Tôi không phải người bất cẩn, nhưng cũng lo là do mình đếm sai, nên lại đếm kĩ một lượt, quả nhiên trên mặt đất có bảy cái bóng. Nhưng tôi, Tử Long, Vương Lỗi, Diệp Đường, bác Diệp, còn có cả Lâm Y Y nữa, tổng cộng chỉ có sáu người. Vậy tức là bây giờ trong đội chúng tôi thừa một người!
Chúng tôi bị ma quấn lấy rồi. Nghĩ đến đây, tôi tức thì lại lấy la bàn bát quái ra.
Thế nhưng kim chỉ la bàn bát quái lại không hề có phản ứng, có lẽ đã mất linh. Tôi vội vàng đi về phía trước, định xem xem cái bóng thừa ở đâu.
Nhưng tôi còn chưa kịp quan sát, chúng tôi đã tiến vào bên trong rừng cây rậm rạp. Ánh trăng lại bị rừng cây che khuất, cái bóng dưới đất cũng biến mất theo.
Tôi sợ hồn ma này sẽ hại mọi người, nên bảo Tử Long để ý phía sau, còn bản thân tôi thì chạy lên phía trước, định bụng mượn đèn pin trong tay Lâm Y Y để tìm ra cái bóng.
"Y Y, cho anh mượn đèn pin của em một lát?" Tôi chạy đến phía sau lưng Lâm Y Y, khẽ gọi cô ấy.
"Anh Cửu, phía trước hình như là mộ xác sống thì phải?" Lâm Y Y nhìn về phía trước. Tôi vội vã bước lên theo.
Nhưng ngay khi tôi cất bước, đèn pin của Lâm Y Y tự dưng tắt phụt, phía trước chợt tối om. Tôi còn chưa kịp định thần thì đã cảm giác một chân mình hình như vừa giẫm hụt.
Cả người bị mất trọng tâm, tôi không kịp rút chân về, nên cứ thế ngã nhào xuống.
"Chết tiệt, bên dưới là vách núi! Mọi người cẩn thận!" Tôi ngã xuống, vừa quờ quạng lung tung để túm lấy một cái gì đó, vừa hét lên nhắc nhở những người khác.
May thay Vương Lỗi nhanh tay nhanh mắt, túm được tay tôi giật trở lại.
Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, nguy hiểm thật, suýt thì rơi xuống vách núi. Thôi chết, Y Y!
Gần như cùng lúc đó, đèn pin trong tay Y Y đột nhiên sáng lên, nhưng không phải soi về phía chúng tôi. Hai tay cô ấy cầm đèn pin đặt ngay trước ngực, cứ thế để ánh đèn rọi thẳng vào mặt cô ấy.
Trên gương mặt trắng nõn của cô bỗng dưng xuất hiện những tia máu chằng chịt, ngũ quan vặn vẹo. Cô ấy nhe răng trợn mắt trừng chúng tôi, nở nụ cười âm trầm kinh dị khiến người khác sởn gai ốc: "Núi thần của người Miêu, kẻ nào đến đều phải chết! Ha ha..."
Điệu cười quá mức âm trầm, nghe mà chỉ thấy da gà nổi khắp người.
"Không ổn, Y Y bị ma nhập rồi!" Tôi gào to. Nhưng đúng lúc này, Lâm Y Y lại nhảy về phía trước một bước, cả người rơi thẳng xuống vách núi.
Tôi không kịp suy nghĩ gì thêm, cả người nhào tới theo bản năng, may là tôi đã túm được mắt cá chân cô ấy.
Lâm Y Y không mập, người rất gầy, nhưng sau khi bị ma nhập, cơ thể nặng lên khá nhiều. Tôi túm được mắt cá chân cô ấy, nhưng cả người tôi cũng bị kéo xuống theo.
Nửa người tôi đã thò ra bên ngoài vách núi, eo không đủ sức, chỉ đành bất lực nhìn cô ấy và bản thân cùng rơi xuống vách núi.
Rồi tôi nghe thấy Vương Lỗi chửi thề một câu: "Mẹ kiếp, cậu đừng có làm mấy chuyện đáng sợ vãi nồi như thế nữa được không?"
Vương Lỗi vừa chửi vừa nhào tới cùng với Triệu Tử Long, cả hai tóm chặt lấy mắt cá chân tôi, lôi ngược trở lại.
Thân thể Lâm Y Y vẫn treo ngược ngoài vách đá cheo leo, tôi cố gắng hết sức, giữ chặt lấy cô ấy. Nhưng thân thể cô ấy không phối hợp, cứ đung đa đung đưa, sức nặng tăng lên rất nhiều, tay tôi sắp không túm được chân cô ấy nữa.
Đèn pin trong tay cô ấy vẫn chưa bị rơi, cứ thế chiếu thẳng xuống dưới. Tôi chỉ mới liếc mắt nhìn cũng phải sợ giật thót tim, phía dưới là vực sâu không thấy đáy! Nếu chẳng may rơi xuống thì chết là cái chắc!
Hình như cô ấy muốn kéo chúng tôi chết cùng, nên ngày càng giãy mạnh hơn. Tôi cảm giác được cả người mình đang dần trượt xuống, Vương Lỗi đang kéo chân tôi lại cũng phải gào lên mắng: "Anh Cửu của tôi ơi, Y Y bị ma nhập vào người, cậu kéo không nổi đâu, giờ phải giải quyết con ma đi đã! Nếu không là tôi buông tay đấy!"
"Lỗi gia, đừng có đùa, anh mà dám buông tay, tôi sẽ ném anh xuống dưới trước đấy, giờ thì kéo mạnh lên!" Triệu Tử Long quát.
"Đồ bạo lực, sau này bố mày sẽ cách xa mi một mét!" Vương Lỗi cũng mắng trả lại.
Nghe thấy bọn họ cãi nhau, tôi tức đến mức suýt bật khóc. Nhưng tôi không dám lơi tay, nếu buông ra chắc chắn cô ấy sẽ rơi xuống.
Vương Lỗi nói không sai, nếu muốn kéo cô ấy lên, trước hết phải đối phó với con ma nhập vào người cô ấy. Ý thức được điều này, tôi nhanh chóng cắn nát đầu lưỡi, máu đầu lưỡi có dương khí rất nặng. Sau khi cắn xong, tôi bèn phun thẳng lên người Lâm Y Y.
Máu vừa dính lên người Lâm Y Y, cô ấy đã run bần bật, sau đó bắt đầu khóc toáng lên: "Anh Cửu, cứu em với!"
Nghe thấy tiếng cô ấy cầu cứu, tôi biết cô ấy đã tỉnh lại. Chỉ cần cô ấy không vùng vẫy nữa là tôi có thể kéo được cô ấy lên một cách dễ dàng.
Sức nặng lay động vừa nãy đã không còn nữa, tôi hô lên hai tiếng "Kéo lên!", Vương Lỗi và Triệu Tử Long đều đồng thời dùng hết sức mình, kéo phắt chúng tôi lên.
Sau khi đã an toàn, tôi vội vàng đỡ lấy Lâm Y Y: "Y Y, em sao rồi?"
Lâm Y Y lắc đầu, mặt mày trắng bệch, vẻ mặt ngơ ngác hỏi tôi: "Anh Cửu, vừa nãy em đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không có việc gì!" Tôi thấy hồn ma kia đã rời khỏi cơ thể cô ấy, trong lòng mới dám thở phào, cười an ủi: "Y Y, vừa nãy em không cẩn thận đi sát vách núi, suýt chút nữa trượt chân rơi xuống!"
"Vậy ạ?" Lâm Y Y nhíu mày, mím môi rồi nói: "Anh Cửu, cảm ơn anh!"
Tôi lắc đầu, ngồi xuống nghỉ ngơi. Chuyện vừa rồi thật sự quá nguy hiểm, nếu như tôi hành động chậm một chút thôi là cả tôi và Lâm Y Y đều chết mất xác rồi.
"Lỗi gia tôi đã nói rồi mà, núi thần này chắc chắn có ma! Con ma này vẫn chưa là gì cả, lát nữa chúng ta sẽ còn gặp phải thứ lợi hại hơn nữa đấy! Anh Cửu, cậu với Lâm Y Y đi trước dẫn đường, tôi với anh Long sẽ bọc hậu. Nhất định phải mau chóng tìm thấy mộ xác sống, nếu không là toang đấy!" Vương Lỗi vừa nói vừa đưa mắt đánh giá xung quanh.
"Ừ." Tôi gật đầu: "Ngọn núi thần này rất tà môn, ngay cả la bàn bát quái của tôi cũng mất linh rồi. Không có la bàn bát quái, chúng ta không thể tìm được hướng đi của âm hồn. Nơi này ánh sáng không đủ, rất dễ bị hồn ma đánh lén, mọi người phải hết sức cẩn thận, không được để xảy ra chuyện gì! Sắp đến đỉnh núi rồi, trên đó khá rộng rãi, có thể sẽ tìm được mộ xác sống!"
"Được!"
Sau khi thương lượng xong, lần này tôi và Lâm Y Y đi trước dẫn đường. Tôi cầm đèn pin trong tay, tay kia nắm thước trấn hồn, cả nhóm quay trở lại con đường mòn lên núi, tiếp tục đi lên đỉnh.
Lâm Y Y rất sợ hãi, cứ túm chặt lấy góc áo tôi, tôi khẽ mỉm cười, an ủi cô ấy một câu: "Y Y, có anh ở đây rồi, sẽ không có chuyện gì đâu!"
"Vâng." Lâm Y Y gật đầu như băm tỏi, giọng rất khẽ, nghe chừng vẫn chưa bình tĩnh lại.
Cứ đi được vài bước, tôi lại ngoái đầu lại nhìn bọn họ, cũng rọi đèn pin một vòng xung quanh. Nhưng sắp đến đỉnh núi rồi, chúng tôi vẫn không nhìn thấy bất cứ mộ xác sống nào.
Tôi nhìn lên đỉnh núi, địa thế tương đối bằng phẳng. Giờ điều tôi lo lắng nhất là nếu như lên đến đỉnh núi rồi mà chúng tôi vẫn không tìm được mộ xác sống nào, vậy tình hình của chúng tôi sẽ khá gay go.
Tôi chưa dám nói sự nghi ngờ trong lòng mình ra, sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người, chỉ đành đánh liều tiếp tục đi phía trước dẫn đường. Đi được khoảng nửa tiếng, chúng tôi cuối cùng cũng leo lên được đến đỉnh.
Vừa leo lên đến nơi, chúng tôi lập tức choáng ngợp với cảnh tượng trước mắt!
Đỉnh núi này rất bằng phẳng, khá cao so với mực nước biển, đứng trên đỉnh núi có thể thấy rõ quang cảnh thập vạn đại sơn xung quanh, có cảm giác như thể thu được hết cảnh tượng vào trong đáy mắt.
Đã không còn những tán cây to chắn ánh sáng nữa, ánh trăng cứ thế bao trùm cả đỉnh núi. Mà ở nơi chính giữa đỉnh núi bỗng xuất hiện một trại Miêu.
Trại Miêu này không lớn bằng trại Cổ Miêu dưới chân núi, có lẽ diện tích không bằng một nửa, nhưng đếm sơ qua cũng thấy tối thiểu phải có đến mấy chục cái nhà sàn.
Không có bất cứ ánh đèn nào, cũng không có hơi thở của người sống, giống như cái trại này không hề có sự sống vậy. Lúc nhìn thấy cái trại kì lạ này, tôi đột nhiên nảy ra một suy nghĩ kì quái trong đầu: Có khi nào đây chính là mộ xác sống thực sự của trại Cổ Miêu không?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận