Câu này của Diệp Thiếu Khanh vừa như mệnh lệnh, lại vừa giống như tiếng rao của cái nghề nào đó. Sau câu mệnh lệnh đối với âm thi, hắn tiện tay cắt đứt dây trói cho âm thi.
Âm thi không còn bị trói nhưng cũng không hề phát điên, cũng không có ý tấn công người mà ngược lại, nó đi ra khỏi cửa, chỉ có điều dáng đi của hắn ta không được tự nhiên cho lắm.
Nó đi loạng choạng giống như người say rượu. Nhất là đôi giày được xỏ ngược trên chân khiến dáng đi của nó giống như kiểu người chân vòng kiềng còn đi hình chữ bát.
Nếu như không nghĩ tới việc nó là người đã chết, người thường nhìn thấy chắc chắn sẽ không nhịn được mà cười rộ lên.
Khi đi qua bậc cửa, nó cũng bước qua được như người sống. Nói thẳng ra, nhìn âm thi sờ sờ trước mặt, trong lòng tôi cũng coi như đã hiểu rõ đôi chút.
Bọn chúng không giống với cương thi. Thi thể cương thi sẽ khô quắt nhưng bọn chúng thì không, chúng vẫn có thể duy trì được lớp máu thịt trên cơ thể. Hơn nữa, tứ chi của cương thi cứng ngắc, âm thi thì khác, vẫn mềm mại như người sống.
Đợi khi âm thi này ra khỏi cửa, Diệp Thiếu Khanh quay lại nhìn:
"Cậu có muốn đi cùng tôi tìm bạn mình không? Hay là cậu không tin lời tôi, muốn ở lại đây tiếp tục đợi bọn họ?"
Hắn vừa hỏi vậy, tôi cũng bừng tỉnh. Đương nhiên tôi không tin tên Diệp Thiếu Khanh này, nhưng hiện tại tôi cũng không có cách nào tìm được bọn họ nên chỉ còn cách đi theo hắn.
Tôi ừ một tiếng, nhặt một đôi giày để đi, sau đó đuổi theo ngay sau. Diệp Thiếu Khanh cầm đèn pin, đi ngay sau âm thi.
Tên âm thi này đi hướng lên núi, tốc độ không nhanh không chậm. Đường núi rất khó đi, âm thi này lại không hề cảm thấy mệt, đi mãi không hề dừng.
Chỉ có điều dáng đi kỳ quặc khiến nó ngã bổ nhào mấy lần. Mỗi lần Diệp Thiếu Khanh đều đỡ nó dậy, tiếp tục để nó đi về phía trước.
Trên đường đi, hai chúng tôi không nói một câu nào nhưng trong lòng tôi đã rất sốt ruột.
Đám người Tử Long bị bắt đi, mà với tốc độ của bọn họ thì chắc chắn nhanh hơn tốc độ âm thi dẫn đường cho bọn tôi. Tôi lo rằng đợi đến khi tôi tới nơi thì bọn họ đã bị bắt vào hang ổ của Cổ Miêu mất rồi.
Lúc chúng tôi mới tới đây, bác Diệp không hề nói cho tôi và Tử Long rằng họ tới để tìm Cổ Miêu mà chỉ nói một cách mơ hồ là tới tìm một nhánh người Miêu sống ẩn dật.
Cổ Miêu giỏi về nuôi cổ trùng và tà thuật, hơn nữa tuyệt đối không qua lại với người ngoài. Mà càng là những bộ lạc và trại Miêu như vậy thì lại càng khủng khiếp.
Giống như hậu duệ của tộc Dạ Lang, để bảo vệ bí mật của mình, chỉ cần người ngoài bước vào thôn của họ đều sẽ bị bọn họ giết chết.
Cổ Miêu thần bí nhất trong các tộc người Miêu, và cũng là đáng sợ nhất. Hầu như không có ai biết được tình hình của bọn họ. Họ cũng giống đám hậu duệ tộc Dạ Lang, nếu người ngoài xông vào, chắc chắn Cổ Miêu sẽ không để cho họ sống sót rời đi.
Tôi càng nghĩ càng thấy lo lắng. Giày âm đương của thảo quỷ bà có thể khống chế một cao thủ như bác Diệp, vậy thì thủ đoạn của bà ta đương nhiên không thể khinh thường.
Còn cả Cổ Miêu đứng sau bà ta, không biết sẽ càng khủng khiếp tới mức nào?
Nghĩ tới đây, tôi không nhịn được hỏi:
"Diệp Thiếu Khanh, có thể khiến âm thi này đi nhanh hơn được không?"
Diệp Thiếu Khanh lắc đầu, không quay lại mà nói luôn:
"Có thể khiến nó dẫn đường được đã là may mắn lắm rồi. Dù sao nó cũng là người chết, cậu định khiến một người chết đi được như người sống, đương nhiên là điều không thể. Thứ mà người cản thi cho thi thể đi cũng là giày âm dương, vậy mới có thể khiến bọn họ bước đi như người sống. Mật pháp của bọn họ cũng chỉ là khống chế thi thể thôi. Người cản thi và Cổ Miêu đều là những điều thẩn bí của Tương Tây, đương nhiên sẽ có mối liên hệ. Thảo quỷ bà có thể làm được giày âm dương, điều này đã chứng minh điểm đó."
Tôi không ngờ Diệp Thiếu Khanh lại nói với tôi nhiều như vậy, nhưng hắn nói vậy không phải là muốn dạy cho tôi biết, mà chỉ đơn thuần là muốn khoe khoang.
Tôi hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn. Tôi cũng không xoắn xuýt vào vấn đề hắn nhắc tới mà nói thẳng:
"Anh cũng biết sự khủng khiếp và đáng sợ của Cổ Miêu. Nếu bọn họ thật sự rơi vào hang ổ của bọn họ thì không những bạn của tôi sẽ chết mà đến cả người của Diệp gia là Diệp Đường hay bác Diệp cũng vậy..."
Tôi cố ý nói như vậy là muốn thúc giục hắn đi nhanh hơn. Nhưng điều tôi không ngờ là Diệp Thiếu Khanh dừng lại, quay đầu nhìn tôi, cười lạnh lùng hỏi:
"Sự sống chết của họ có liên quan gì tới tôi? Thứ tôi muốn tìm chỉ là nấm quan tài!"
Câu nói tuyệt tình này, tôi nghe mà ớn lạnh. Tôi không thấy thất vọng mà chỉ cảm thấy Diệp Thiếu Khanh căn bản không phải là người, bởi rõ ràng là hắn không có chút tình người nào.
"Ha ha..." Tôi không nhịn được bèn cười, lắc đầu nói, "Diệp Đường là em họ của anh đấy. Còn cả bác Diệp, cũng là người trung thành và tận tâm của Diệp gia các người!"
"Ha ha..."
Nghe tôi nói thế, Diệp Thiếu Khanh bỗng bật cười. Hắn nheo mắt nhìn tôi, nói giọng trào phúng:
"Tôi quên mất cậu chỉ là một thằng quê mùa tiểu tốt. Nhớ kỹ này, trong các gia tộc đạo môn như chúng tôi đây, không có thân tình, chỉ có sinh tồn! Đừng học người ta mấy cái đại từ đại bi, con người cậu ngốc thì ngốc thật, nhưng cũng có chút thú vị. Cậu nên lo cho mạng sống của mình trước đi, đừng có chết rồi vẫn là một con ma hồ đồ."
Hắn vừa dứt lời bèn quay đầu đuổi theo âm thi. Tôi không thể nào nói chuyện được với một người máu lạnh như hắn, chỉ biết lẳng lặng đi theo phía sau.
Sau khi tiếp tục leo hơn một giờ, cuối cùng chúng tôi cũng lên tới đỉnh núi. Nhưng thứ xuất hiện trước mắt chúng tôi lại là núi non trùng điệp, nhìn không thấy đầu, có thể dùng từ thập vạn đại sơn để mô tả.
Diệp Thiếu Khanh cũng không có ý định dừng lại, tiếp tục để âm thi dẫn đường. Tên âm thi này dẫn chúng tôi xuống núi, đâm đầu sang một ngọn núi khác, cứ thế đi xuyên qua ngọn núi đó.
Tôi cẩn thận, mỗi một đoạn đường đều khắc dấu lên thân cây. Ở nơi rừng núi mênh mông như thế này, nếu không đánh dấu thì dù có tìm thấy mấy người Tử Long cũng rất khó tìm được đường ra.
Nếu không phải có tên âm thi này dẫn đường, chúng tôi đừng nghĩ tới việc tìm ra hang ổ của Cổ Miêu. E rằng vừa bước vào vạt rừng núi này, khéo chúng tôi đã hoàn toàn mất phương hướng ở bên trong rồi.
Tôi đi rất cẩn thận. Côn trùng có độc ở trong núi rất nhiều. Nhất là bên trong những tầng lá khô trên mặt đất, tôi còn thấy có cả rết và bọ cạp chui ra.
Chúng tôi không hề dừng lại. Đợi đến khi trời sáng, tên âm thi đã đưa chúng tôi tới bên một con suối.
Dòng suối này rất trong, và cũng rất sâu, còn có thể nhìn thấy cá bơi lội bên dưới. Bên bờ suối là cả một mảnh rừng tre rủ xuống.
Chúng tôi đã đi suốt cả đêm nên giờ tôi cũng thấy hơi khát, bèn quỳ xuống định múc nước suối uống. Nhưng vừa mới gạt lớp lá trên mặt nước thì tôi nhìn thấy ngay hình ảnh phản chiếu dưới mặt nước, đó là mấy con rắn độc đang treo trên ngọn tre ngay trên đầu chúng tôi.
Đuôi của chúng quấn lấy thân cây, phần đầu thì rủ xuống. Khi tôi nhìn thấy rõ thì đám rắn độc này đã há miệng, đớp về phía đầu tôi.
Nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của con rắn độc đang sắp đớp đầu mình, tôi không kịp nghĩ gì, hoàn toàn dựa vào bản năng của cơ thể, tôi vung thước trấn hồn lên trên đầu, vừa hay đánh bay con rắn xuống nước.
Thật nguy hiểm!
Nếu không phải con suối này quá trong thì tôi đã bị bọn chúng cắn trúng rồi. Tôi còn đang sợ hãi, quay đầu sang thì thấy Diệp Thiếu Khanh vẫn đang uống nước, mà ngay phía trên đầu hắn cũng có một con rắn độc treo trên ngọn tre.
"Cẩn thận! Trên cây tre có rắn!"
Nhìn thấy con rắn độc định tấn công Diệp Thiếu Khanh, tôi vội vàng hét lên để nhắc nhở hắn.
Diệp Thiếu Khanh vốn là người cảnh giác. Nghe tôi nhắc nhở, hắn lập tức có phản ứng, nhảy thẳng xuống nước.
Gần như đồng thời, con rắn kia cũng lao xuống cắn. Tôi thấy Diệp Thiếu Khanh bơi trong nước một vòng, ngay sau đó một đường tia sáng lóe lên, con rắn kia còn đang rơi trong không trung đã bị cắt làm hai, rơi xuống dòng suối.
Khi nhìn thấy chiêu này của hắn, tôi thực sự hoàn toàn bất ngờ. Bản lĩnh của Diệp Thiếu Khanh không đơn giản đâu.
Tôi còn đang ngạc nhiên thì Diệp Thiếu Khanh đã quay sang nhìn tôi. Ánh mắt hắn rất phức tạp, khóe miệng hơi co giật. Sau rồi hắn khẽ thốt ra hai tiếng:
"Cảm ơn!"
"Hả..."
Tôi sững người khi nghe thấy hai tiếng cảm ơn được thốt ra từ miệng Diệp Thiếu Khanh, trong lòng thầm nghĩ, xem ra tên này cũng không hề máu lạnh như vẻ bề ngoài.
Nhưng chưa đợi tôi kịp nói "không có gì" thì Diệp Thiếu Khanh đã lập tức quay trở lại với cái vẻ mặt ngạo mạn lúc trước. Hắn nhìn tôi lạnh lùng nói:
"Loại rắn độc này tên là rắn Thanh Trúc, cực độc, và cũng là loại chuyên dùng để luyện cổ. Rắn Thanh Trúc đã xuất hiện, chứng tỏ hang ổ của Cổ Miêu cũng ở gần đây thôi!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận