Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 171: Âm thầm lên kế hoạch

Ngày cập nhật : 2025-07-22 09:01:03
Người này rất thông minh, không gọi lấy một tiếng, đứng dậy rồi chạy thẳng về phía cửa quán trọ. Hiện giờ khoảng cách còn quá xa, gã ta sợ có gọi thì người bên trong quán trọ Tử Thi cũng không nghe thấy nên muốn chạy tới gần hơn!
"Gay rồi!" Vừa thấy gã chạy trốn, tôi lập tức chạy đuổi theo.
Gã còn cách cửa của quán trọ Tử Thi một khoảng, chỉ cần gã chạy gần hơn một chút là có thể gọi người bên trong sẽ nghe thấy.
Tôi không hoảng loạn. Biết đuổi theo không có tác dụng, tôi nhặt cục đá trên mặt đất lên, ném thẳng gáy gã.
Thế nhưng cái tên này rất cẩn thận, vừa chạy vừa quay đầu nhìn tôi. Thấy tôi ném đá về phía mình, gã vội vàng quay đầu tránh đi.
"Chết tiệt!" Thấy cục đá không ném trúng gã, tôi lại tiếp tục vừa đuổi theo vừa nhặt đá ném gã.
Nhưng lần này, tôi đột nhiên thấy có người chạy ra từ trong quán trọ Tử Thi. Tôi không dám đuổi theo nữa, chỉ có thể ảo não vỗ đùi mình cái đét, rồi xoay người chạy ngay.
"Tiếc quá, suýt chút nữa là mình có thể lén trà trộn vào trong đó rồi!" Trong lòng tôi thấy rất hối hận, nhưng trước mắt tôi phải trốn đi đã, sau đó lại tìm cơ hội.
"Anh Cửu, chờ em!" Nhưng tôi vừa mới chạy được một khoảng, đằng sau đã có người nhỏ giọng gọi tôi.
Nghe thấy có người gọi mình, tôi vội quay đầu nhìn, thì ra là con trai ông chú thợ rèn. Tôi thấy cậu ta giữ lấy cái tên đang chạy về, một tay bịt miệng, một tay cầm dao cắt đứt cổ gã, máu tươi không ngừng phun ra từ vết cắt.
Tên đó giãy chết một hồi, thân thể co giật mấy cái, cuối cùng hoàn toàn bất động.
Tôi thấy là con trai chú thợ rèn mới âm thầm thở phào, nhưng trái tim vẫn không ngừng đập mạnh. Sự thay đổi từ kinh hãi đến mừng rỡ thật đúng là khiến người ta khó mà thừa nhận nổi. Người yếu tim chắc đã chết đứng mất.
Lúc tôi đi về phía cậu ta, cậu ta cũng đã kéo thi thể của người kia đi giấu sau một tảng đá, rồi cậu ta mới cười nói với tôi: "Anh Cửu, em biết anh nhất định sẽ thoát được xuống mà!"
"Cảm ơn em!" Tôi không biết nên nói gì nữa, chỉ có thể thốt ra ba chữ này.
Cậu ta mỉm cười đáp lại, trên gương mặt cậu ta có sự chín chắn và bình tĩnh mà đáng lẽ ra không nên có ở cái độ tuổi này. Cậu ta nói: "Anh Cửu, anh cứ gọi em Tiểu Thiết là được."
"Tiểu Thiết?" Tôi gọi một tiếng rồi cười nói: "Tiểu Thiết, chúng ta kiếm chỗ trốn trước đã, sau đó em kể lại cho anh nghe tình hình bên trong."
"Được!" Tiểu Thiết dẫn tôi ra sau tảng đá. Sau khi ngồi xổm xuống, cậu ta mới kể lại tỉ mỉ: "Anh Cửu, anh không cần áy náy vì cái chết của cha em, tất cả đều là do lão Chu Bát Tự hết cả. Một dao lúc nãy của em cũng chỉ là để giải hương mê hồn trên người anh. Sau khi người của thôn Tiểu Nghĩa bọn em tới quán trọ Tử Thi, thầy bói quỷ đã cho bọn em uống thuốc giải."
"Ừ." Tôi đã đoán được tình huống này nên hỏi cậu ta: "Tiểu Thiết, thuốc giải ở đâu vậy?"
"Trên người thầy bói quỷ có thuốc giải! Hương mê hồn này là do lão luyện chế ra, không chỉ có nguyên liệu là hương dẫn hồn mà lão còn cho thêm cả thi du của trẻ con nữa, cho nên hiệu quả rất mạnh. E là cho tới lúc mặt trời lên rồi, bọn họ vẫn không thể động đậy được." Lúc kể đến đây, Tiểu Thiết giơ tay chỉ mấy người Tử Long ở trên đèn trời.
Sau khi trúng phải hương mê hồn thì tôi đã biết chuyện này. Hương mê hồn được tinh luyện này rất mạnh, tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng, thế nhưng lại có thể làm cho chúng tôi trúng chiêu mà không hề hay biết gì, chỉ điểm này thôi đã là rất đáng sợ. Điểm quan trọng nhất chính là, sau khi trúng phải hương mê hồn thì chẳng khác nào đã thành một kẻ tàn phế.
Tôi trầm tư một hồi, sau đó mới hỏi tiếp: "Tiểu Thiết, tình hình bên trong thế nào rồi?"
Tôi vừa hỏi vậy, Tiểu Thiết bèn cười đáp: "Anh Cửu, thật ra bây giờ các thầy pháp ở bên trong đều biết là mình đã bị Chu Bát Tự lợi dụng. Nhưng vợ con của bọn họ còn đang bị khống chế nên bọn họ đều không dám manh động. Lúc nãy em lén nói với bọn họ là anh sẽ tấn công vào đó. Còn em ra ngoài là để dẫn người nhà của bọn họ trốn đi, vậy thì bọn họ sẽ không còn phải lo lắng gì nữa!"
Nghe được lời này của Tiểu Thiết, tôi không khỏi giật mình, đồng thời cũng hoàn toàn thay đổi cái nhìn của mình về cậu thiếu niên mới mười mấy tuổi này.
Cách suy nghĩ cũng như sự chín chắn đó, tuyệt đối không phải thứ mà độ tuổi này của cậu ta có thể có được. Trong tương lai, chắc chắn cậu ta sẽ là một nhân vật đáng gờm.
Chỉ cần không đi nhầm đường, cậu ta tuyệt đối sẽ có tiền đồ khó mà đong đếm được. Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong, lần đầu thấy cậu ta và ông chú thợ rèn rèn sắt, tôi còn tưởng cậu ta chỉ là một thiếu niên bình thường.
Sau khi hoàn hồn, tôi vỗ vai cậu ta, khen ngợi: "Tiểu Thiết, khá lắm! Chú ở dưới suối vàng mà biết được thì nhất định sẽ vui lắm!"
Lúc tôi nhắc đến cha cậu ta, trên khuôn mặt cậu ta thoáng qua nét bi thương, thế nhưng cậu ta đã mỉm cười lại ngay, còn nói: "Anh Cửu, em cứu anh cũng là vì hy vọng anh có thể cứu thôn Tiểu Nghĩa bọn em."
"Ừ, em cứ nói đi, chỉ cần anh có thể giúp được, anh quyết sẽ không chối từ!" Tôi không hề do dự, lập tức hứa với cậu ta. Cậu ta cứu tôi, lại còn giúp tôi, được người ta cho một giọt nước thì phải đáp lại bằng cả một con suối, đây là điều sư phụ đã dạy tôi.
Tiểu Thiết nói: "Anh Cửu, em biết anh là người tốt, thế nhưng người trong thôn Tiểu Nghĩa bọn em cũng khó khăn lắm. Vất vả lắm bọn em mới có nhà, mới có thôn Tiểu Nghĩa, không cần tiếp tục sống cuộc sống đầy đau khổ của các thầy phép. Bọn em muốn tiếp tục kéo dài cái hạnh phúc yên bình và giản dị này. Nếu có thể, sau khi anh Cửu giết được Chu Bát Tự, hy vọng anh có thể tặng ngọc Tàng Phong cho bọn em, để bọn em không cần chịu ảnh hưởng của ngũ tệ tam khuyết nữa!"
Nói thật, càng tiếp xúc với Tiểu Thiết, tôi càng cảm thấy cậu ta không phải thiếu niên mười mấy tuổi mà càng giống như một người trưởng thành hai, ba mươi tuổi.
Cậu ta suy tính mọi chuyện rất cẩn thận, chứng tỏ trước kia bọn họ đã sống rất khốn khổ, và vất vả lắm mới có nhà nên càng quý trọng nó hơn.
Tôi vừa cảm động nhưng lại càng xúc động hơn nữa, tôi gật đầu, cam đoan với cậu ta: "Tiểu Thiết, em yên tâm đi, chỉ cần lấy được ngọc Tàng Phong, anh nhất định sẽ đưa nó cho mọi người!"
Nào ngờ, Tiểu Thiết lập tức đứng lên, định quỳ xuống trước tôi. Tôi lập tức ngăn cậu ta lại, nói: "Tiểu Thiết, em là đàn ông, chỉ nên lạy trời lạy đất lạy cha mẹ! Cho dù gặp phải khó khăn lớn thế nào, em cũng không được thỏa hiệp! Cuộc sống thực sự rất gian khổ, mà cuộc sống của các thầy phép lại càng không dễ dàng gì. Nhưng em nhất định phải tin tưởng, tất cả đều là sự an bài của số mệnh!"
Lúc nói những lời này, chính tôi còn âm thầm tự cười giễu chính mình, không biết từ lúc nào mà mình lại có những cảm ngộ kiểu này.
Tiểu Thiết ngẩn ra, sau đó gật đầu thật mạnh, ôm quyền nói: "Anh Cửu, em đại diện cho thôn Tiểu Nghĩa, đại diện cho cha mình, xin được cảm ơn anh!"
"Không có gì!" Tôi cười đáp.
Tiểu Thiết nói tiếp: "Anh Cửu, anh mau đi đi, bây giờ anh trà trộn vào trong đó, người của thôn Tiểu Nghĩa sẽ giúp anh! Nhân lúc người của Linh tộc còn chưa đến, em sẽ dẫn vợ con bọn họ rời đi, để bọn họ không còn nỗi lo gì cả, bọn họ sẽ cùng sống chết với anh!"
"Ừ." Tôi gật đầu, nói: "Đi đi, nhớ cẩn thận đấy!"
Tiếp đó, Tiểu Thiết mới chạy nhanh xuống núi. Tôi thấy cậu ta đi khuất rồi, lúc này mới cởi quần áo của một người trong số mấy kẻ đã bị đánh ngất, thay xong quần áo của kẻ đó rồi, tôi còn bôi bùn lên mặt mình. Khi đã chắc chắn mặt mình đủ bẩn, tôi mới đi về phía cửa chính của quán trọ Tử Thi.
Thước Trấn Hồn của tôi đã bị Chu Bát Tự lấy đi, trên người tôi chỉ còn con dao găm Tiểu Thiết để lại cho mình, tôi giấu nó trong tay áo.
Lúc tôi đi về phía quán trọ Tử Thi, trên trời có quạ đen mắt đỏ bay tới bay lui, chúng nó đang canh chừng, song không phải để canh chừng chúng tôi, mà là để canh chừng người của Linh tộc!
Tôi cố khiến cho mình trông thật hèn hạ, còng lưng bước đi, đầu cúi thật thấp, nhìn xa giống hệt như một tên trộm đang láo liên hết nhìn đông tới nhìn tây vậy.
Nhưng cho dù là vậy, trong lòng tôi vẫn rất hồi hộp. Lúc đi đến cầu thang đá ở cửa của quán trọ Tử Thi, tôi hít thở thật sâu, tự nói với mình là không được hoảng loạn, nhất định phải bình tĩnh.
Tiếp đó tôi mới cất bước vào trong, cửa vẫn mở một nửa đóng một nửa! Tôi vừa bước vào, các thầy phép ở trong đều liếc nhìn tôi, nhưng sau đó đều ngầm hiểu ý mà cúi đầu xuống, tiếp tục uống rượu của mình.
Thầy bói quỷ ngồi ở quầy tủ cũng nhìn tôi một cái. Tôi không dám đối diện với lão, bèn ngồi xuống chiếc bàn gần nhất.
Ngồi xuống rồi, tôi mới lặng lẽ nhìn sang. Thầy bói quỷ không hoài nghi tôi, tiếp tục ngồi ở sau quầy tủ, một tay chống đầu, một tay gõ lên bàn theo một tiết tấu nhất định, có vẻ rất hưng phấn.
Mà ở sau quầy tủ có một cánh cửa, Chu Bát Tự đang ở trong đó!
Tôi mới vừa ngồi xuống, thầy phép ngồi ở bên cạnh liền cười thân thiện với tôi. Nhìn thấy nụ cười đó, trong lòng tôi mới coi như thả lỏng. Tiểu Thiết... thật sự đã thuyết phục được bọn họ.
Mà thầy này bỗng dùng đũa chấm rượu rồi viết chữ lên mặt bàn: "Anh Cửu, thứ lỗi cho sự bất đắc dĩ của chúng tôi nhé!"
Tôi không nói gì, chỉ cười lắc đầu, ra hiệu bản thân không hề để tâm, người nên nói cảm ơn là tôi mới phải.
Sau khi thấy tôi tỏ thái độ, thầy này mới cười rồi viết tiếp. Đầu tiên người này vẽ một mũi tên, mũi tên này nhắm thẳng vào thầy bói quỷ, tiếp đó lại viết một chữ: GIẾT!

Bình Luận

0 Thảo luận