Tôi cũng nhìn chằm chằm từng động tĩnh trong ngôi nhà đó, đợi khoảng mười giây sau, cánh cửa của căn nhà mới mở ra.
Tôi thấy một ông cụ cầm theo một cây nến trắng. Khi nhìn thấy ánh sáng từ đèn pin của chúng tôi, ông cụ gằn giọng, hét vào mặt chúng tôi: “Cầu xin các người đừng đến thôn chúng tôi trộm đồ nữa, đều trộm sạch rồi, không còn gì nữa đâu, chỉ còn lại hai thằng già chúng tôi cùng với những ngôi mộ trong nhà thôi. Xin các người hãy tha cho chúng tôi đi.”
Tả Âm rất khôn ngoan, khi ông cụ đang nói chuyện, gã ta cố tình dùng đèn pin trong tay chiếu vào cái bóng của ông ta. Nhìn thấy trên mặt đất có bóng, lúc này mới đi đến chào hỏi: “Ông cụ à, chúng tôi không phải đến để trộm đồ, mà là đến giúp các người!”
Tôi cũng khá bất ngờ khi biết được rằng, tất cả các ngôi nhà trong cái thôn này đều không có người, chỉ còn độc hai người này sống ngay bên cạnh miếu Thành Hoàng.
“Không phải trộm đồ à? Vậy các người vào đây ngồi đi, ngoài trời lạnh đấy.” Ông cụ thấy bảo là không phải trộm đồ thì mời bọn tôi vào trong nhà ngồi.
Trong lòng tôi đầy những nghi ngờ, cũng muốn đi vào để xem thế nào, vì vậy cùng với người nhà họ Bạch đi vào. Ngay khi tôi bước vào mới phát hiện, trong căn nhà này không có mộ, chỉ có bàn và ghế dài, còn có một lò lửa, là một gia đình nông thôn rất bình thường.
Hai ông cụ sống trong ngôi nhà này đã lớn tuổi, chắc cũng trên bảy mươi rồi. Họ mặc trang phục Tôn Trung Sơn lỗi thời, trên quần áo đã có rất nhiều mảnh vá.
Sau khi chúng tôi ngồi xuống quanh bàn bát tiên, ông cụ đội mũ nhiệt tình tiếp đón chúng tôi: “Ông Trần à, rót cho bọn họ bát nước.”
“Vâng, thưa ông Bí thư.” Trong cuộc trò chuyện ngắn ngủi của họ, tôi mới biết rõ thân phận của cả hai. Ông cụ đội mũ chính là bí thư chi bộ cũ của thôn này. Còn ông cụ rót nước thì có mái tóc bạc dài nhưng rối bời, hơi giống Kim Mao Sư Vương.
“Ông Bí thư, ông nói thôn Hưởng Thủy các ông thường bị người tới trộm đồ, chuyện này là sao?” Tả Âm uống một ngụm nước rồi mới hỏi.
“Chao ôi!” Ông cụ Bí thư nghe hỏi vậy bèn thở dài một tiếng, châm một điếu thuốc lá, rít hai cái rồi mới nói: “Đúng vậy, mấy năm trước thường xuyên có người đến thôn chúng tôi trộm đồ, chỉ cần là đồ đáng giá đều bị lấy mất. Bây giờ chỉ còn lại hai ông già chúng tôi.”
Khi ông Bí thư nói đến đây, vẻ mặt trông đầy bất lực, mấy nếp nhăn trên trán càng hằn rõ hơn.
Khi ông cụ nói đến đây, Bạch Thừa Chí liền tiếp lời, “Ông Bí thư, ông nói ở thôn Hưởng Thủy này chỉ còn lại hai người các ông? Những người khác đã đi đâu? Cháu thấy ngôi làng của các ông thật kỳ lạ, nhà nào cũng đều xây một ngôi mộ ở trong nhà. Ông là người thế hệ trước, chắc hẳn cũng biết việc này rất xui xẻo, cũng là điều cấm kỵ trong mai táng.”
Không thể không nói, người trong những gia tộc kiểu này và kẻ từng lăn lộn trong giang hồ như Tả Âm đều vô cùng khôn khéo, từ đầu tới giờ đều không ngừng gợi chuyện để dụ ông Bí thư nói ra.
“Hầy!” Ông Bí thư than một tiếng, nói: “Trước đây thôn chúng tôi có ba mươi sáu hộ gia đình, cũng được xem là đông đúc. Nhưng sau khi trong làng xuất hiện bệnh dịch, tất cả đều chết rồi, gần như là chết hết!”
Khi ông Bí thư nói đến đây, mắt đã ươn ướt. Bạch Thừa Chí vội vàng an ủi, ông Bí thư lắc đầu cười nói: “Không sao, đều đã qua rồi. Tôi và ông Trần cũng coi như là nhặt được về một cái mạng. Chúng tôi đi ra ngoài để tìm bác sĩ, đợi khi chúng tôi tìm được bác sĩ trở lại thì mọi người đều chết hết rồi. Hai ông già chúng tôi không có sức đưa bọn họ lên núi chôn, vì vậy đành chôn bọn họ trong chính ngôi nhà của mình. Một ngôi mộ chôn cả một gia đình. Sau đó bọn trộm đến khoắng sạch cả cái thôn này.”
Khi nhớ lại chuyện quá khứ, cuối cùng ông cụ cũng không nhịn được, che mặt khóc nức nở. Tôi nhìn mà cảm thấy khó chịu trong lòng, giống như đang nghe kể về thôn Ma Câu mấy năm trước.
Cái sự tuyệt vọng khi không có ai giúp đỡ, khiến người ta chỉ có thể trơ mắt chấp nhận số mệnh. Tôi muốn an ủi ông Bí thư, nhưng Tả Âm đang ngồi ngay bên cạnh ông cụ. Tôi không dám làm bừa, sợ bứt dây động rừng.
“Không sao đâu, ông Bí thư! Mặc dù nhà họ Bạch của tôi không có nhiều tiền, nhưng cũng đủ để cho ông và ông Trần sau này không cần phải lo chuyện cơm áo gạo tiền.” Bạch Thừa Chí nắm lấy bàn tay thô ráp của ông Bí thư, nói ra lời hứa hẹn.
“Chàng trai trẻ, cảm ơn lòng tốt của cậu. Tôi và ông Trần muốn ở đây trông nom bọn họ, lá rụng về cội.” Ông cụ Bí thư lau nước mắt, khéo léo từ chối lòng tốt của Bạch Thừa Chí.
Lúc này Tả Âm lại tiếp lời, “Ông Bí thư, tôi nghe nói ở thôn các ông có một cái giếng. Nhưng chúng tôi tìm một hồi cũng không thấy có cái giếng nào cả.”
Ngay khi nghe vậy, tôi và Triệu Tử Long nhìn nhau một cách ăn ý. Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, bọn họ cũng đến tìm cái giếng đó.
Bây giờ tôi càng ngày càng tò mò, rốt cuộc cái giếng đó là thứ gì?
Khi Tả Âm hỏi thăm, tôi cũng đang nhìn chằm chằm vào ông cụ. Ông Bí thư nghe xong câu hỏi, thoáng sửng sốt rồi mới nói: “Giếng? Thôn chúng tôi không có giếng, từ trước đến nay chúng tôi đều lấy nước ở dòng sông cạnh thôn để dùng, trước giờ không đào giếng. Có phải các cậu tìm nhầm chỗ hay là bị người ta lừa rồi không?”
Trước khi vào thôn, thật ra tôi cũng đã quan sát qua cả thôn, đúng là không thấy cái giếng nào. Hơn nữa, quanh thôn có hai con sông chảy qua, nguồn nước phong phú, hoàn toàn không cần thiết phải đào giếng để lấy nước.
Nhưng tại sao người bí ẩn đó lại bảo chúng tôi đi tìm giếng? Với lại, người nhà họ Bạch cũng là vì cái giếng đó mà đến đây. Có điều này là tôi nghĩ mãi vẫn không thông!
“Vậy à …” Tả Âm không nhận được câu trả lời như mong muốn cũng không hề tỏ vẻ mất mát, vẫn khách sáo nói: “Ông Bí thư, ông không ngại nếu chúng tôi ở lại trong thôn vài ngày chứ? Đợi chúng tôi nghỉ ngơi vài ngày rồi sẽ rời đi.”
“Không thành vấn đề, các cậu cứ ở lại đi. Dù sao thường ngày cũng chỉ có hai ông già chúng tôi, có thêm vài người nữa cũng nhộn nhịp hơn. Chỉ là ở chỗ chúng tôi cái gì cũng không có, sợ là không tiếp đón các cậu chu đáo được.” Ông Bí thư khéo léo giải thích.
“Ông Bí thư nói quá lời rồi, ông cũng không cần phải lo cho chúng tôi đâu. Thôi, chúng tôi không làm phiền hai ông nữa, các ông nghỉ ngơi đi!” Bạch Thừa Chí đứng dậy chào, ông Bí thư bảo ông Trần tiễn chúng tôi ra ngoài.
Tôi cùng Triệu Tử Long và Vương Lỗi đi ra ngoài trước. Vừa đi đến cổng miếu Thành Hoàng thì bị Bạch Thừa Chí gọi lại: “Ba vị, thi thể của hai đệ tử chúng tôi vẫn còn treo ở đó, các vị không có gì để giải thích sao?”
Nghe thấy lời này, tôi biết có chuyện không hay rồi. Bọn họ chắc chắn cho rằng người là do chúng tôi giết. Vừa hay trước đó Vương Lỗi đã có một cuộc cãi vã với bọn họ.
Tôi đang định giải thích thì Vương Lỗi đã nói trước: “Người quang minh chính đại không nói vòng vo, Lỗi gia đây đã muốn giết người thì sẽ không chơi trò lén lén lút lút, mà sẽ ra tay trước mặt các người. Chỉ là giết hai con chó canh cổng mà thôi, Lỗi gia đây không thèm che giấu làm chi.”
Vương Lỗi nói vô cùng tự tin, hoàn toàn không có ý lừa bọn họ. Tôi thấy Bạch Thừa Chí nheo mắt lại, hình như đã bị chọc giận, tôi vội vàng hòa giải: “Tôi biết nhà họ Bạch các vị rất lợi hại, cho nên cũng sẽ không ngốc đến nỗi giết người của các vị. Thôn này lớn như vậy, anh cứ khẳng định không có ai khác như vậy sao?”
Bây giờ tôi không muốn gây chuyện, chỉ muốn tìm cái giếng, hoàn thành việc mà kẻ bí ẩn kia giao phó, sau đó cứu sư phụ rồi tìm Tả Âm trả thù.
Tôi tỏ rõ ý muốn nhân nhượng, nhưng đồng thời cũng đang nói cho bọn họ biết, chúng tôi không phải kẻ dễ bị ăn hiếp, không phải ai cũng có thể bắt nạt chúng tôi.
Tả Âm làm sao không nghe ra được ẩn ý trong lời nói của tôi, gã kéo Bạch Thừa Chí lại, bảo anh ta đừng nổi giận, sau đó mới nhìn tôi, “Được, tốt nhất là không phải do các vị giết! Nếu không chuyện này sẽ không kết thúc đơn giản vậy đâu. Đừng để chưa tìm thấy đồ thì đã bị mất đầu. Chỉ có điều, tôi cảm giác hình như tôi có quen biết cậu?”
Đối với mấy lời đe dọa trước đó của Tả Âm, tôi hoàn toàn không để trong lòng. Chỉ có những lời phía sau của gã ta là khiến tôi giật thót.
“Nhất định phải bình tĩnh, tuyệt đối không được để gã ta nhìn thấy sơ hở. Nếu không lần này chúng tôi sẽ thất bại trong gang tấc!”
Trong lòng tôi không ngừng nhắc nhở bản thân không được hoảng loạn. Ngay cả khi tôi đã căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi ướt đẫm, nhưng vẻ mặt tôi thì vẫn trông rất bình tĩnh, tôi mỉm cười đáp lời: “Tôi sinh ra đã là kẻ bình thường, mặt mũi trông lại càng bình thường, khuôn mặt đúng chuẩn đại chúng, có lẽ là anh nhận nhầm rồi.”
Tả Âm nhìn tôi, cười mà như không, nói: “Cậu nói cũng phải, nhưng tôi cũng nhắc nhở các cậu một câu, mưa bão sắp tới rồi. Nếu không có nơi nào tránh, nhà họ Bạch luôn hoan nghênh các cậu.”
“Cảm ơn ý tốt, cáo từ!” Tôi nắm tay thành quyền, rồi quay người lại, cùng bọn Triệu Tử Long rời đi. Chúng tôi quay trở lại ngôi nhà mà chúng tôi đã nghỉ ngơi lúc tối. Vương Lỗi xem giờ, còn một canh giờ nữa trời mới sáng, bèn bảo tôi và Triệu Tử Long tranh thủ ngủ một lát, cứ để anh ta gác đêm.
Khi trời sáng, những người trong nhà họ Bạch chắc chắn sẽ có hành động, chúng tôi cần có đủ tinh thần để ứng đối nên tôi và Triệu Tử Long cũng không khách sáo, tựa vào nhau ngủ thiếp đi.
Nhưng vừa ngủ đến khi trời mới tờ mờ sáng, Vương Lỗi đột nhiên chạy vào đánh thức chúng tôi: “Lý Sơ Cửu, Triệu Tử Long, mau tỉnh lại, người nhà họ Bạch lại chết rồi, thi thể bị treo trên cây liễu ở miếu Thành Hoàng, mặt cũng bị lột đi mất rồi. Với lại trong thôn càng có nhiều người đến!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận