Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 32: Người ma se duyên

Ngày cập nhật : 2025-07-10 18:20:20
Tôi hoàn toàn bị con cổ trùng của Chu Bát Tự dọa cho chết đứng. Cho tới khi bị lôi vào trong quan tài rồi, tôi mới bừng tỉnh.
Nhưng tôi lại phát hiện ra, mình đang lơ lửng bên trong quan tài, giống như có một sức mạnh âm u, lạnh lẽo đang nâng cả người tôi lên, khiến tôi không bị rơi xuống.
Thi thể của mẹ tôi nằm ngay phía dưới.
Khoảnh khắc nhìn thấy mẹ, tôi hoàn toàn ngây dại. Mẹ tôi không còn là người đàn bà điên bị bà nội nhốt trong phòng lúc trước, cũng không còn là người đàn bà điên suốt ngày đầu bù tóc rối, ăn mặc rách rưới nữa.
Lúc này bà đẹp đến nỗi, khiến người ta phải ngẩn ngơ. Khoảnh khắc đó, trong lòng tôi chỉ có một suy nghĩ, mẹ tôi… là người phụ nữ đẹp nhất mà tôi từng gặp trong đời.
Khuôn mặt bà rất trắng, trắng tới mức không có khuyết điểm, chỉ là không hề có nét hồng hào, đôi mắt thì đỏ như máu. Mũi bà rất cao, đôi môi mỏng cũng mang màu đỏ như máu. Đôi mắt phượng xinh đẹp khẽ khép lại, đôi lông mi dài cong vút. Trên trán bà còn có một vết đỏ.
Hình của vết đỏ này giống y hệt hình trên miếng ngọc bội mà mẹ tôi đã đeo. Mái tóc rối bù, khô như rơm trước đây của bà cũng biến thành một mái tóc dài mềm mại, đen như mực.
Bộ quần áo bằng vải thô rách rưới của bà cũng biến thành trường bào màu đỏ máu thêu hình uyên ương tinh xảo, đến ngay cả đôi giày Đăng Vân (tên một hãng giày dép của Trung Quốc khá nổi vào thập niên 80, 90) mà mẹ hay đi cũng biến thành giày thêu hoa màu đỏ.
Hai tay của mẹ đan vào nhau đặt trên bụng, trông mẹ tôi hoàn toàn không giống một người đã chết, mà chỉ như đang ngủ. Nhưng trên người bà vẫn còn mùi của máu tanh rất nồng. Hiện tại, cách ăn mặc của bà càng khiến người khác cảm giác đầy ma quái.
Triệu Tử Long từng nói, thi thể của mẹ tôi đã không còn nữa, chứng tỏ mẹ tôi hiện tại chỉ còn là hồn ma. Mẹ tôi chết, trở thành ma rồi mới hồi phục lại thần trí, nói cách khác bộ dạng hiện tại của bà chính là diện mạo khi bà còn trẻ.
Khi tôi đang nhìn mê mẩn thì cơ thể bà bỗng toát ra một luồng hơi lạnh, lạnh tới mức khiến tôi rùng mình, cũng tỉnh táo lại.
Tôi vô thức quay đầu lại nhìn thì thấy Chu Bát Tự đã đứng bên cạnh quan tài của mẹ tôi, nhưng lão không hề ra tay với tôi. Hình như lão cũng rung động trước diện mạo lúc còn sống của mẹ tôi. Lão nói với vẻ mặt đầy si mê:
“Theo truyền thuyết, phụ nữ của tộc người đó, ai cũng xinh đẹp như tiên, xem ra, truyền thuyết đã không hề nói dối! Với vẻ đẹp khuynh thành của nàng, chẳng trách đến người sư huynh của ta cũng động lòng. Huynh ấy khiến nàng sinh ra Lý Sơ Cửu, đúng là chết tiệt! Chỉ có ta, mới có tư cách khống chế cuộc đời nàng. Ta muốn nàng làm người vợ ma của ta, cùng ta hưởng thụ vinh hoa phú quý của đạo môn, ha ha ha…”
Tôi thấy lão Chu Bát Tự cười như điên như dại thì định bỏ chạy, sợ lão bình tĩnh lại rồi sẽ giết mình. Nhưng cơ thể tôi hoàn toàn không thể nhúc nhích, cứ lơ lửng trong quan tài, mặt đối mặt với mẹ mình.
Âm khí tỏa ra từ người bà khiến tôi nổi da gà.
“Sơ Cửu, mau gọi mẹ cháu, để mẹ cháu tỉnh lại!’
Khi tôi đang cố gắng cử động thì ông nội tôi đột nhiên hét lên với tôi.
Nghe thấy lời ông nói, tôi không kịp gật đầu, lập tức gọi thật to:
“Mẹ, mẹ tỉnh lại đi, con là Sơ Cửu…”
Tôi vừa gọi xong thì thấy đôi lông mi dài của mẹ khẽ rung rung, mặc dù rất khẽ nhưng tôi vẫn nhìn thấy rõ mồn một.
Tôi sợ sẽ gọi tỉnh cả Chu Bát Tự nên quay đầu nhìn lão. Nào ngờ, lão ta đang cười quỷ dị nhìn tôi, cũng không ngăn tôi lại, giống như lão cũng rất muốn tôi gọi mẹ tỉnh lại.
Tôi không còn cách nào khác, tiếp tục gọi to:
“Mẹ, mẹ tỉnh lại đi, mau tỉnh lại…”
“Ầm!”
Nhưng tôi còn chưa dứt lời thì đã nghe thấy một tiếng nổ vang lên. Chiếc quan tài đặt mẹ tôi bị vỡ tan tành chỉ trong nháy mắt. Những miếng gỗ dày nặng bung ra, đè mấy đứa trẻ đã đập đầu chết xuống dưới.
Tôi sợ quá, nhắm tịt mắt lại, đợi đến khi tôi mở mắt ra thì thấy mẹ tôi đã mở mắt từ khi nào, đang nhìn tôi chằm chằm. Con ngươi của mẹ là màu đỏ, màu đỏ như máu, trong đó giống như ẩn chứa nỗi u oán vô tận. Tôi nhìn mà thấy ớn lạnh.
Mẹ tôi, bà ấy… tỉnh lại rồi!
Tôi sợ hãi, ra sức hét lên:
“Mẹ, con là Sơ Cửu… Á”
Nhưng nào ngờ, mẹ như là không nhận ra tôi. Tôi vừa hét lên, hai tay bà đã bóp lấy cổ tôi. Cái lạnh từ đôi tay bà truyền tới, lạnh đến thấu xương.
“Mẹ, mẹ… Con… Con là…”
Bà rất mạnh tay, bóp cổ tôi chặt tới mức tôi không nói ra được thành lời, cũng không thở được, mặt nghẹn đỏ bừng.
Cơ thể tôi không thể cử động, tôi chỉ có thể nhìn mẹ và cố gắng lắc đầu liên tục để mẹ không bóp chết tôi. Trong lòng tôi cảm thấy rất tủi thân, nước mặt trào ra, rơi xuống khuôn mặt mẹ.
Điều kỳ lạ là khi nước mắt tôi rơi xuống khuôn mặt mẹ, tôi thấy hồn ma của bà khẽ run rẩy. Tôi còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị mẹ tôi ném ra ngoài.
Bà ném rất mạnh, cả người tôi bay ra rất xa, đập về phía cửa chính. Nếu không phải ông nội lao tới đỡ lấy tôi thì chắc chắn tôi đã bị đập cho bất tỉnh.
Cả người tôi đập mạnh lên người ông nội, tôi thấy khuôn mặt ông nhăn nhó vì đau đớn, nhưng ông không hề kêu ra tiếng, mà chỉ cố gắng ôm tôi thật chặt. Tôi chỉ nghe được tiếng ông thở hổn hển.
Ngực ông ướt sũng, vết thương vẫn đang chảy máu. Sắc mặt ông trắng bệch không còn tý hồng hào, nhìn rất yếu ớt. Tôi đau lòng, chỉ biết hỏi han:
“Ông nội, ông sao rồi?”
“Sơ Cửu, ông nội không sao, đừng lo cho ông, nhất định phải để mẹ cứu cháu!”
Ông nội vừa nói vừa nhìn chằm chằm mẹ tôi.
Đợi khi tôi quay đầu lại nhìn thì thấy mẹ tôi đã từ từ dựng dậy. Hai chân bà không chạm đất, cả người bà cứ lơ lửng cách mặt đất một khoảng. Đôi mắt u oán của bà nhìn chúng tôi một lượt, khiến mọi người đều cảm thấy ớn lạnh sau lưng.
“Âm dương bao trùm, lục đạo luân hồi, quỷ đạo ly âm, mình ta nuôi dưỡng, lấy máu của ta, người ma tương hợp, đạo thuật dưỡng quỷ, nghe rõ hiệu lệnh!”
Khi tôi nhìn chằm chằm mẹ mình, Chu Bát Tự đột nhiên cắn rách đầu ngón tay, búng máu chảy ra trên đầu ngón tay về phía mẹ tôi, miệng niệm chú dưỡng quỷ.
Những giọt máu đó bắn lên người mẹ tôi, tôi thấy hồn ma của bà run rẩy, vẻ mặt bà cũng hiện rõ sự đau đớn. Bà há miệng nhưng không thốt ra âm thanh gì.
Nhưng tôi có thể cảm nhận được, lúc này bà đang rất khó chịu.
“Chu Bát Tự, oán khí của ma nữ này vô cùng mạnh mẽ, không có pháp khí và trận pháp, ngươi đừng hòng nghĩ tới việc nuôi dưỡng cô ta thành ma của ngươi. Ngươi làm như vậy đúng là tự tìm cái chết!’’
Đúng lúc này, Tiêu Dao Tử đột nhiên hét lớn. Tình hình của ông ấy lúc này cũng rất tồi tệ, tự chặt đứt tay phải của mình, bị mất quá nhiều máu, giờ ông ấy còn chẳng thể đứng lên nổi.
“Ha ha…”
Nhưng Chu Bát Tự chỉ cười lạnh lùng:
“Lão đạo sĩ, ông coi thường ta quá. Ta có thừa phương pháp để khiến cô ta nghe lời, ông tưởng tà thuật mà ta học đều uổng công hay sao? Tả Âm, ra tay!”
Chu Bát Tự vừa ra lệnh, Tả Âm lập tức chạy thẳng tới bàn thờ lấy cặp đèn cầy long phượng được buộc dây đỏ, sau đó gã lăn dưới đất, lăn tới trước mặt mẹ tôi, đặt cặp đèn cầy trên mặt đất, ngay dưới chân của bà ấy.
Mẹ tôi bay lơ lửng cách mặt đất, cặp đèn cầy đó vừa vặn đặt ngay dưới đôi giầy thêu hoa của bà. Điều quái dị là, khi đặt cặp đèn ở đó, ngọn lửa biến thành màu xanh rờn rợn.
Tả Âm vẫn chưa dừng lại, gã cầm sợi dây đỏ của đèn cầy long phượng, từ từ lùi lại, cho tới khi lùi tới trước mặt Chu Bát Tự. Một tay Chu Bát Tự cầm lấy hai sợi dây đỏ, gật đầu với Tả Âm, tay còn lại kết thành một ấn thiên sư, miệng đọc chú:
“Quan tài đỏ, dây hỉ, đèn long phượng. Người ma uyên ương liên kết lý, văn thư bát tự tế thiên địa, dương âm hai cách kết âm thân. Dây âm nối liền, âm hôn bèn thành. Từ nay về sau, nàng chỉ có thể nghe lời kêu gọi của một mình ta, chết là ma của ta, tan là hồn của ta! Phụt!”
Chu Bát Tự đọc chú xong, phun ra một ngụm máu tươi lên sợi dây đỏ. Lập tức, hồn ma của mẹ tôi run rẩy kịch liệt.
Đặc biệt là máu trên sợi dây đỏ bị rung cho bắn ra tung tóe, còn những giọt không rơi xuống thì chảy tới chiếc đèn cầy Long Phượng dưới chân mẹ tôi.
Chỉ trong chớp mắt, ngọn lửa của cây đèn bốc lên. Ngọn lửa xanh nuốt gọn hồn ma của mẹ tôi.
“Không hay rồi! Chu Bát Tự cưỡng ép kết âm hôn với mẹ cháu. Có chú dưỡng quỷ cùng với nghi thức âm hôn, mẹ cháu sẽ không thể nào phá vỡ được mối liên kết, phải dập tắt đèn cầy long phượng. Nếu không đèn cháy hết, không một ai trong chúng ta có thể sống sót!”
Khi ông nội nói, tôi cũng để ý thấy đèn long phượng dưới chân mẹ tôi cháy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã cháy hết một nửa.
Nếu tiếp tục như vậy, cùng lắm là hai phút, đèn long phượng kia sẽ cháy hết, và Chu Bát Tự cũng thành công trong việc kết âm hôn với mẹ tôi.
Đến lúc đó, thật sự không ai còn có thể ngăn chặn lão nữa rồi!

Bình Luận

0 Thảo luận