Khi Triệu Tử Long nói rằng anh ấy lo là ông nội tôi và sư phụ của anh ấy đã gặp chuyện thì trong lòng tôi không khỏi giật thót. Đã suốt một ngày trời mà tôi vẫn chưa nhận được bất kỳ tin tức gì của ông nội tôi và ông Tiêu Dao Tử.
Lẽ nào, bọn họ thật sự đã xảy ra chuyện rồi?
Tôi rất lo lắng cho ông nội, cũng chẳng quan tâm giờ có phải buổi tối hay không, vội hỏi: “Giờ chúng ta đi sao?”
“Đúng vậy, đi luôn bây giờ!” Triệu Tử Long đáp không hề do dự, có thể thấy anh ấy cũng đang lo lắng cho Tiêu Dao Tử.
Có người chịu cùng tôi lên núi, đương nhiên tôi không thể tỏ ra nhát chết được. Tôi muốn nhìn thấy ông nội lần cuối, cho dù ông có bị Chu Bát Tự hại chết rồi thì tôi cũng muốn tận mắt nhìn thấy thi thể của ông.
Quyết định xong, chúng tôi không lần khất thêm nữa, lập tức quay về tìm hai chiếc đèn pin trước, sau đó mới đi lên núi.
Ngọn núi vẫn bị sương mù dày đặc bao trùm, hoàn toàn không thể nhìn thấy tình hình phía trên. Đến ngay cả soi đèn pin cũng chỉ nhìn thấy rõ trong khoảng cách chừng một, hai mét.
Triệu Tử Long lấy ra một sợi dây thừng màu đỏ, nói là đã được ngâm trong máu chó, cô hồn dã quỷ sẽ không dám động tới tôi. Anh ấy cầm một đầu dây đi trước mở đường, kêu tôi cầm đầu dây còn lại đi theo sau, tuyệt đối không được buông ra.
Hai người chúng tôi đi rất nhanh. Triệu Tử Long lo lắng tôi ở phía sau sẽ sợ hãi nên trên đường đi đã kể tôi nghe chuyện anh ấy ở đạo quan học đạo.
Anh ấy vừa đi vừa kể như vậy, thực sự khiến tôi không còn thấy sợ hãi nữa. Trước đó, lúc anh ấy không nói gì, tôi luôn cảm thấy lành lạnh sau lưng, giống như có thứ gì đó đi theo tôi vậy.
Nhất là đêm hôm khuya khoắt, lại là rừng núi âm u, rất khó để không nghĩ lung tung.
Vừa nói vừa đi thế này, thời gian có vẻ trôi rất nhanh, chẳng mấy chốc chúng tôi đã tới phần mộ của mẹ tôi từ lúc nào không hay. Những chiếc đèn quỷ xung quanh mộ đều đã tắt, trông như bị người ta đập vỡ vậy.
Khắp nơi đều có xác dơi. Máu dơi ngấm vào đất, một luồng gió lạnh lẽo thổi tới, mùi máu tanh nồng nặc bốc lên khiến người ta buồn nôn.
Nhất là tấm bia đá ở trước ngôi mộ và cả tảng đá bên cạnh đều có dấu vết bị vũ khí rạch qua. Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn tối qua ở đây đã xảy ra một trận đại chiến.
Triệu Tử Long cầm đèn pin chiếu ra xung quanh, quan sát những chiếc đèn quỷ, rồi lại cầm một nắm đất lên ngửi. Anh ấy nói với vẻ mặt khiếp sợ:
“Sơ Cửu, nếu mẹ em ra khỏi quan tài, e rằng người trong cả thôn sẽ không sống được. Đám dơi này tế bái mặt trăng, hấp thụ âm khí từ mặt trăng. Dơi thuần âm, máu dơi càng là vật cực âm, cực uế (không sạch sẽ). Mà mẹ em hấp thụ máu của chúng, chỉ sợ đã trở thành lệ quỷ rồi.”
Những lời này của Triệu Tử Long khiến tôi không nói nên lời.
“Nếu anh đoán không nhầm, nhất định bên mộ của mẹ em có chôn thi thể của trẻ con. Anh từng đọc thấy ghi chép trong sách cổ ở đạo quán, hình như gọi là sát trận dưỡng quỷ, là một loại thuật pháp ác độc. Có người muốn nuôi mẹ em thành ác quỷ, nên mới giết chết những người thân nhất bên cạnh bà ấy, gợi lên oán khí lớn nhất của bà. Thủ đoạn của người này đúng là quá tàn nhẫn.”
Nghe Triệu Tử Long giảng giải, tôi mới hoàn toàn hiểu ra. Thảo nào Chu Bát Tự muốn lợi dụng quỷ hồn của chú Tư, khiến chú ấy nhập vào cha tôi, dụ tôi tới trước mộ mẹ, đó là vì lão ta muốn giết chết người thân thiết nhất của bà ngay trước mặt bà ấy.
Nếu tối đó cha tôi đập chết tôi thật, sau đó lại đập chết ông nội thì đúng là thảm kịch nhân gian, cha giết con, con giết cha.
So với khoái cảm trả thù được ông nội thì e rằng, thủ đoạn tàn nhẫn này càng khiến lão ta sung sướng hơn.
Mà thảm kịch như vậy, quỷ hồn của mẹ tôi đương nhiên sẽ cảm nhận được. Người đàn ông của bà giết chết con ruột bà, còn giết cả cha chồng của bà.
Đừng nói đó là quỷ, cho dù là người sống cũng sẽ oán hận sâu đậm, không chết thì cũng điên. Mà thứ Chu Bát Tự muốn chính là gợi lên oán khí thâm sâu nhất của mẹ tôi, từ đó biến bà thành lệ quỷ khủng khiếp.
Như vậy, Chu Bát Tự không chỉ trả thù được ông nội mà còn nuôi được một lệ quỷ cực mạnh như mẹ tôi, đúng là một mũi tên trúng hai đích.
Nhưng người xưa thường nói, ngẩng đầu ba thước có thần minh, người tính không bằng trời tính. Chu Bát Tự hoàn toàn không ngờ được rằng, khi ông nội cắm nhang tế bái mẹ tôi, đã vô tình phát hiện ra trận pháp này, từ đó tương kế tựu kế, tìm ra Vương Tử Long, ngăn chặn được thảm kịch và cũng buộc lão ta phải chủ động hiện thân giết chúng tôi.
Khi tôi nhớ lại đến đây, mồ hôi trên trán vã ra, khiến tóc tôi dính bết lại.
Giờ thì tôi mới cảm thấy lo sợ cực kỳ, cả người cũng run rẩy. Tên Chu Bát Tự này quá đáng sợ, đúng là còn đáng sợ hơn cả quỷ.
“Sơ Cửu, đừng sợ, có anh ở đây mà!”
Đúng lúc này, Triệu Tử Long vỗ vai tôi, cười sang sảng.
Nhìn nụ cười của anh ấy, nỗi sợ trong lòng tôi giảm bớt không ít. Tôi thở hắt một cái, ừ một tiếng, không nói gì thêm.
Đợi sau khi tâm trạng tôi đã ổn định, Triệu Tử Long bắt đầu nghiêm túc quan sát xung quanh. Quan sát được một lúc thì anh ấy đột nhiên ngồi xuống cào một chỗ đất của phần mộ, nói:
“Sơ Cửu, cậu xem, đầu mộ chôn một thanh kiếm kim tiền, đây là pháp khí của sư phụ anh. Kiếm kim tiền trấn mộ, chắc hẳn sư phụ định ngăn chặn sát trận dưỡng quỷ của kẻ đó, không để mẹ em hấp thụ những oán khí của cô hồn dã quỷ. Sư phụ đã làm pháp rồi, nhưng rốt cuộc người đã đi đâu? Còn cả ông nội của em, lẽ nào bọn họ…”
Khi Triệu Tử Long đào đất ở đầu mộ lên, tôi đã nhìn thấy thanh kiếm kim tiền được cắm ở đó. Nếu không phải anh ấy tinh mắt thì chắc chắn người bình thường sẽ không phát hiện ra ngôi mộ này còn được cắm một thanh pháp khí.
Nhưng nghe câu nói sau cùng của anh ấy, trong lòng tôi bỗng giật thót. Lẽ nào, ông nội tôi và Tiêu Dao Tử đã thật sự trúng độc thủ của Chu Bát Tự, đến ngay cả thi thể cũng bị mang đi?
Nếu Tiêu Dao Tử là đạo sĩ của núi Miêu Vương thì ông ấy chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của chúng tôi. Nhưng nếu đến ngay cả ông ấy cũng bị hại chết thì tôi phải làm sao?
Tôi bắt đầu thấy tuyệt vọng, bèn hỏi:
“Tử Long, anh định thế nào?”
“Đợi! Anh tin sư phụ, dù ông ấy có chết thì nhất định cũng sẽ báo mộng cho anh biết!”
Triệu Tử Long đáp lại rất chắc chắn, không hề do dự.
“Vậy nếu ông nội em và sư phụ anh, bọn họ thật sự đã…”
Tôi không nói ra nửa câu sau, tôi sợ điều đó sẽ trở thành sự thật.
“Nếu thật sự như vậy, chúng ta sẽ giết! Giết kẻ ác kia, dùng máu của lão để tế sư phụ anh và cả ông nội em! Anh với em còn nhỏ, dù lúc này không thể giết chết được lão thì vẫn còn cả đời để cho chúng ta giết lão.”
Giọng điệu Triệu Tử Long rất nghiêm túc, đôi mắt có thần của anh ấy khiến tôi như nhìn thấy ánh sáng của hy vọng.
Nhiệt huyết trong tôi cũng bị anh ấy gợi lên, tôi cũng hét theo:
“Giết! Giết chết tên khốn kiếp đó!”
Triệu Tử Long thấy tôi cũng bày tỏ thái độ, cười gật đầu, một tay vỗ lên vai tôi, một tay đặt trước ngực, hứa với tôi rằng:
“Sơ Cửu, em yên tâm, anh sẽ bảo vệ em!”
Ừm. Tôi gật đầu thật mạnh. Đây là lời thề của chúng tôi! Lúc này Triệu Tử Long giống như anh ruột của tôi vậy.
Sau đó, chúng tôi xuống núi, bởi vì không nghĩ ra được cách nào nên chúng tôi chỉ đành chờ đợi, đợi ông nội và ông Tiêu Dao Tử trở về, hoặc là đợi Chu Bát Tự xuất hiện thêm lần nữa.
Về tới nhà tôi, Triệu Tử Long làm ít đồ cho tôi ăn. Chúng tôi đều rất mệt, chen chúc trên chiếc giường nhỏ của tôi ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này rất yên lành, tôi ngủ một giấc tới tận trưa hôm sau thì nghe thấy tiếng chiêng trống gõ vang bên ngoài.
Nghe thấy tiếng trống chiêng, tôi lập tức ngồi bật dậy. Thôn của chúng tôi không lắp loa phát thanh, thường trong thôn có chuyện gì lớn đều gõ chiêng trống để thông báo cho mọi người.
Khi tôi tỉnh dậy, Triệu Tử Long đã dậy rồi. Anh ấy đang ngồi bên cửa sổ, nhìn thấy tôi tỉnh bèn nói:
“Đi, chúng ta đi xem có phải là cao nhân do trưởng thôn mời đã tới rồi không.”
“Vâng!”
Tôi gật đầu, vội vàng tụt xuống khỏi giường, rửa mặt qua loa bằng nước lạnh rồi cùng Triệu Tử Long ra ngoài.
Khi chúng tôi ra khỏi cửa đã nhìn thấy người dân trong thôn đều đi về phía nhà văn hóa. Lúc đầu nhìn thấy họ tôi còn hơi sợ, sợ bọn họ bắt tôi.
Nhưng khi thấy họ không hề có địch ý với mình, tôi thầm thở phào. Đợi đến khi bọn tôi tới nhà văn hóa thì thấy người đã chen chúc đầy ở đó.
Trên bục, có hai người đàn ông trung niên đang ngồi. Bọn họ đều mặc trang phục kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen, dáng vẻ nhìn rất nghiêm túc, kiệm lời.
Trưởng thôn đứng ngay bên cạnh, phục vụ hạt dưa, rượu thuốc rất nhiệt tình.
Tôi và Triệu Tử Long vừa chen vào thì trưởng thôn bắt đầu giới thiệu:
“Thưa bà con, đây là sư phụ chuyên làm người giấy do con trai tôi mời từ trên thị trấn về. Bọn họ đều là cao nhân đắc đạo, sau khi biết được chuyện trong thôn chúng ta đã tự nguyện giúp đỡ, còn không lấy một xu, nhưng…”
Khi trưởng thôn nói tới đây, bỗng dưng không nói tiếp nữa. Tất cả mọi người đều không ngờ trưởng thôn sẽ dừng lại, đang định làm ầm lên.
Nào ngờ, có hai người xuất hiện phía sau lưng, ghì chặt cánh tay tôi…
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận