Mảnh vải đẫm máu này được tôi lấy ra từ trong miệng bác tôi, cũng là thứ bác ấy giấu trước khi chết.
Tôi nhớ tôi đã để nó trong túi quần, tại sao giờ lại ở trong tay anh ấy?
Nhìn thấy mảnh vải này, tôi vô thức sờ vào túi quần, túi quần trống rỗng, làm gì còn có mảnh vải nào nữa?
“Đừng sờ nữa! Cái này anh nhặt được ở cửa nhà em! Tối hôm đó em trốn vào ngôi nhà giấu xác, anh thấy em quay lưng giấu vào trong túi quần. Đúng lúc anh trở về từ nhà văn hóa thôn thì nhặt được mảnh vải này. Trên mảnh vải có thi khí, chắc là em lấy được từ trên người chết.”
Khi Triệu Tử Long nói những lời này, anh ấy liếc nhìn tôi như muốn trách tôi vì đã che giấu chuyện mảnh vải.
Tôi không dám nói chuyện, Triệu Tử Long tiếp tục nói: “Lúc trước anh không hiểu đôi mắt trên mảnh vải có ý nghĩa gì, trưởng thôn lại không cho anh vào với em, vì vậy anh dứt khoát đi quanh thôn tìm kiếm manh mối của sư phụ anh và ông của em, nhưng tìm cả đêm cũng không có bất cứ manh mối nào. Đúng lúc anh định đi đến nhà văn hóa thôn để tìm em thì thấy đôi đồng nam đồng nữ được chọn trúng đi ra. Hai đứa bé ấy vừa bước ra là anh đã cảm thấy hai đứa bé có gì đó không đúng, không hiểu sao lại đi về phía ngôi nhà ở phía đông của thôn. Anh đi theo thì thấy một đứa bé ma dẫn chúng đi. Anh sợ con ma sẽ làm hại hai đứa trẻ, bèn ra tay đối phó với nó. Ai ngờ nó đã trốn ra sông rồi biến mất dạng. Vừa hay anh nhìn thấy chiếc thuyền giấy trên sông còn có một số hình nộm không có mắt, lúc này anh mới nhận ra ý nghĩa của mảnh vải!”
Khi Triệu Tử Long nói đến đây thì dừng lại, cho rằng tôi đã đoán được chuyện gì xảy ra tiếp theo. Tôi vẫn luôn suy nghĩ theo hướng tư duy của anh ấy, nhưng đầu óc tôi hiện giờ đang mơ mơ màng màng, hoàn toàn nghĩ không ra.
Triệu Tử Long nhìn thấy trạng thái mơ màng của tôi, cười khổ rồi chỉ điểm cho tôi nói: “Bác trai và bác gái của em đã bị hai thợ làm vàng mã đó hại chết. Bác của em biết thân phận của họ, muốn để lại manh mối để nhắc nhở em. Nhưng có thể tình hình lúc đó quá khẩn cấp, họ không kịp viết tên của chúng ra, thay vào đó họ sử dụng đôi mắt để ám chỉ. Người thế hệ trước ở nông thôn đều biết thợ làm vàng mã sẽ không vẽ mắt cho hình nộm. Vì vậy, bác của em mới nhắc nhở em theo cách này, để em đề phòng bọn họ. Anh cũng nghĩ đến điều này nên mới quay lại cứu em. May mà anh không đến quá muộn!”
Nghe Triệu Tử Long giải thích tôi mới hiểu rõ. Đêm đó, bác Cả đưa bác gái đi trốn khỏi thôn Ma Câu, nhưng có lẽ họ đã gặp bọn Tả Âm Hữu Dương ở sau núi.
Bác Cả là một người thật thà, cộng thêm ông nội lúc trước có đưa bác ấy lên thị trấn tìm thợ làm vàng mã. Chắc là bác ấy đã nói chuyện này với bọn chúng, cuối cùng bị bọn chúng giết chết.
Do đó, thi thể của hai bác mới bị ngâm trong chum nước ở nhà Vương Tiểu Long. Bác cả không biết viết, nhưng cũng biết những điều cấm kỵ của thợ làm vàng mã, nên bác ấy vẽ đôi mắt để nhắc nhở tôi, để tôi cẩn thận với hai anh em Tả Âm Hữu Dương.
Đáng tiếc tôi không hiểu mảnh vải do bác Cả để lại có ý nghĩa gì cho nên mới bị Tả Âm Hữu Dương tính kế thành công, mời hồn mạng của tôi đi mất. Nếu không phải là Triệu Tử Long kịp thời phát hiện ra, e là tôi đã chết rồi.
Chỉ là tôi không hiểu là tại sao họ mời hồn mạng của tôi ra nhập lên hình nộm, còn có tóc bạc bị đốt cháy lẫn cùng tóc của tôi là sao.
Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì?
Bây giờ điều duy nhất tôi có thể nghĩ đến là Tả Âm Hữu Dương nhất định có liên quan đến Chu Bát Tự.
Tôi không thể hiểu được, khi nghĩ đến em bé ma Triệu Tử Long vừa mới nói, vội vàng hỏi anh ta: “Tử Long, lúc nãy anh nói trong thôn xuất hiện em bé ma, còn bám lấy hai đứa bé được chọn. Chuyện này là sao?”
“Anh không biết!” Triệu Tử Long bất lực lắc đầu, “Nó chạy nhanh quá, anh không đuổi kịp, nếu không đã có thể hỏi được một số chuyện. Trông đứa bé ma đó chỉ có vài tháng tuổi, còn chưa thể thôi nôi. Nhưng anh cũng không hiểu tại sao nó lại bám lấy hai đứa trẻ đó.”
Tôi thấy anh ấy đang xoa xoa thái dương, có lẽ cũng vì suy nghĩ đến đau cả đầu mà vẫn không hiểu ra, vì vậy tôi cũng không hỏi anh ấy nữa.
Sau một lúc Triệu Tử Long mới nói: “Em nghỉ ngơi đi, mấy ngày này đều nắng to, ngày mai em phơi nắng nhiều vào, sẽ giúp em khôi phục lại dương khí. Anh không dám gọi hồn cho em, đạo hạnh của anh còn không đủ, sợ sẽ làm hại em mất. Nếu sư phụ của anh và ông nội của em thật sự xảy ra chuyện, anh sẽ gọi hồn về cho em. Gọi trở về rồi, anh sẽ đưa em rời khỏi cái nơi quỷ quái này! Sư phụ à, rốt cuộc người ở đâu? Còn sống hay đã chết? Đệ tử thật sự hết cách rồi!”
Tôi có thể thấy rõ rằng, Triệu Tử Long lúc này rất bất lực, nhưng tôi lại không thể giúp anh ấy, chỉ có thể cố không làm phiền, để anh ấy yên tĩnh.
Nhưng khi chúng tôi chuẩn bị nghỉ ngơi thì bên ngoài bất ngờ truyền đến tiếng sấm sét. Tiếng sấm này làm cơ thể tôi run cầm cập. Triệu Tử Long đang nhắm mắt cũng mở bừng mắt ra, nghi hoặc lẩm bẩm: “Lúc này là lúc khô hạn, tuyệt đối không thể có tiếng sấm, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?”
Triệu Tử Long còn đang nghi hoặc thì những hạt mưa đã rơi xuống mái nhà ngói, kêu lốp bốp. Tiếng mưa rơi rất to, như thể một cơn mưa giông bất chợt ập tới.
Triệu Tử Long mở cửa phòng ra, tôi thấy mưa như trút nước. Một tia chớp lóe lên trên bầu trời, thậm chí chiếu sáng cả thôn làng.
Tôi thấy ở phía xa nơi cửa thôn, khói bốc lên từ bốn phía, hình như là đống lửa đốt quan tài đã bị dập tắt.
Cùng với tiếng sấm, Triệu Tử Long và tôi nghe thấy tiếng la mắng từ cửa thôn, chắc đó là vì trận mưa này.
“Cơn mưa này không hợp lý, ở phía xa kia hình như không có mưa, chỉ có thôn của em đang mưa xối xả!” Triệu Tử Long nhìn một lát rồi đóng cửa, tự lẩm bẩm: “Cái thôn này càng lúc càng không bình thường rồi!”
Anh ấy vừa nói vừa quay trở lại bên đống lửa, cũng không nói chuyện với tôi mà thêm một vài cành củi khô để lửa cháy to hơn.
Có lửa thì tôi không cảm thấy lạnh nữa, Triệu Tử Long thì ôm đầu gối, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn ngọn lửa, không biết đang nghĩ gì.
Anh ấy cũng rất mệt, chỉ là không bao giờ nói ra. Chẳng bao lâu, anh ấy ngủ thiếp đi trước tôi. Tôi gắng gượng được một lúc, cho đến khi tiếng mưa và tiếng sấm sét bắt đầu nhỏ hơn, tôi thật sự không thể chịu đựng được nữa cũng nặng nề ngủ thiếp đi.
“Sơ Cửu đi theo tôi, Sơ Cửu đi theo tôi…”
Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu, đang mơ mơ màng màng thì đột nhiên nghe thấy ai đó gọi mình. Tiếng gọi cứ lặp đi lặp lại, như thể đó là âm thanh phát ra từ một cỗ máy, không có bất kỳ cảm xúc nào.
“Sơ Cửu đi theo tôi …”
Tôi mê man nghe tiếng gọi đó mấy lần mới chắc chắn giọng nói đó đang gọi tôi. Tôi rùng mình một cái rồi tỉnh dậy.
Giọng nói đó phát ra từ ngoài cửa, nghe rất rợn người, nhưng lại có một sức hấp dẫn kỳ lạ khiến tôi đứng dậy, chầm chậm bước về phía cửa.
Ý thức của tôi rất mơ hồ, giống như mộng du. Tôi chỉ biết lúc này trời vẫn chưa sáng, mưa bão đã tạnh, sân thì sũng nước, tôi đi từng bước một, đôi giày dính đầy bùn.
Đợi đến khi tôi bước ra cửa thì giọng nói này lại vang lên, “Sơ Cửu đi theo tôi…”
Giọng nói này giống như đang gọi hồn tôi, gọi vào trái tim tôi. Tôi ừ một tiếng, nhón chân mở chốt cửa, từ từ mở cửa ra!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận