp và Diệp Đường, Tử Long và Vương Lỗi, sau khi ba nhóm tách ra, đều bắt đầu chạy đi tìm kiếm trong thôn ma này.
Tốc độ tìm của chúng tôi rất nhanh, tôi và Lâm Y Y phụ trách tìm bên phải, mỗi một căn nhà sàn đều bị chúng tôi lật tung hết cả. Thế nhưng cuối cùng chúng tôi vẫn chẳng tìm thấy thứ gì cả, ngay cả một cái bàn hay một cái ghế cũng chẳng thấy.
Sau khi tôi lục soát hết phía bên phải xong vẫn chẳng có gì, đành phải trở về nơi tập kết đợi những người còn lại. Chỉ một lát sau tôi đã nhìn thấy Tử Long và Vương Lỗi trở về.
"Chỗ này không có mộ xác sống, chỉ là một cái thôn ma rỗng tuếch thôi. Nhưng mẹ nó chứ, kì dị vãi ra, người trại Cổ Miêu sau khi chết đều được khiêng lên núi Thần này. Dọc cả chặng đường đã chẳng thấy có ngôi mộ xác sống nào rồi, giờ đến cả trên đỉnh núi cũng chẳng có. Quái thật, đám người Miêu ấy được chôn ở đâu nhỉ?" Vương Lỗi vừa làu bàu vừa đi tới.
Nhìn thấy tôi lắc đầu, Vương Lỗi thở dài: "Chuyện khác thường tất có điều quái dị. Nơi này không có mộ xác sống, khả năng là vì người trại Cổ Miêu muốn bảo vệ mộ xác sống thật sự của họ. Liệu có khi nào mộ xác sống được dựng dưới mặt đất không?"
"Sơ Cửu, Tử Long, mấy cháu mau qua đây xem này, ở đây có lối ra!" Lúc Vương Lỗi còn đang thắc mắc, bác Diệp đang ở mặt sau của trại đột nhiên hô lên.
"Có lối ra à? Chúng ta mau qua đó xem xem!" Nghe thấy có lối ra, tôi vội vàng hô lên, dẫn đầu mấy người còn lại chạy về phía bác Diệp.
Bác Diệp và Diệp Đường đang đứng ở trước cổng ra của trại. Nhìn thấy cổng ra, trong lòng tôi cũng kích động hẳn lên: "Trong trại này không có mộ xác sống, chắc chắn sẽ ở gần đây thôi, chúng ta ra ngoài trước rồi nói sau! Ở lại đây cháu thấy hơi rờn rợn."
"Được, vậy chúng ta mau ra ngoài thôi."
Tôi gật đầu, sau đó dẫn đầu đi về phía lối ra. Lúc hai chân tôi bước ra ngoài cũng không hề gặp phải nguy hiểm nào. Nhưng trong lòng bỗng dấy lên nỗi băn khoăn, trại ma trong truyền thuyết này xem ra cũng không đến nỗi chỉ có vào mà không có ra như bọn họ đồn đại, rõ ràng đi ra ngoài rất dễ dàng mà.
Ngay khi tôi có ý nghĩ này trong đầu, cả người tôi đã bước hoàn toàn ra khỏi lối ra của thôn. Nhưng còn chưa kịp vui mừng, ngay sau đó tôi đã lại thấy mình đi tới cổng vào của trại, tiếp tục đi vào trong trại ma này...

Bình Luận

0 Thảo luận