Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 61: Lấy oán trấn oán

Ngày cập nhật : 2025-07-22 08:59:30
Ngực của tôi đã bị móng tay của con ma nữ nghìn tuổi đâm ra mười cái lỗ, máu không ngừng chảy ra từ đó. Nếu không phải trên cổ tôi đeo miếng ngọc bội thì chắc chắn tôi đã bị bà ta xé xác.
Miếng ngọc bội này do mẹ tôi để lại cho tôi sau khi bà biến thành quỷ. Vậy là miếng ngọc bội này đã cứu tôi hai lần. Lần đầu tiên là lúc ở con sông trước cổng thôn Ma Câu, tôi suýt nữa đã bị trăm quỷ kéo xuống sông.
Còn lần này, miếng ngọc bội đã đánh lui con ma nữ nghìn tuổi. Mặc dù oán khí của ma nữ này không nặng nề, nhưng đạo hạnh của bà ta lại rất cao, ngay cả khi tôi có pháp khí lợi hại cũng chẳng thể làm gì được bà ta.
Tôi thực sự không ngờ, miếng ngọc bội này lại có thể đánh lui bà ta. Mà lúc này, bà ta đang sợ hãi nhìn tôi, hoàn toàn không dám bước tới, giống như rất sợ miếng ngọc bội trên cổ tôi.
Ông nội từng dặn tôi, tuyệt đối không được để người khác biết tôi có miếng ngọc bội này, nếu không sẽ có họa sát thân. Vì vậy tôi luôn giấu nó trong áo, chưa bao giờ lấy ra cho người khác xem.
Miếng ngọc bội này tượng trưng cho thân phận của mẹ tôi, tôi không dám tưởng tượng, rốt cuộc thân phận của bà ấy sẽ đáng sợ đến thế nào!
"Sơ Cửu, dùng miếng ngọc bội làm phép đối phó với bà ta!" Trong lúc tôi đang ngẩn người, Diệp Đường đột nhiên hét vào mặt tôi.
Tôi hiểu ý của Diệp Đường, đây chắc chắn là một pháp khí rất lợi hại. Nhưng tôi chưa từng sử dụng, lại càng không biết điều gì sẽ xảy ra.
Nhưng bây giờ đã không còn cách nào khác, tôi buộc phải giải quyết ma nữ này, chỉ có thế chúng tôi mới có thể sống sót rời khỏi đây. Nghĩ vậy, tôi lập tức giựt lấy miếng ngọc bội, cầm chặt trong tay.
Nhưng tôi còn chưa bắt đầu làm phép, miếng ngọc bội đã bắt đầu bốc cháy. Hơn nữa, còn phát ra một ánh sáng đỏ nhàn nhạt.
Ánh sáng đỏ này vừa xuất hiện, ma nữ liền sợ hãi lùi lại phía sau. Bà ta lơ lửng trên không, hung tợn nhìn chúng tôi, hai tay bà ta vừa giơ lên tức thì tôi thấy nắp quan tài đá cũng bay lên theo!
"Đi!" Tôi vừa thấy cảnh này lập tức hét lên với Diệp Đường, ngay cả thần chú cũng không kịp đọc, kéo cô ấy cắm đầu chạy xuống bên dưới.
Khi tôi quay đầu lại nhìn thì thấy nắp quan tài đá bay thẳng về phía chúng tôi. Không còn kịp nữa, tôi buộc lòng phải ôm Diệp Đường lăn xuống dưới.
Cơ thể chúng tôi lăn xuống, va vào các bậc thang đá rất đau, nhưng chúng tôi không dám dừng lại. Nắp quan tài nặng nề rơi xuống, mặc dù không đập trúng chúng tôi, nhưng cũng lăn theo xuống dưới.
Nắp quan tài đá nặng hơn hai chúng tôi cộng lại, lăn xuống cũng nhanh hơn chúng tôi. Nó đã càng lúc càng gần, kèm theo tiếng đập ầm ầm tựa như là âm thanh đòi mạng.
Tôi thấy cứ lăn xuống như thế này cũng không phải cách bèn tìm đúng thời cơ, một tay nắm lấy lan can bên cạnh thang đá, một tay kéo Diệp Đường đứng dậy theo, sau đó cả người áp sát vào lan can.
Gần như ngay trong khoảnh khắc đó, khi chúng tôi kề sát vào lan can, nắp quan tài đá cũng lăn sượt qua người chúng tôi.
"Nguy hiểm thật!" Diệp Đường vẫn chưa hết hoảng hồn, tay vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vì luôn được tôi ôm trong lòng nên cô ấy không bị thương. Nhưng còn tôi chỉ vừa thả lỏng người một cái, toàn thân tức thì đau gần chết, cả người rã rời.
Tôi cũng không dám buông lỏng cảnh giác, mắt nhìn con ma nữ đang lơ lửng trong không trung. Bà ta e dè miếng ngọc bội trong tay tôi, chỉ có thể hung tợn mà nhìn chằm chằm vào chúng tôi, tìm cơ hội để ra tay.
"Này cậu nhóc, cậu nghỉ ngơi đi, để tôi đối phó với bà ta!" Bỗng một giọng nói mà tôi cảm thấy giống như đã từng nghe qua đột nhiên vang lên từ cái giếng ở phía đối diện.
Tôi vội vàng nhìn sang thì thấy ông thầy bói già đã tới. Ông ta còn cõng theo hai tay nải, tay cầm cờ bói toán, vội vội vàng vàng chạy về phía tôi.
"Làm sao có thể là ông ta? Không phải Vương Lỗi đã bảo ông ta rời đi rồi sao? Tại sao ông ta lại quay lại?" Trong lòng tôi cảm thấy rất khó hiểu.
Lúc đó, ông ta còn nói với tôi, từng có duyên gặp được sư phụ Tiêu Dao Tử của tôi, vì vậy tôi có ấn tượng rất sâu sắc với ông ta.
Tôi còn đang nghi hoặc nhìn ông ta thì đã thấy ông ta lao tới phía dưới con ma nữ, ngồi xổm trên mặt đất. Sau khi ông ta cởi hai tay nải trên lưng ra, tôi mới thấy rõ, thì ra bên trong là hai xác chết trẻ con.
Một trong hai cái xác chính là đứa bé chết trong bụng thi thể nữ mà tôi và Tử Long đã lấy thi du! Cả hai xác chết em bé này đều rất nhỏ, đều là chết trong bụng mẹ. Nhưng chỉ mới vài ngày không gặp mà tôi thấy hình như xác đứa bé đã lớn lên rất nhiều.
Lúc đó người bí ẩn yêu cầu chúng tôi lấy thi du, nhưng mục đích thực sự của người đó lại là xác của đứa bé. Hiện giờ, khi nhìn thấy hai đứa bé được đưa tới đây, tôi mới chợt hiểu, thì ra ông ta muốn sử dụng chúng để đối phó với con ma nữ nghìn tuổi này.
Lấy oán trấn oán!
Trẻ con chết ngay khi còn trong bụng mẹ, oán khí vô cùng đáng sợ. Còn con ma nữ này đã nằm cả ngàn năm, oán khí đương nhiên không cần nói cũng biết. Để trấn áp oán khí, không chỉ có thể sử dụng đạo thuật mạnh mẽ để lấy chính trấn oán, ngoài ra cũng có thể lấy oán trấn oán bằng cách sử dụng xác trẻ sơ sinh.
Khi nghĩ đến đây, tôi đột nhiên nghĩ tới một chuyện, ông thầy bói này cũng là người của kẻ bí ẩn đó. Chẳng trách hôm đó Vương Lỗi nói năng không hề lễ độ với ông ta, muốn đuổi ông ta ra khỏi thôn Hưởng Thủy. Có lẽ Vương Lỗi đã nhìn thấu được sự khác thường của ông ta.
Uổng cho tôi lúc đó còn hoài nghi Vương Lỗi, đúng là quá gà mờ, quá ít kinh nghiệm, không chỉ chiến đấu mà thậm chí mắt nhìn người cũng quá kém.
Khi tôi vẫn còn đang ngẩn người, ông thầy bói đã cắn rách hai ngón tay của mình lần lượt đút tay vào miệng hai đứa bé.
Bọn chúng đều đang nhắm mắt, nhưng khi ngửi thấy mùi máu tanh, chúng lập tức mở mắt ra rồi điên cuồng hút máu từ đầu ngón tay của ông ta. Đôi mắt bọn chúng chỉ một màu xám xịt, không nhìn thấy con ngươi, cũng không thể nhìn thấy tròng trắng mắt, trông vô cùng dọa người.
Sau khi chúng hút máu một lúc, tôi thấy sắc mặt của ông thầy bói già trở nên tái nhợt, hai đứa bé cũng mới xem như hút no máu. Ngay sau đó, tôi nghe thấy ông ta nói một tiếng "giết", hai đứa bé đột nhiên nhảy thẳng lên, bắt đầu cắn xé ma nữ.
Ma nữ hoàn toàn bó tay với chúng. Bà ta dùng tóc mình để trói chặt hai đứa bé, nhưng rồi cũng bị chúng ăn sạch. Có thể nói, chúng thấy gì là ăn nấy, miễn là vật có âm khí.
Lần này tôi cũng xem như được mở mang kiến thức. Không ngờ xác của trẻ con chết trong bụng mẹ lại có thể khắc chế ma nữ. Nhưng đây là tà thuật, mà một trong hai đứa bé lại là do tôi và Tử Long thả ra, vốn dĩ chúng tôi làm như vậy là đã sai rồi.
Hơn nữa, tôi cũng hứa với hồn ma của mẹ đứa bé, nhất định sẽ đưa nó về cho cô ta, để siêu độ cho bọn họ đầu thai chuyển thế.
Do đó, dù thế nào tôi cũng nhất định phải đưa xác đứa bé này đi. Nếu để chúng tiếp tục lớn lên, sau này chắc chắn sẽ hại chết nhiều người vô tội.
Khi tôi đang suy nghĩ, trong không trung vang lên tiếng kêu thảm thiết chói tai. Tôi ngẩng đầu lên thì thấy ma nữ đã bị hai đứa bé kia ăn thịt.
Không ngờ hai đứa bé này, lại có thể ăn ma! Thật giống như trong Đạo gia đã nói, tất cả mọi thứ đều có tương sinh tương khắc.
Sau khi bọn chúng ăn một lúc, tôi thấy tấm mạng che mặt của ma nữ rơi xuống. Khuôn mặt của ma nữ chỉ là của một bà già rất bình thường, nhưng vì không có tý hồng hào nào nên trông có vẻ dọa người.
Nữ vu của Dạ Lang Quốc đã gặp phải khắc tinh, không lâu sau, cơ thể bà ta đã hoàn toàn bị hai đứa bé ăn sạch. Sau khi hồn ma của bà ta biến mất, trong người bà ta phóng ra hai luồng linh khí, đó chính là long khí mà bà ta đã nuốt lúc trước.
Sau khi hai luồng linh khí xuất hiện, chúng xoay trong không trung vài vòng rồi lập tức hòa vào nhau. Sau một vài giây, luồng long khí đó lại ngưng tụ thành một viên trân châu trắng cỡ quả trứng gà.
Linh khí vấn vít xung quanh hạt trân châu màu trắng vô cùng mạnh mẽ.
"Đó là trân châu Tàng Phong, khí là gió, long khí kết hợp lại với nhau mới thành hình. Chỉ cần có được trân châu Tàng Phong này, cha tôi sẽ được cứu!" Diệp Đường nhìn thấy long khí ngưng tụ thành trân châu Tàng Phong, lập tức ngạc nhiên reo lên.
Tôi ừ một tiếng, định đi cướp viên trân châu Tàng Phong. Tôi đang chạy về phía vị trí trân châu Tàng Phong rơi xuống thì ông thầy bói già đã vượt lên trước tôi một bước, nhảy lên bắt lấy trân châu Tàng Phong, còn ném một bình sứ về phía tôi, nói: "Đây là linh dược để cứu sư phụ cậu, độc từ cổ Tam Thi sắp xâm nhập vào tim của ông ta rồi, chỉ có viên thuốc này mới có thể cứu ông ta. Các cậu đã hoàn thành nhiệm vụ, đây là thứ mà chủ nhân hứa sẽ trao cho các cậu. Nhưng có thể sống sót ra ngoài hay không, vậy còn phải xem bản lĩnh của các cậu!"
Sau khi ông thầy bói già cười âm hiểm nói xong, lại vác theo hai xác em bé chạy về phía giếng khóa rồng đối diện, tốc độ nhanh đến kinh người. Ông ta túm lấy sợi xích sắt, trèo thẳng lên trên.
"Không thể để ông ta đi, tôi nhất định phải lấy được trân châu Tàng Phong, tôi nhất định phải cứu cha tôi!" Diệp Đường thấy ông thầy bói già chạy đi cũng vội vàng đuổi theo.
Tôi sợ cô ấy sẽ bị ám toán nên cũng đuổi theo. Nhưng còn chưa chạy tới chỗ cái giếng, toàn bộ địa cung Dạ Lang đã bắt đầu chấn động dữ dội.
Chỉ trong nháy mắt, những cột đá của địa cung bắt đầu vỡ tan, như thể địa cung Dạ Lang này sắp sụp xuống! Nếu chúng tôi không thể thoát ra ngoài thì sẽ bị chôn vùi ở đây mãi mãi!!!

Bình Luận

0 Thảo luận