Khi thấy Hữu Dương sắp giết ông nội, tôi luống cuống, không biết cầu xin ai giúp đỡ, chỉ biết nhìn về phía Tiêu Dao Tử, hét lên:
“Ông Tiêu Dao Tử, cứu ông nội cháu với!”
Nhưng Tiêu Dao Tử và Chu Bát Tự đang đánh nhau khó phân thắng bại, không cách nào dứt ra được.
“Chỉ dựa vào ngươi mà đòi giết ta! Đến ngay cả sư phụ ngươi năm đó cũng không phải là đối thủ của ta, huống hồ là ngươi?”
Nào ngờ, ông nội đột nhiên hét lên.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy một tay ông tóm lấy cổ tay Hữu Dương, tay còn lại bóp cổ gã. Gã liều mạng giãy giụa, tay gã cầm con dao chẻ trúc, đâm thẳng vào ngực ông nội tôi.
“Á!”
Ông nội đau đớn kêu lên, gân xanh trên trán nổi rõ, bàn tay ông bóp chặt lấy cổ của gã Hữu Dương, một tiếng rắc vang lên, ông đã vặn gãy cổ gã. Đầu gã gục xuống, chết tươi.
Cùng lúc, khi ông nội tôi giải quyết xong Hữu Dương thì Tiêu Dao Tử cũng dùng một chưởng đánh lui lão Chu Bát Tự. Lão còn đang lùi lại, kiếm kim tiền của Tiêu Dao Tử đã lập tức áp sát lồng ngực của lão.
Nhưng không ngờ, ngay lúc chúng tôi đều cho rằng Chu Bát Tự sẽ bị giết chết thì lão đột nhiên dừng lại, ưỡn ngực về phía trước. Kiếm kim tiền của Tiêu Dao Tử tức khắc đâm vào ngực lão.
Chu Bát Tự cầm chặt thân kiếm của Tiêu Dao Tử, khiến ông ấy không thể rút ra được.
“Ông cũng đã biết ta không phải người cũng không phải ma, mà là xác sống. Ông thấy giết chết thân xác của ta có tác dụng sao? Ha ha!”
Khi hai người bọn họ giằng co, Chu Bát Tự đột nhiên cười nói:
“Lão đạo sĩ, ông muốn xem hắc vu thuật của ta, vậy ta sẽ cho ông được thử!”
“Sư phụ, cẩn thận!”
Chu Bát Tự vừa dứt lời, Triệu Tử Long lập tức hét lên đầy lo lắng.
Nhưng đã quá muộn, Tiêu Dao Tử cũng ý thức được sự nguy hiểm nhưng vẫn không kịp tránh né. Chu Bát Tự há to miệng, yết hầu trượt xuống, một con cổ trùng kỳ dị bay ra từ miệng lão.
Tốc độ của con cổ trùng đó nhanh kinh người, nó bay thẳng vào mặt Tiêu Dao Tử. Khi ông ấy nhìn thấy con cổ trùng, sắc mặt lập tức thay đổi. Ông không cách nào né tránh, đành phải dùng cánh tay chặn lại!
Con cổ trùng vừa đập vào cánh tay ông, lập tức hóa thành một vũng máu, thấm trực tiếp vào da.
Chỉ tầm bốn, năm giây sau, tôi thấy trên cánh tay phải của Tiêu Dao Tử xuất hiện vô số tia máu, đồng thời tay của ông ấy bắt đầu teo lại với tốc độ rất nhanh.
Chỉ trong chớp mắt, tay ông ấy đã teo tới cổ tay. Chớp mắt thêm một lần nữa, cánh tay phải của Tiêu Dao Tử đã hoàn toàn teo lại, không còn tý màu máu. Da ông vừa đen vừa nhăn, giống y hệt cánh tay của một cái xác khô.
Nếu tiếp tục như vậy, chưa tới hai phút, cả người Tiêu Dao Tử sẽ quắt queo, hoàn toàn trở thành một cái xác khô khốc.
Tiêu Dao Tử ý thức được sự lợi hại của cổ Tam Thi, ông ấy vội vàng nhặt cây búa mà chú Tư làm rơi trước khi hồn bay phách tán. Ông đặt cánh tay mình lên quan tài, nghiến răng rồi cầm búa bổ thẳng về phía cánh tay của mình.
“Sư phụ! Chu Bát Tự, Triệu Tử Long tôi thề với trời, đời này không giết chết ông thì tôi sẽ tự vẫn mà chết! Sư phụ…”
Khi nhìn thấy sư phụ mình phải tự chặt tay, Triệu Tử Long đã gào lên, tiếng gào nghe mà nhói tim.
Nhưng anh ta cũng không thể giúp được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn sư phụ của mình chặt đứt cánh tay.
Tôi không dám nhìn, chỉ đành nhắm mắt lại, nhưng tai tôi vẫn nghe thấy được tiếng hét thảm thiết của ông Tiêu Dao Tử. Tiếng hét quá thê thảm, tôi nghe mà nổi da gà.
Tôi không tưởng tượng nổi, một người sẽ phải chịu sự đau đớn tới mức nào khi chặt đứt cánh tay của mình.
Cho tới khi tiếng thét của Tiêu Dao Tử nhỏ lại, tôi mới dám mở mắt. Ngay sau đó, tôi nhìn thấy ông ấy ngã xuống đất, rên rỉ vì đau đớn, cơ thể cũng không ngừng co giật.
Cánh tay bị chặt đứt của ông ấy rơi xuống đất. Độc tính của cổ Tam Thi quá mạnh, dù đã chặt đứt cánh tay nhưng cơ thể ông ấy vẫn bị teo lại.
Có điều, may là Tiêu Dao Tử chặt tay rất kịp thời nên mới nhặt lại được cái mạng của mình. Hiện tại ông ấy làm sao có thể đối phó được với Chu Bát Tự?
“Ha ha… Đây chính là cổ Tam Thi mà ta dùng để kéo dài tính mạng, nếu không phải vì đối phó với ông, nói thật là ta cũng không nỡ dùng đâu. Xem ra, ta lại phải tìm một thôn khác để luyện thêm cổ Tam Thi rồi!”
Lúc này, Chu Bát Tự cười rất đắc chí. Lão ta nhìn ông Tiêu Dao Tử, rồi lại nhìn ông nội tôi, giễu cợt:
“Sư huynh à, năm đó khi huynh hại ta, kết cục của ta thê thảm hơn huynh gấp trăm lần đấy! May mà ông trời cũng không có quên mất ta, khiến cái mạng ti tiện như chó này của ta sống sót. Có điều, nói lại thì ta còn phải cảm ơn huynh, là huynh đã khiến ta có cơ duyên học được hắc vu thuật. Cái thứ này, mặc dù không thể cứu người, nhưng nếu muốn hại người thì đúng là ngay cả đạo thuật cũng không thể sánh được!”
“Sư phụ, lão ta đã giết chết Hữu Dương, xin để cho học trò giết chết lão ta.”
Tả Âm ở bên cạnh đã rất muốn giết chết ông nội tôi, giờ chỉ đang đợi mệnh lệnh của Chu Bát Tự.
“Giờ vẫn chưa được, làm cho xong việc trước đã. Làm xong việc rồi, ngươi muốn tra tấn lão thế nào là việc của ngươi!”
Có vẻ Tả Âm không phục lắm, gã muốt giết ông nội tôi ngay lập tức để báo thù cho người anh em của mình, nhưng rồi lại không dám làm trái ý Chu Bát Tự.
“Ta cũng không ngờ đêm nay lại rộn ràng như vậy. Lão đạo sĩ của núi Miêu Vương đã tới, người sư huynh của ta cũng ở đây. Đêm nay ta phải kết hôn với mẹ của Lý Sơ Cửu, khiến cô ta vĩnh viễn chỉ nghe lời của ta. Tới khi đó, tài phú, danh lợi, ta đều sẽ có được dễ như trở bàn tay. Giờ ta không giết các ngươi, đó là vì ta muốn các ngươi làm người chứng hôn cho ta!”
Chu Bát Tự cười quái gở. Sau khi nói xong, lão quát Tả Âm:
“Tả Âm, ta nói rồi, lát nữa ngươi có thể tùy ý xử lý bọn chúng. Giờ đã không còn ai có thể ngăn cản chúng ta nữa, tiếp tục làm lễ.”
“Dạ!”
Tả Âm gật đầu, đi tới phía sau những đứa nhỏ đang quỳ, đốt nhang mê hồn, đọc chú. Tôi nhìn thấy những đứa trẻ bỗng nhiên đứng hết dậy, khuôn mặt vô cảm, giống như đã hoàn toàn đánh mất linh hồn.
Tả Âm đột nhiên hét lên một tiếng “chết”, hai đứa trẻ đứng phía trước xông lên, đập mạnh đầu vào quan tài.
Xương đầu của trẻ con rất mềm, đập là vỡ ngay, máu tươi chảy xuống quan tài. Cơ thể chúng co giật vài cái, chết ngay tại chỗ.
“Chu Bát Tự, ông sẽ không được chết tử tế đâu. Ông giết chết nhiều trẻ con vô tội như vậy, dùng máu và sát khí của chúng để trấn ấp hồn ma của người phụ nữ trong quan tài, cho dù ông cố kết minh hôn với người phụ nữ này thì cuối cùng ông cũng sẽ bị phản phệ, chết không có chỗ chôn!”
Khi nhìn thấy cảnh tượng đó, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, đau lòng không thôi. Nhưng chúng tôi đều không có cách nào để cứu chúng, chỉ có thể trơ mắt nhìn từng đứa trẻ đập đầu chết, và máu của chúng thì nhuộm đẫm quan tài.
Lúc này, Tiêu Dao Tử cũng đã bị mất quá nhiều máu. Ông ấy ngồi dựa vào tường, tức giận mà không ngừng chỉ trích Chu Bát Tự.
Chúng tôi đều sẽ chết, một khi Chu Bát Tự kết minh hôn với mẹ tôi xong thì nhất định sẽ giết chết chúng tôi. Tôi không cam tâm, trốn lâu như vậy, đến ngay cả ông nội và Tiêu Dao Tử cũng đã quay trở về, nhưng cuối cùng chúng tôi cũng không tránh được cái chết!
Nhưng khi tôi vừa có suy nghĩ chấp nhận số phận, tôi đã thấy ông nội xuất hiện bên mình, tôi cũng không biết ông nội đã bò tới phía sau tôi từ khi nào. Ông lẳng lặng dùng con dao vót trúc đã đâm vào ngực ông để cắt đứt dây trói của tôi rồi nhanh chóng dặn dò:
“Sơ Cửu, mau gọi mẹ cháu tỉnh dậy, tuyệt đối không được để Chu Bát Tự và mẹ cháu hoàn thành lễ âm hôn. Nếu không, với một kẻ tâm thuật bất chính như Chu Bát Tự, chắc chắn lão sẽ lợi dụng mẹ cháu để làm những việc không có tính người! Cháu đã theo họ của ông, vậy không được sợ chết, dù chết cũng phải chết cho có ý nghĩa, hiểu không?”
Tôi không cần nghĩ đã dạ ngay. Nhân lúc lão ta không chú ý, tôi chạy thẳng về phía quan tài, dùng cả cơ thể đập mạnh vào nắp quan tài của mẹ tôi.
Nắp quan tài đã bị chú Tư chém thủng một cái lỗ to. Tôi đập mạnh như vậy, lập tức khiến nắp quan tài bật ra luôn. Tôi có cảm giác cánh tay như đã bị gãy, chỉ hơi nhúc nhích là đau muốn chết.
Chu Bát Tự hoàn toàn không ngờ tôi sẽ làm như vậy. Đợi đến khi lão kịp phản ứng lại, cả người lão run rẩy vì tức giận. Lão chỉ thẳng vào mặt tôi, quát to:
“Cái loại con hoang như mày, mày dám phá hỏng chuyện của ta, ta sẽ khiến mày thối rữa toàn thân mà chết!”
Chu Bát Tự tức giận quát xong, tôi nhìn thấy lão lại há to miệng, yết hầu trượt xuống, một con cổ trùng trông rất bình thường bay ra từ trong miệng lão.
Nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc này, chân tôi lập tức mềm nhũn. Nhưng ngay lúc tôi đã sợ tới điếng người thì mẹ tôi đột nhiên thò tay ra khỏi quan tài, lôi tuột tôi vào trong.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận