Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 68: Con đường ma âm dương

Ngày cập nhật : 2025-07-22 08:59:30
Nơi này và Tương Tây tiếp giáp nhau nên lộ trình không quá xa. Tương Tây Miêu Cương được giới thiệu là một vùng rất rộng rãi. Người ngoài đều cho rằng, toàn bộ dải Hồ Nam thuộc Tương Tây, nhưng thực tế lại không phải như vậy.
Tương Tây Miêu Cương chân chính, nằm ở nơi núi cao rừng sâu tiếp giáp giữa Quý Châu và Hồ Nam. Chỉ có những người sống trong nơi núi cao rừng sâu mới có thể tìm thấy tộc người Miêu và người Thổ Gia chân chính.
Chúng tôi xuất phát vào buổi sáng, tôi, Tử Long, bác Diệp, Diệp Đường ngồi một xe, Diệp Thiếu Khanh ngồi ở một xe khác. Trên đường đi, tôi hỏi thăm: "Diệp Đường, từ lúc tôi gặp Diệp Thiếu Khanh tới giờ, anh ta chưa từng mở miệng nói một câu nào. Tôi cảm thấy người này có chút cổ quái, năng lực của anh ta thế nào?"
"Anh ta à?" Diệp Đường đang ngẩn ngơ nhìn ngoài cửa xe, không biết đang nghĩ gì nữa. Nghe tôi hỏi thì cô ấy mới hoàn hồn, chau mày suy nghĩ một lát rồi nói: "Anh ta lớn hơn tôi mấy tuổi, tính cách rất cổ quái. Từ trước quan hệ giữa tôi và anh ta đã không tốt. Chưa ai từng thấy anh ta ra tay nên tôi cũng không biết đạo hạnh của anh ta như thế nào. Hơn nữa, quan hệ giữa anh ta và chị gái anh ta cũng không tốt đẹp. Chú hai vẫn còn một người con gái, tên là Diệp Chu Tinh, đối với tôi rất tốt. Chỉ là tính cách chị ấy rất độc lập, chị ấy không sống ở Diệp gia mà lựa chọn làm ở bộ phận đặc thù của Bộ Công an, rất ít khi về nhà."
Lúc nghe đến bộ phận đặc thù của Bộ Công an, tôi rất tò mò bèn hỏi thêm: "Bộ Công an, còn có bộ phận đặc thù sao?"
"Ừm!" Diệp Đường gật đầu nói: "Bộ Công an có một bộ phận đặc thù, rất thần bí, không phụ trách các vụ án của người sống, cũng không đi bắt người sống. Bộ phận này phụ trách điều tra các vụ án linh dị mà cảnh sát không có cách nào phá được, ngoài ra còn phụ trách đi tập hợp các tin tức linh dị ở các nơi trên toàn quốc. Năm đó bố tôi cũng đồng ý để chị ấy đi làm, nói là coi như tạo mối quan hệ với giới chính trị, sau này có gặp rắc rối gì cũng tiện bề xử lý!"
Nghe Diệp Đường nói vậy, tôi lại hiểu thêm vài phần về gia tộc đạo môn, chẳng trách hiện tại đạo môn có thể phát triển mạnh mẽ như vậy. Bởi vì bọn họ không chỉ có quan hệ qua lại với những người có tiền, mà còn cả với những người có chức vụ.
Không giống với các đạo quan đang suy tàn hiện giờ, những người tu hành đều có vài phần chính khí kiểu mấy lão đạo sĩ xưa, không thích dùng mánh khóe. Chính điều này đã khiến các đạo quan ngày càng suy tàn, thậm chí bắt đầu dần dần biến mất.
Có tôi mở màn, mấy người trên xe chúng tôi bắt đầu trò chuyện với nhau. Lúc nói đến chuyện sư phụ bị kẻ thần bí dùng cổ độc hạ độc chết, bác Diệp cũng tức giận hứa hẹn: "Sơ Cửu, Tử Long, đợi khi chúng ta lấy được nấm quan tài, tôi sẽ cho người nhà họ Diệp chia nhau đi tìm bọn chúng. Tuy cả tỉnh rộng lớn như vậy, nhưng dựa vào sức mạnh của nhà họ Diệp, muốn tìm một người cũng không phải là việc quá khó. Hơn nữa, cổ độc là Tương Tây Miêu Cương lưu truyền lại. Nói không chừng, lần này chúng ta có thể có được thu hoạch bất ngờ."
Bác Diệp nói đến đây, cười thần bí nhìn tôi, lại còn nhìn chằm chằm vào thước trấn hồn phía sau lưng tôi nữa.
Tôi hoàn toàn không hiểu hàm ý ẩn trong ánh nhìn đó của bác Diệp. Khi tôi hoàn hồn thì bác Diệp đã quay đầu đi rồi, tôi chỉ đành nói một câu, cảm ơn sự giúp đỡ của bác.
Tôi có cảm giác bác Diệp đã nhận ra thước trấn hồn trên lưng tôi. Tôi đã có thể chắc chắn rằng, ông ấy cũng là một người thuộc phái Huyền Chân. Hơn nữa, đến cả ông ấy cũng nói lần này đi Miêu Cương, không chừng còn có thể có thu hoạch bất ngờ.
Trong lòng tôi có nghi hoặc, nhưng không tiện hỏi tiếp, càng không tiện quan sát ông ấy kỹ hơn, tôi chỉ có thể ngây người nhìn ra ngoài cửa xe.
Mãi đến trưa, chúng tôi mới tới được ranh giới của Khải Lý, sau khi ăn trưa xong chúng tôi lại vội vã lên đường.
Khải Lý đã biến thành thành phố du lịch, ở nơi này tộc người Miêu được gọi là Thục Miêu, chính là người Miêu đã được Hán hóa. Mà lần này chúng tôi đến, cần đi tìm là người Miêu nguyên thủy, là tộc người Miêu đã hoàn toàn cắt đứt sự tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Mà nhóm người bác Diệp dường như đã lên sẵn lộ trình từ trước, hoàn toàn không gặp phải những rắc rối không cần thiết nào cả. Cả đoàn hướng thẳng về phía biên giới Hồ Nam.
Bác Diệp ngồi ghế bên cạnh tay lái chỉ đường, giống như bác ấy đã từng đến nơi này rồi vậy, xe cứ thế chạy thẳng về một hướng. Đến khi trời tối, xung quanh cũng đã không còn nhìn thấy bất cứ căn nhà nào nữa.
Ngước mắt nhìn lên, xung quanh toàn là núi non trùng điệp. Đặc biệt là trước mắt chúng tôi xuất hiện một ngọn núi cao vút tầng mây.
"Nếu như tôi nhớ không nhầm thì, vượt qua ngọn núi cao trước mắt là chúng ta đã đi vào địa phận của Tương Tây. Mọi người tập trung tinh thần đi, vùng núi Tương Tây này, đêm đến sẽ xuất hiện rất nhiều thầy (chỉ những người làm những công việc liên quan tới hồn ma, như ông đồng bà cốt). Nếu như dính phải bẫy của bọn họ thì tùy cơ hành động!" Bác Diệp nhìn ngọn núi trước mặt, đồng thời nghiêm túc nhắc nhở mọi người.
Nghe bác Diệp nói vậy, chúng tôi cũng vực dậy tinh thần. May mắn thay, ngọn núi này có một con đường núi rất gồ ghề, xe bình thường là đi không nổi, nhưng xe của chúng tôi là xe việt dã, hoàn toàn có thể leo lên được.
Như thế này có thể tiết kiệm được nhiều thời gian, xe vừa bắt đầu leo lên núi, liền chòng chành dữ dội, đi đến đâu lại có ổ gà đến đó, bên cạnh còn là vách đá cheo leo nữa. Tôi vận dụng cả tay cả chân để bấu chặt, tay nắm chặt cứng lấy tay cầm phía cửa sổ của xe, trong đầu chỉ lo xe sẽ bị lật.
Vất vả lắm mới leo lên được lưng chừng núi, đường đi có vẻ bằng phẳng hơn, vừa hay xuất hiện một đoạn dốc. Ban đầu tôi không có phát hiện ra điều này, nhưng sau khoảng hơn mười giây, tôi phát hiện ra xe lao đi càng lúc càng nhanh, giống như mất phanh vậy.
Tôi thầm nghĩ trong lòng, lái xe bỗng hốt hoảng hét lên, đồng thời quay đầu lại nói: "Tiểu thư, bác Diệp, xe mất lái rồi, phanh lại không được!"
Cơ hồ như cùng lúc với lúc anh ta nói xe mất lái, phía trước bỗng xuất hiện một khúc quẹo, bên dưới chính là vách núi cao dựng đứng.
"Mau nhảy ra khỏi xe!" Tử Long là người có phản ứng đầu tiên, anh ấy lập tức đạp mở cửa xe, nhanh chóng nhảy xuống xe.
Tôi vừa hay ngồi bên còn lại, lúc Tử Long hô lên, tôi cũng đạp cửa xe, kéo theo Diệp Đường nhảy xuống. Vừa nhảy xuống, quán tính khiến chúng tôi lăn lộn vài vòng trên mặt đất.
"Sơ Cửu, cẩn thận!" Còn chưa kịp đứng vững lại, Triệu Tử Long bỗng nhiên hét lớn, sau đó lao tới, kéo hai chúng tôi sang một bên.
Ngay sau đó chính là một cú va chạm tóe ra lửa, một chiếc xe ở phía sau mất lái lao tới, cùng với chiếc xe mà chúng tôi vừa nhảy xuống, cùng nhau lao xuống vách đá.
Một lúc sau, chúng tôi mới nghe thấy một tiếng nổ lớn rầm rầm. Mà xe của Diệp Thiếu Khanh là chiếc xe đi cuối cùng, nhìn thấy xe của chúng tôi mất lái đã kịp thời phanh lại.
Tôi nhìn thấy bác Diệp cũng kịp nhảy xuống, Tử Long không sao, trong lòng mới có thể thở phào một tiếng nhẹ nhõm. Đáng tiếc là lái xe và những người ngồi xe phía sau nữa, toàn bộ đều theo xe lao xuống vách núi.
Bác Diệp đi đến bên vách núi, dùng đèn pin soi xuống dưới, tất cả chúng tôi đều nhìn thấy, bên dưới có đến mấy chiếc xe bị phá hỏng.
Xem ra, nơi này đã xảy ra tai nạn ô tô, nhưng xe đang chạy yên lành, sao bỗng nhiên lại mất lái?
Tôi đang nghĩ đến đây thì phát hiện mặt đất dưới chân ướt nhẹp, như kiểu đạp phải thứ gì đó. Tôi định cúi xuống nhìn thì một đệ tử của Diệp gia bỗng nhiên chìm xuống, hoảng loạn hét lên: "Bác Diệp, cứu mạng!"
Mặt đất tối thui như mực, lúc này mọi người đều chưa lấy ra đèn pin, chỉ có bác Diệp là cầm một cái trong tay. Đèn pin của bác Diệp vừa soi tới, chúng tôi đã nhìn thấy mặt đất đều là máu.
Mà trong vũng máu đó, một bàn tay trắng bệch chìa ra, đang nắm lấy mắt cá chân của đệ tử đó kéo xuống. Vốn dĩ mặt đất rất cứng chắc, vậy mà giờ lại giống như biến thành đầm lầy.
"Đây là con đường âm dương, không dành cho người sống đi, mọi người mau chóng đi về trước, nhanh!" bác Diệp nhìn thấy bàn tay xuất hiện trong vũng máu, lập tức hét lớn.
Lúc bác Diệp hô lớn lên đó, tay bác cũng lập tức ném một đồng tiền Ngũ đế về phía bàn tay kia. Tiền Ngũ đế vừa hay đụng trúng vào bàn tay đó, khiến nó co rúm lại trong đau đớn.
Đệ tử kia sau khi bò được lên trên liền chạy thẳng về phía trước, tôi để Tử Long đi trước dẫn đường, còn bản thân thì ở lại giúp đỡ bác Diệp.
Tử Long cầm một vốc tiền Ngũ đế, vừa rải chúng trên mặt đất vừa tiến về phía trước. Những người còn lại đều đi theo phía sau anh ấy. Khi bọn họ vừa đi khỏi, máu trên mặt đất từ từ tụ lại tiến về phía chúng tôi.
Chỉ một lát, tôi liền nhìn thấy vô số những cánh tay màu trắng bệch chìa ra từ trong vũng máu. Mà trong máu này tỏa ra một mùi hôi thối xộc đến mũi, giống như mùi xác chết thối rữa vậy.
Sau khi máu tụ lại về phía chúng tôi, tôi nhìn thấy bên dưới mặt đất có một loạt xác chết nằm ngay ngắn chỉnh tề, ngửa mặt lên trời.
Mà khi tôi đang nhìn về phía những xác chết này, toàn bộ bọn chúng bỗng nhiên mở mắt. Những đôi mắt đó nhìn thẳng vào chúng tôi, khuôn mặt tái nhợt lộ ra một nụ cười kì dị, đồng thời chìa tay về phía chúng tôi, như là muốn kéo chúng tôi xuống dưới đất.
"Con đường ma âm dương, người sống không qua được, Sơ Cửu, hãy cẩn thận đấy, tuyệt đối không được để bọn chúng kéo xuống!" Khi mà tôi đã rợn hết cả người, bác Diệp bỗng nhiên hét lên với tôi!
Vào lúc bác Diệp hét lên đó, tôi mới phát hiện ra chân của mình không cách nào di chuyển được nữa. Có vẻ như chân tôi đã bị thứ máu hôi tanh đó dính chặt lại rồi, hoàn toàn không thể nhấc chân lên được.

Bình Luận

0 Thảo luận