Người nói chuyện có hơi ngông cuồng, vừa mới dứt lời đã nâng kính cửa sổ xe lên, trực tiếp bảo tài xế khởi động xe phóng đi thẳng. Cứ thế để lại mấy người chúng tôi với những khuôn mặt tức giận đang nhìn nhau, đến cơ hội để đáp trả cũng không có.
"Mẹ nhà nó, cái thằng cha đó đúng là bất lịch sự vãi ra. Đừng để rơi vào tay Lỗi gia tôi, bằng không tôi bắt hắn quỳ mà hát bài Biển lớn!" Vương Lỗi nổi cáu, chửi ầm lên trong làn khói xe của chiếc xe kia để lại.
"Anh Vương Lỗi, em xem tivi thấy người ta đều bảo là quỳ xuống mà hát bài Chinh phục mà? Sao lại đổi thành Biển lớn rồi?" Cô nhóc Lâm Y Y túm được chi tiết này, bèn lập tức vặn hỏi Vương Lỗi.
Vương Lỗi nhíu mày, giải thích: "Y Y, biển lớn toàn là nước, có thể đựng được nước mắt đó! Ý anh muốn nói là, nếu hắn mà rơi vào tay anh, anh sẽ khiến cho hắn khóc lụt biển luôn!"
Giải thích thế mà cũng được à, ghê thật.
Tôi cũng chuẩn bị lên xe, người đàn ông mặc comple lúc này mới lên tiếng, "Các vị, người vừa nãy nói chuyện chính là tổ trưởng của chúng tôi, Long Dương, sẽ toàn quyền phụ trách lần hành động này. Tuy tính cách Long Dương có hơi cao ngạo, nhưng cũng có vài phần bản lĩnh. Ý của tôi là, nếu như không cần thiết thì cố gắng đừng gây chuyện. Lấy đại cục làm trọng, đại cục làm trọng!"
Anh ta hẳn là đến để đánh tiếng trước với chúng tôi, sợ chúng tôi với tổ trưởng của anh ta nảy sinh mâu thuẫn. Tôi đương nhiên cũng biết điều này, người có thể vào được tổ đặc thù chắc chắn phải có bản lĩnh riêng.
Nhưng nước sông không phạm nước giếng, chúng tôi cũng chẳng sợ ai. Nếu như vượt giới hạn, chúng tôi cũng sẽ không nể nang gì hết.
Tôi cười đáp: "Anh yên tâm đi, chúng tôi biết mà! Chỉ cần đừng quá đáng quá, chúng tôi vẫn có thể nhịn được!"
"Đúng rồi, lần này có bao nhiêu người là của các anh?" Tử Long tiếp lời.
Người đàn ông mặc comple cười: "Hai người, một người chính là Long Dương ban nãy, còn có một người bị cà lăm nữa. Ngoài ra thì chỉ còn mấy người các cậu thôi! Nhớ phải cẩn thận nhé, tất cả xin nhờ hết vào các vị!"
Anh ta nói xong cũng chẳng chịu giải thích thêm cho chúng tôi, rõ ràng là không trâu bắt chó đi cày. Chúng tôi trong lòng nghĩ không thông nổi, hóa ra lần đi biên giới này, chúng tôi chính là đội chủ lực, bên bọn họ chỉ phái đi hai người lãnh đạo.
Nhưng nếu đã đồng ý rồi thì cũng chẳng thể đổi ý được. Sau khi chúng tôi lên xe, chiếc xe cũng chạy đi luôn. Tôi với Triệu Tử Long, Y Y, Vương Lỗi chung một xe.
Bác Diệp và Diệp Chu Tinh, Mạnh Doanh chung một xe. Vốn dĩ Diệp Đường cũng muốn đến, nhưng hiện giờ Diệp gia không thể không có cô ấy được, nên chỉ đành phái mấy đệ tử Diệp gia đi theo giúp đỡ, coi như là bày tỏ lòng cảm kích đối với Diệp Chu Tinh.
Đoàn người cũng phải chừng mười người, đội ngũ này không tính là nhỏ, chắc chắn đi đến đâu cũng sẽ gây chú ý.
Cũng vì điều này, chúng tôi đều thống nhất mặc quần áo bình thường, trông không khác gì đám du khách đi du lịch đó đây. Chỉ cần không ra tay, có lẽ sẽ không bị bại lộ.
Tổ đặc thù sợ chúng tôi thất lạc nhau, nên đeo cho chúng tôi mỗi người một chiếc vòng tay định vị.
Sau khi lên xe, Vương Lỗi lăn ra ngủ say như chết, Triệu Tử Long thì chỉ hỏi: "Sơ Cửu, chuyện quán trọ Tử Thi đã giải quyết xong xuôi rồi chứ?"
"Vâng!" Tôi gật đầu, đoạn nói: "Cuối cùng cũng có thể giết chết được Chu Bát Tự, trả thù cho sư phụ và mọi người!"
"Đúng vậy!" Triệu Tử Long tận tai nghe được đáp án này, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Y Y ngồi kế bên tài xế, lúc chúng tôi nói chuyện, cô ấy ngoái đầu lại nhìn chúng tôi, hỏi: "Anh Cửu, Chu Bát Tự rốt cuộc là ai vậy?"
Tôi nhoẻn miệng cười: "Là một kẻ thù của anh, lão làm chuyện táng tận lương tâm, đáng chết!"
Thật ra có nhiều lúc tôi muốn nói cho Y Y biết, Chu Bát Tự chính là cha ruột của cô ấy. Nhưng tôi không nói gì cả, bởi vì tôi đã suy nghĩ kĩ rồi.
So với việc để Lâm Y Y sống trong sự dằn vặt, chẳng thà đừng để cho cô ấy biết, cha của cô ấy là kẻ xấu tội ác chồng chất.
Trong lòng tôi cũng thấy áy náy với Y Y, song tôi cũng chỉ có thể chôn sâu bí mật này vào tận đáy lòng. Ít nhất thì như thế cũng có thể khiến cô ấy vui vẻ, lạc quan sống cả đời.
Lâm Y Y ồ lên một tiếng, cũng không hỏi tiếp nữa.
Tôi quay sang hỏi: "Tử Long, người của tổ đặc thù nói, tín vật của chưởng môn phái Phù Lục chúng ta cũng bị thất lạc ở nơi trận đấu pháp diễn ra."
"Không sai!" Tử Long gật đầu, nói: "Lúc bé anh từng được nghe sư phụ nhắc tới, nói rằng Miêu Vương Quan của chúng ta chỉ là một nhánh của phái Phù Lục mà thôi. Lúc Đạo giáo bắt đầu sa sút, phái Phù Lục chúng ta cũng theo đà sụp đổ. Không có tín vật của chưởng môn phái Phù Lục, không có anh hùng có thể thống lĩnh phái Phù Lục, nên phái Phù Lục mới bị phân tán! Nguyện vọng của sư phụ trước giờ vẫn là, tìm lại ấn Phù Lục, gây dựng lại một phái Phù Lục huy hoàng. Cho nên, lần này đi nhất định phải tìm được tín vật chưởng môn của phái Phù Lục, triệu tập tất cả những đệ tử của phái Phù Lục đã phân tán khắp nơi trở về!"
"Ừm!" Tôi gật đầu, nói: "Thân phận hiện giờ của em là phái Huyền Chân, chuyện của phái Phù Lục giao cả cho anh vậy! Đại ấn Huyền Chân của phái Huyền Chân cũng thất lạc ở chỗ đấu pháp, em cũng giống như anh, tìm đại ấn Huyền Chân về để chấn hưng phái Huyền Chân. Đạo môn nước ta sau bao nhiêu năm giờ chỉ còn quy lại ba giáo phái lớn, phái Phù lục, phái Huyền Chân và phái Luyện Đan. Lúc trước giao chiến với người của Linh tộc, em có thể cảm nhận được, thực lực của họ rất mạnh, đấy là khi bọn họ chỉ đang âm thầm phát triển! Chúng ta nhất định phải liên hợp, khôi phục lại ánh hào quang của Đạo môn chính thống, như vậy mới có thể chống lại Linh tộc! Hơn nữa, bản thân em cũng có suy nghĩ riêng, còn hai năm nữa là đến kiếp nạn của thôn Ma Câu, thời gian trôi qua nhanh quá! Nếu như thật sự có thể khôi phục lại được thực lực của Đạo giáo, ít nhất đến lúc đó quay về thôn Ma Câu, em cũng có đủ khả năng để đánh một trận với tôn chủ Linh tộc!"
"Đúng vậy!" Tử Long nghiêm túc đáp lại: "Đến lúc đó nếu như anh có thể thống lĩnh phái Phù Lục, nhất định sẽ đứng về phía em!"
"Được!" Tôi nở nụ cười. Sau khi hàn huyên chút chuyện vụn vặt, tôi quay sang hỏi tài xế: "Anh tài xế này, chúng ta đi đến chỗ nào của tỉnh Q vậy?"
Tài xế chắc là phải lái xe nên cũng hơi buồn chán, nghe thấy tôi hỏi thì tinh thần phấn chấn hẳn, miệng đáp: "Đạo trưởng, lần này chúng ta đến huyện D của tỉnh Q. Vị trí cụ thể thì hình như là ở thị trấn S."
Tôi và Tử Long cũng chưa được đi nhiều nơi, nên cực kì tò mò về mọi thứ. Anh tài xế này lại là người chuyên lái xe cho người của tổ đặc thù, bình thường cũng nghe được không ít chuyện trong ngành.
Tôi mới hàn huyên với anh ta vài câu, anh ta đã nổ một tràng: "Thị trấn S giờ đã trở thành một địa điểm du lịch rồi. Trong sự kiện đấu pháp năm đó, thị trấn S này cũng chịu ảnh hưởng. Thế nên mới nói, lần này các vị sẽ phải bắt đầu tìm từ trấn S. Nhưng càng là nơi ở gần biên giới, người của tam giáo cửu lưu* lại càng nhiều, các vị phải cẩn thận! Đừng có tùy tiện nhận đồ của người lạ, cũng đừng vi phạm vào những điều cấm kỵ của họ. Nếu không sẽ có thể gặp phải phiền phức không đáng có."
(*) Tam giáo cửu lưu: Ba giáo phái là Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo và 9 học phái lớn thời Chiến quốc là: Nho gia, Đạo gia, Âm Dương gia, Phật gia, Danh gia và Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia. Từ này được dùng để phiếm chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội.
Anh tài xế này có lòng tốt nhắc nhở chúng tôi, tôi cũng cảm kích nói câu cảm ơn. Tôi dần trầm tư, sau sự kiện đấu pháp năm đó, những cao thủ Đạo môn thời bấy giờ đều đã biến mất, ngay cả xác cũng không tìm thấy. Rõ ràng là có điều quái lạ.
Hơn nữa, người của tổ đặc thù vẫn một mực tìm kiếm, nhưng không tìm ra được. Xem ra, sự biến mất của họ có điều gì đó quái dị.
Nhưng tôi không lo lắng những thứ này, điều mà tôi lo lắng là thuật giáng đầu, quỷ vương, cả các loại tà thuật của họ nữa. Mấy nước kia là nơi khởi nguồn của hắc vu thuật, độ kinh khủng có lẽ cũng không kém cạnh gì cổ thuật Miêu Cương là bao.
Hơn nữa, cổ thuật và trùng thuật của Miêu Cương cũng là một phần tà thuật của họ. Đạo môn lại chẳng có mấy ghi chép, đặc biệt là ghi chép liên quan đến hắc vu thuật.
Chúng tôi không có hiểu biết gì nhiều về đối thủ nên sẽ rất khó để có biện pháp đối phó hữu hiệu. Hắc vu thuật có thể lưu truyền đến nay, vậy nhất định là có sự đặc biệt và chỗ đáng sợ của nó.
Nhưng tôi tin tưởng, vạn biến cũng không thể rời khỏi đạo, chỉ cần là tà thuật, đạo thuật chắc chắn sẽ có cách khắc chế nó.
Lúc tôi đang trầm tư, anh tài xế lại bắt đầu cất giọng, "Giáo phái lợi hại nhất bên đó chính là Vu giáo. Họ cung phụng tà thần, bởi vậy tuyệt đối đừng mắc bẫy họ, nếu không kết cục sẽ rất thê thảm. Tôi từng đưa người của Đạo môn qua đó, nhưng không ai có thể sống sót quay về. Cho nên lần này, hi vọng các vị có thể trở về bình an!"
"Cảm ơn anh!" Anh tài xế này rất nhiệt tình, luôn nhắc nhở chúng tôi về nhiều thứ.
Sau đó tôi cũng thấy hơi buồn ngủ, nên dựa lên ghế ngủ thiếp đi. Cũng không biết chợp mắt được bao lâu, đến khi xe dừng lại, tôi thấy bên ngoài trời đã tối om, có lẽ đã vào đêm.
Không xa phía trước chúng tôi là một thị trấn rất náo nhiệt. Cho dù là nửa đêm nhưng đèn đuốc vẫn sáng choang.
Từ xa trông lại có thể thấy được có không ít du khách. Mùa này vừa hay cũng không quá lạnh hay quá nóng, cho nên du khách đến đây tương đối nhiều.
Anh tài xế mỉm cười với chúng tôi, còn làm ra một động tác như đang bái thần, sau đó nói: "Đến nơi rồi, đây chính là thị trấn S! Tôi sẽ cầu khấn cho các vị, cầu cho các vị có thể sống sót quay về!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận