Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 173: Cổ tình sinh tử

Ngày cập nhật : 2025-07-22 09:01:03
Lúc đứng trước cửa chờ, tôi để ý thấy trên mặt quầy có khá nhiều lá bùa nhưng lại không thấy Thước Trấn Hồn của tôi đâu cả. Tôi cầm một nắm bùa bỏ vào túi để chuẩn bị sẵn sàng cho bất cứ tình huống nào.
Trong phòng rất yên tĩnh, không có chút âm thanh nào, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng hít thở của tôi. Cũng không biết tại sao bây giờ tôi lại rất bình tĩnh, bình tĩnh như mặt nước lặng luôn.
Tôi đã từng tưởng tượng ra vô số cảnh tượng khi tôi đối mặt với Chu Bát Tự, tôi sẽ tức giận đến cỡ nào, kích động đến cỡ nào.
Không ngờ, khi thực sự đối mặt, tôi lại bình tĩnh một cách kỳ lạ, bình tĩnh đến vô lý. Lẽ nào đây chính là trưởng thành?
Trải qua tám năm này, tâm thái tôi đã chín chắn hơn rất nhiều. Im lặng chính là minh chứng tốt nhất cho sự trưởng thành, đó là khi bạn có thể giấu hết thảy cảm xúc của mình vào sâu trong lòng.
Tôi hít một hơi thật sâu, đứng như thần giữ cửa, trong tay nắm chặt con dao. Mà đúng lúc này, cánh cửa trước mắt tôi đột nhiên truyền đến tiếng cạch.
Vừa nghe được âm thanh này, thần kinh của tôi chợt trở nên căng cứng. Cánh cửa vừa mở ra, lão quỷ cũng chui ra từ đó.
Vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy là tôi nhưng lão lại chẳng hề giật mình hoảng sợ, trái lại còn cười nói: "Tôi biết mà, mấy người các cậu đều là rồng phượng giữa loài người. Tuy Chu Bát Tự rất giỏi mấy trò tính kế nham hiểm, nhưng rốt cuộc vẫn không thể giết được mấy cậu! Đúng là tôi đã không nhìn lầm người, ha ha..."
Giọng nói của lão quỷ nghe rất kích động, thế nhưng lão cũng không quên hạ thấp giọng xuống, như thể cũng sợ bị Chu Bát Tự ở bên trong nghe thấy. Lúc nói chuyện, lão còn không quên đóng cửa lại.
Tôi muốn giết lão, bởi lão cũng có liên quan tới cái chết của sư phụ. Tuy nhiên lão đã cứu Tử Long một mạng, Tử Long nợ lão cũng là tôi nợ lão.
Tôi cắn răng, trừng mắt nhìn lão nói: "Ông đi đi, lần này coi như là tôi trả lại ông ơn cứu mạng thay cho Tử Long. Lần sau nếu tôi còn gặp ông, tôi sẽ không nương tay đâu."
Lão quỷ không ngờ rằng tôi sẽ thả lão đi. Lão thoáng ngẩn ra, sau đó lại mỉm cười nhưng cũng không nói gì. Đi qua tôi rồi lão mới quay đầu lại nói: "Lý Sơ Cửu, tuy rằng cậu lợi hại, thế nhưng cậu còn cần thêm thời gian để càng trưởng thành hơn. Bây giờ cậu vẫn chưa phải là đối thủ của Linh tộc, tôi khuyên cậu nên bỏ cuộc đi. Chờ đến lúc cậu đủ mạnh, đừng nói gì một tên Chu Bát Tự này!"
Không thể không thừa nhận, lão quỷ rất có tâm cơ, cũng rất khéo đưa đẩy. Cho dù đứng về phe ai, lão cũng sẽ không đắc tội phe địch, nói một cách dễ hiểu chính là gió chiều nào theo chiều ấy. Nhưng tính cách như vậy, quả thật có thể tự bảo vệ mình.
Lăn lộn trong nơi có đủ loại người, không có đầu óc và khả năng khéo đưa đẩy thì chỉ có con đường chết thôi.
Tôi không để ý đến lão, chỉ thản nhiên nói một chữ: "Đi!"
"Haizz!" Lão quỷ thở dài, cuối cùng vẫn rời khỏi đây. Đợi đến lúc lão ra ngoài rồi, tôi mới đẩy mở cánh cửa trước mắt.
Cánh cửa này rất dày và nặng, e là cũng làm từ ván quan tài. Cửa vừa được mở ra, tôi đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng.
Trong phòng rất tối, cũng rất kỳ quái, hơn nữa căn phòng này không có cửa sổ nên rất bí bách. Còn một điều nữa, căn phòng này cho tôi cảm giác sâu hun hút, và tôi cũng không thấy rõ được hết.
Tôi nhanh chóng nhìn lướt qua một lượt, chỉ có ở chính giữa căn phòng là bày một cái quan tài đá rất lớn. Trước quan tài đá còn có một cái bàn thờ, mà trên bàn thờ, ngoài hương nến ra, cũng chỉ còn độc cái bình kia.
Miệng bình vẫn đang dán lá bùa phong ấn. Tôi vẫn nhận ra ngay được, đây chính là cái bình bị con la lùn lừa lấy mất lúc trước, và bên trong đang phong ấn một đứa trẻ trắng trẻo, mập mạp.
Diệp Chu Tinh đến đây cũng là vì cái bình này, hay nói đúng hơn là vì đứa bé trong bình đã gọi cô ta là mẹ!
Thế nhưng điều khiến tôi kinh ngạc là tôi không thấy Chu Bát Tự đâu cả. Quán trọ Tử Thi không có cửa sau, chỉ có cửa vào thôi.
Với độ dày của cái cửa này, người bình thường không thể tự mở ra được, vì thế tôi càng thêm khẳng định rằng, Chu Bát Tự đang ở trong đó!
Tôi cầm dao, cẩn thận bước đến gần chiếc quan tài. Tôi bước đi rất cẩn thận, vừa quan sát mặt đất vừa quan sát chiếc quan tài.
Cái quan tài đá này không phải là kiểu ghép lại, mà được đẽo từ nguyên một khối đá. Ở trên không có nắp quan tài nhưng thành quan tài được đẽo rất cao.
Đợi sau khi đến gần, tôi mới phát hiện ra trong quan tài được đổ đầy máu. Máu trong đây không hề bị đông lại, y như máu trong chiếc quan tài của tiên linh bà ở trại Cổ Miêu.
Máu này rất thần kỳ, lúc tiên linh bà ngâm mình trong đó xong thì trông trẻ ra rất nhiều. Xem ra, chắc chắn Chu Bát Tự cũng đang ở bên trong!
"Chu Bát Tự, cút ra đây!" Tôi quát to, đồng thời ngón tay kẹp lấy một lá bùa. Tôi vẫy cổ tay một cái, lá bùa thoắt cái bốc cháy.
Tôi thả cho lá bùa rơi thẳng vào trong quan tài. Lá bùa vừa chạm đến máu trong quan tài, lập tức khiến bề mặt lớp máu cũng bốc cháy.
Có cảm giác như thứ máu này không phải là nước mà là cồn nồng độ rất cao, ngay cả ngọn lửa cũng có màu xanh thẳm như lửa ma.
Mà sau khi máu trong quan tài bốc cháy, tôi lui về sau một bước, nhìn chòng chọc vào đó. Cùng với tiếng lửa cháy lách tách, tôi nhìn thấy bề mặt lớp máu có động tĩnh, đầu tiên là từng cái bong bóng nho nhỏ nổi lên, sau đó là mặt nước bắt đầu dập dềnh.
Tôi cho rằng Chu Bát Tự sắp nổi lên, nhưng tôi không ngờ rằng, sau khi mặt nước dập dờn một lúc, bên trong lại có một đôi cổ trùng ngoi ra khỏi mặt nước máu.
Loại cổ trùng này không giống với cổ Tam Thi, có một con có màu sắc rất sặc sỡ, kích thước rất nhỏ, nhưng có một con thì cả người toàn là màu đen, song kích thước lại khá lớn.
Chúng nó vừa nổi lên mặt nước liền bị lửa đốt cháy. Chúng không ngừng di chuyển đến bên cạnh quan tài đá, như muốn bò lên trên đó.
Nhưng còn chưa kịp bò lên, ngọn lửa xanh thẳm đã đốt chúng thành tro tàn. Từng mảng tro cháy khét rơi xuống dòng máu, chỉ chốc lát sau lại chìm xuống dưới.
Sau khi chìm xuống, mặt nước lại trở về với sự yên tĩnh lúc trước.
"Đây là cổ Tình sinh tử. Từ lúc sinh ra, con gái trong trại Cổ Miêu đã bị hạ cổ Tình! Chỉ cần kết duyên với đàn ông, cổ Tình sẽ tách ra một phần, được gọi là cổ Tử (con). Cổ Tử sẽ chui vào cơ thể của người đàn ông đó, cổ Mẫu ở lại cơ thể người con gái, Tử - Mẫu không được để chia lìa! Nếu đàn ông phụ lòng hoặc chạy trốn, cổ Tử sẽ chết đi, khiến cơ thể gã đàn ông thối rữa mà chết! Chỉ khi cổ Tử - Mẫu không chia cách thì mới không xảy ra chuyện! Chắc là ngươi không ngờ tới đúng không? Cổ Tình sinh tử này cũng bị ta phá giải rồi?" Ngay lúc tôi nhìn chằm chằm vào trong quan tài máu, ở sâu trong căn phòng đột nhiên vang lên tiếng nói của Chu Bát Tự!
Tôi lập tức nhìn qua đó. Một mảnh đen như mực, tôi còn chưa nhìn thấy rõ hình dáng của lão ta thì đã nghe thấy tiếng cây gậy của lão gõ cộp cộp xuống đất.
Trong những tiếng cộp cộp đều đặn đó, Chu Bát Tự chậm rãi bước ra từ trong bóng tối ở cuối căn phòng. Lúc tôi thấy rõ lão, nơi khóe miệng lão đã hiện lên một nụ cười.
Lão vẫn vậy, hai chân của lão vẫn chỉ là hai chi giả, thế nhưng lúc này trên người lão lại có thêm một thứ, đó là bộ quần áo da người!
Trước đó lão sai tên quỷ thợ cạo lột da của rất nhiều người nhà họ Diệp, tôi vẫn chỉ cho rằng do bản tính lão tàn nhẫn, muốn tra tấn bọn họ đến chết. Nhưng tôi không ngờ, Chu Bát Tự lại mặc nó vào người.
Quần áo da người trên người lão rất dày, ít nhất phải có mười lớp, là kiểu chồng mười bộ da người lên nhau rồi khâu mép lại, mặc như kiểu là quần áo phẫu thuật vậy.
Chu Bát Tự mặc thế, trông lại có vẻ rất mập mạp!
Trong lòng tôi thì khá tò mò về một vấn đề, thế nên tôi hỏi thẳng luôn: "Chu Bát Tự, ông cho quỷ thợ cạo đi lột nhiều da người đến vậy, rốt cuộc ông định làm gì?"
Chu Bát Tự cười nhạt, bình thản đáp lời: "Lý Sơ Cửu, đừng sốt ruột, lát nữa là ngươi biết thôi. Bây giờ chỉ còn lại hai ta, mạng ngươi đúng là cứng thật. Lúc ở thôn Ma Câu, ta không giết được ngươi. Giờ treo ngươi lên đèn trời, vậy mà ngươi vẫn có thể thoát xuống rồi xông vào tận đây. Ta thật sự có phần hối hận, đáng lẽ lúc ở núi Miêu Vương, ta nên giết ngươi luôn mới phải, không dưng lại chuốc thêm một đống phiền phức cho mình!"
"Mệnh tôi không có cứng đến vậy, chỉ là chưa giết được ông thì tôi không cam tâm chết thôi!" Tôi lạnh lùng đáp trả.
"Ha ha..." Chu Bát Tự cười khinh thường. Lão đi thẳng đến trước bàn thờ, giơ tay vuốt cái bình.
Tôi không nói gì, lão cũng đã mở miệng nói trước: "Thật ra ban đầu ta cũng chẳng phải người xấu. Chỉ có điều, chuyện với ông nội ngươi năm đó đã khiến ta hiểu được một điều, người tốt thì không sống lâu. Năm đó ta liều chết cứu ông nội ngươi, khiến bản thân trúng cổ độc. Vốn dĩ bọn họ có thể dẫn ta đi, nhưng nào ngờ họ lại nhân lúc ta hôn mê, ném ta xuống vực. Cũng may ta đại nạn không chết, tuy rằng gãy mất hai chân nhưng lại gặp được tiên linh bà. Tiên linh bà chưa từng thấy đàn ông bên ngoài, không chịu được lời ngon tiếng ngọt nên đã truyền dạy cổ thuật cho ta. Ta học cổ thuật chính là để đối phó với những người tốt như các ngươi..."
"Đừng sỉ nhục ông nội tôi!" Tôi cắt ngang lời lão, lạnh lùng nói: "Ông nội tôi tốt bụng, có lòng chính nghĩa. Ông cứu ông nội tôi thì ông ấy tuyệt đối sẽ không ném ông xuống vực. Ông đừng hòng lừa tôi, bác Diệp cũng đã kể lại chuyện năm đó ông nội tôi không có cách nào đưa ông ra khỏi đó nên mới bỏ ông lại!"
"Ồ?" Chu Bát Tự ngạc nhiên, sau đó lập tức cười, nói: "Không ngờ tiểu sư đệ vẫn thích nói dối như vậy. Lát nữa ta sẽ hỏi lại nó, để xem là ai đã ném ta xuống vực. Ta nói rồi, bây giờ ta là người xấu, thế nhưng ta cũng từng là người tốt."
"Đừng nói nhảm nữa!" Tôi chẳng muốn nghe thêm một lời nào của Chu Bát Tự. Tôi cả giận nói: "Chu Bát Tự, mối hận thù giữa chúng ta đã đến lúc phải chấm dứt!"

Bình Luận

0 Thảo luận