Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 105: Người dẫn đường

Ngày cập nhật : 2025-07-22 09:01:03
Thứ Diệp Đường cầm trên tay không phải thứ nào khác, chính là chiêng quỷ của Diêm Vương có thể triệu hồi âm binh của lão Bí thư ở thôn Hưởng Thủy!
Lúc ở địa cung Dạ Lang, tuy chúng tôi không lấy được trân châu Tàng Phong, nhưng Diệp Đường đã lấy được chiếc chiêng quỷ của Diêm Vương đi.
Tôi thật sự không ngờ rằng cô ấy lại mang nó theo bên người.
"Chiêng quỷ của Diêm Vương!" Vương Lỗi đương nhiên cũng nhận ra thứ này, không khỏi há hốc một phen, sau đó kích động nói: "Có chiêng quỷ này, chúng ta có thể nhờ âm binh giúp đỡ rồi! Tiểu thư Diệp Đường, cô đưa cho tôi đi!"
"Được." Diệp Đường đáp lại, rồi đưa chiêng quỷ của Diêm Vương cho Vương Lỗi. Anh ta nhận lấy, rồi gõ liền ba tiếng.
Sau khi gõ xong, ở chỗ cách chúng tôi không xa lắm bỗng xuất hiện một xoáy lốc màu đen. Xung quanh xoáy lốc này nồng nặc khí đen, chỉ mới nhìn thôi đã thấy bí bách ngột ngạt.
Chỉ sau một hai phút đồng hồ, chúng tôi đã trông thấy có một đội âm binh chui từ trong xoáy lốc ra. Đội âm binh này cũng chính là đội âm binh đã đứng canh ở cổng thôn Hưởng Thủy.
Những âm binh này vừa nhìn thấy Vương Lỗi, trông mặt mày lại càng cau có dữ tợn hơn, giống như Vương Lỗi nợ bọn họ cả mấy tỉ vậy.
Có lẽ là vì lần trước ở thôn Hưởng Thủy, Vương Lỗi không coi bọn họ ra gì. Tên âm binh cầm đầu lạnh lùng nhìn Vương Lỗi, giọng hằn học: "Chiêng quỷ của Diêm Vương chỉ có thể triệu hồi bọn ta hai lần, lần này đã là lần thứ hai. Bọn ta có thể giúp các ngươi một việc. Không nhận làm chuyện táng tận lương tâm và chuyện làm hại đến tính mạng người khác, chuyện vẽ đường cho hươu chạy lại càng không làm! Các ngươi có chuyện gì thì mau nói. Sau khi giúp các ngươi hoàn thành tâm nguyện, bọn ta sẽ thu hồi chiêng quỷ của Diêm Vương. Từ nay trở về sau, không còn liên quan!"
"Nếu không phải Lỗi gia ta có việc cần nhờ các ngươi thì vừa nghe cái giọng điệu đó của các ngươi, bố mày đã đánh các ngươi cho ra bã rồi!" Vương Lỗi cũng không phải người sợ phiền phức, nghe thấy đám âm binh nói thế bèn tức tối quát ầm lên.
"Quỷ gia xin đừng tức giận!" Bác Diệp rất am hiểu chuyện giảng hòa, thấy bầu không khí ngập mùi thuốc súng bèn lập tức mỉm cười giải vây: "Các vị quỷ gia, hôm nay chúng tôi mời các vị đến, đúng là muốn nhờ các vị giúp đỡ. Các vị có lẽ cũng đã nhìn ra, chúng tôi đang bị nhốt ở trong một cái trại ma, nên muốn nhờ các vị giúp đỡ. Nếu như tiểu nhân có thể sống sót đi ra ngoài, chắc chắn sẽ báo đáp ơn cứu mạng!"
Âm binh cầm đầu vẫn cố kỵ Vương Lỗi, chỉ hừ lạnh một tiếng, rồi nhìn về phía bác Diệp, giọng điệu đã dịu đi nhiều: "Trại ma này vượt ra khỏi phạm vi của tự nhiên, nên địa phủ bọn ta cũng không có cách nào để loại bỏ nó cả. Trên đời này còn có mấy cái nữa, bọn ta sao quản được hết! Nhưng nếu như các ngươi đã gõ chiêng quỷ của Diêm Vương rồi, bọn ta vẫn phải thực hiện lời hứa. Bọn ta không thể xóa bỏ nơi này, nhưng có thể giúp các ngươi tìm được âm hồn ở trong làng ra. Có điều..."
Âm binh cầm đầu nói đến đây, ngữ điệu đột nhiên trở nên nặng nề, y lạnh lùng quét mắt về phía chúng tôi, đoạn nói tiếp: "Sau khi bọn ta tìm được đám âm hồn này, các ngươi phải có một người dẫn đường đưa bọn họ ra khỏi làng, như vậy bọn ta mới có thể đưa bọn họ trở về âm phủ. Nhưng ta nói cho các ngươi biết, âm hồn ở đây không ít, số lượng e còn lớn hơn tưởng tượng của các ngươi rất nhiều. Làm người dẫn đường cho hồn ma, chỉ hơi bất cẩn thôi cũng có thể bị âm hồn đưa đi. Các ngươi phải nghĩ cho thật kĩ, quyết định xong thì báo lại cho ta!"
Người dẫn đường cho hồn ma, cũng chính là người phải đưa hồn ma hành quân, người sống chắc chắn không được, phải dùng ba hồn bảy phách để dẫn đường. Nhưng ba hồn bảy phách của con người lại rất yếu ớt, nếu như bị âm hồn phát hiện, ba hồn bảy phách sẽ bị bọn họ đưa đi, không thể nào về lại được cơ thể của mình nữa."
Tôi vừa nghĩ đến đây, Triệu Tử Long đã đứng dậy, nói với đám âm binh: "Các vị cứ tìm âm hồn ra đi, tôi sẽ làm người dẫn đường!"
"Được!" Âm binh cầm đầu gật gù, vung xích câu hồn trên tay một cái, đội ngũ âm binh phía sau y đã chia thành hai nhóm chạy về hai đầu trại.
Họ vừa chạy vừa vung xích câu hồn trong tay, tiếng xích câu hồn vang lên những tiếng "U u u" đầy chói tai, khiến người nghe cực kì khó chịu.
Đợi đến khi bọn họ đã chạy quanh một lượt cả trại ma, tôi nhìn thấy từng luồng âm khí toát ra từ dưới mặt đất. Những âm khí này sau khi chui lên, chen chúc ngưng tụ lại giữa không trung, tựa một tầng mây trắng dày.
Chẳng những khiến người ta ngột ngạt, chúng thậm chí còn khiến người ta cảm thấy rét lạnh toàn thân. Khoảnh khắc ấy, cảm giác như nhiệt độ của cả trại ma đã giảm xuống dưới không độ.
Chỉ trong một thời gian ngắn đã có ngày càng nhiều âm khí tụ lại. Âm khí nồng nặc đến độ che được cả ánh trăng.
Sau khi nhìn thấy đám âm hồn này đã tụ tập lại đông đủ, âm binh cầm đầu lạnh lùng mở miệng: "Âm hồn đã tìm được rồi, người dẫn đường cho hồn ma cầm lấy đèn lồng đỏ, dẫn bọn họ ra ngoài! Ta sẽ ở bên ngoài làng đợi bọn họ, chỉ cần bọn họ đi ra ngoài là bọn ta có thể đưa toàn bộ bọn họ về âm tào địa phủ!"
"Được!" Tôi thấy Tử Long định ra tay, bèn lập tức ngăn anh ấy lại: "Tử Long, từ bé đến lớn anh vẫn luôn bảo vệ em, lần này để em!"
Nói xong cũng không đợi anh ấy lên tiếng, tôi nhìn về phía Vương Lỗi, nói: "Lỗi gia, cầm giúp tôi hai cái đèn dẫn hồn lại đây với!"
"Ok! Anh Cửu, cứ yên tâm đi nhé, cho dù ba hồn bảy phách của cậu bị đưa đến âm tào địa phủ thì Lỗi gia ta vẫn có cách đưa cậu trở về!" Vương Lỗi vừa nói, vừa chạy về phía căn nhà sàn, thoăn thoắt lấy xuống một đôi đèn lồng đỏ.
Tử Long biết tính cách của tôi, cũng không khuyên tôi nữa, chỉ nhắc nhở tôi phải hết sức cẩn thận. Tôi "ừ" một tiếng rồi khoanh chân ngồi trên mặt đất, hai tay đồng thời kết thành thế tay Quan Âm, điểm vào huyệt Thái Dương hai bên, cao giọng niệm chú Xuất hồn: "Tinh hoa máu thịt, thiên đúc địa hồn; ba hồn bảy vía, là linh hồn ta; ta lấy đạo pháp, xin mượn pháp uy, giúp ta tách hồn; bảy vía rời thân, ba hồn rời thể; trong vòng một nén nhang, bảo vệ hồn vía thân thể ta, hồn vía trở về, thân xác thức tỉnh! Xuất!"
Sau khi tôi thét lên, chú Xuất hồn bắt đầu có tác dụng. Thân thể tôi đột nhiên run lên một cái, ý thức của tôi bỗng chốc mơ hồ hẳn đi. Tôi chỉ cảm thấy thân thể mình nhẹ tựa lông hồng, đang bay lơ lửng trong không trung.
Sau đó, tôi mở mắt ra, bắt đầu đứng dậy. Nhưng thân thể hiện giờ chỉ là hư ảo, không còn là thực thể nữa.
Đặc biệt là lúc nhìn thấy thân xác mình đang ngồi trên đất, trong lòng có một cảm giác cực kì khó tả, giống như nhìn thấy hình dạng của mình sau khi qua đời vậy.
"Anh Cửu, cẩn thận!" Vương Lỗi nhìn thấy tôi đã xuất hồn, bèn nhanh chóng dúi cặp đèn lồng đỏ vào trong tay tôi. Hai tay tôi cầm lấy đèn lồng đỏ, gật đầu, an ủi họ: "Tôi không sao, hãy tin tôi, nhớ bảo vệ thân xác tôi cho tốt đấy nhé!"
Diệp Đường và Lâm Y Y đều rất lo lắng cho tôi, vẻ mặt như muốn nói tôi phải hết sức cẩn thận.
Tôi "Ừ" một tiếng, nhấc đèn lồng đỏ đi về phía âm khí tụ tập. Mỗi một bước đi tôi đều có cảm giác như thân thể mình không hề có trọng lượng, bất cứ lúc nào cũng có thể bay lên khỏi mặt đất.
Tôi đi rất chậm, lúc đi đến phía bên dưới âm khí tụ tập, tôi bèn đứng ở vị trí trước nhất, cũng không dám quay đầu lại nhìn.
Tôi biết làm người dẫn đường cho hồn ma nguy hiểm cỡ nào, nên thân thể bất giác run lên một chặp, rồi mới cất giọng hô to: "Hồn muốn trở về, hồn về nơi nao? Ta đến dẫn đường, đưa hồn về nhà!"
Tôi vừa mới hét lên đã lập tức cảm giác được sau lưng tôi gió lạnh thổi từng cơn. Tôi không dám quay đầu lại nhìn, sợ bọn họ phát hiện ra tôi là người sống chỉ đang làm phép xuất hồn, nên đành phải từ từ tiến về phía trước.
Tôi vừa đi về phía trước, gió âm phía sau lại càng thốc mạnh không ngừng. Dù cho bây giờ trạng thái của tôi chỉ là hồn phách, nhưng trong lòng cũng cảm thấy chẳng dễ chịu chút nào.
Lúc quay đầu nhìn về phía đám Tử Long, tôi mới bất chợt phát hiện gương mặt họ đều đang lộ rõ vẻ kinh ngạc và khiếp sợ, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào âm khí sau lưng tôi.
Tôi không dám quay đầu lại nhìn, chỉ dám cúi gằm mặt nhìn bóng đen dưới đất. Vừa cúi xuống nhìn mà ba hồn bảy phách của tôi cũng suýt bay mất tiêu luôn.
Trên mặt đất, xuất hiện nhan nhản những bóng là bóng, không thể đếm rõ được rốt cuộc phía sau có bao nhiêu âm hồn. Nhưng nhìn số lượng đó tối thiểu cũng phải có đến hàng ngàn con!
Vừa nghĩ tới việc mình đang phải dẫn đường cho hàng ngàn âm hồn, tôi sợ toát cả mồ hôi, cả người căng cứng lại. Mỗi một bước đều cẩn thận như đang đi trên dây.
Tôi kìm nén hơi thở, không dám thở mạnh, tay xách theo đèn lồng đỏ đi về phía bên ngoài trại ma. Âm hồn phía sau lưng đều ngoan ngoãn đi theo tôi. Đi ròng rã chừng mười phút, cuối cùng tôi cũng bước chân ra khỏi lối ra của trại.
Vừa đi ra khỏi trại ma, tôi đã nhìn thấy đội âm binh đang đứng đợi ở phía trước mặt. Cho đến khi nhìn thấy bọn họ, tôi mới dám thở phào một hơi.
Nhưng chẳng ai ngờ được, tên âm binh cầm đầu đột nhiên lạnh lùng trừng tôi một cái, nhếch mép nở một nụ cười gian tà. Thoắt cái, tôi cảm thấy lông tơ trên người dựng hết cả lên, tai nghe thấy tiếng y lạnh lùng hô to: "Âm binh nghe lệnh, đưa toàn bộ âm hồn và người dẫn đường cho hồn ma về âm tào địa phủ!!!"

Bình Luận

0 Thảo luận