Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 17: Tả Âm Hữu Dương

Ngày cập nhật : 2025-07-10 18:17:45
Chuyện này diễn ra quá đột ngột khiến tôi không kịp phản ứng. Tôi quay đầu nhìn, người ghìm cánh tay tôi chính là những người trong thôn.
“Mấy chú bắt cháu làm gì?”
Tôi giãy giụa nhưng không có tác dụng. Bọn họ quá khỏe, giữ tay tôi rất chặt.
“Thả em ấy ra!”
Triệu Tử Long nghe thấy tiếng tôi, lập tức quay đầu, trừng mắt nhìn bọn họ. Tay anh ấy túm lấy cổ tay của một người trong số họ, tôi nhìn thấy gân xanh trên cánh tay anh ta đều nổi hết lên.
Người đang giữ chặt tôi hình như bị bóp đau, tay còn lại của hắn đấm thẳng vào mặt Triệu Tử Long. Triệu Tự Long nghiêng đầu, dễ dàng tránh được nắm đấm. Tay anh ấy càng bóp mạnh hơn, giọng nói đầy phẫn nộ:
“Tôi nói, thả em ấy ra!”
Người bắt tôi đều là những người quen với lao động chân tay trong thôn. Từ nhỏ họ đã làm nông, sức khỏe đương nhiên không cần nói, vậy mà lại bị một Triệu Tử Long mười mấy tuổi bóp tay cho phải kêu đau. Ngược lại Triệu Tử Long vẫn rất bình tĩnh, rất ung dung.
“Này người anh em, cậu đừng nóng, nghe tôi nói hết đã.”
Ngay khi mọi người sắp đánh nhau, trưởng thôn đột nhiên hô lên:
“Vừa rồi tôi đã nói lại chuyện trong thôn cho hai vị cao nhân đây nghe, họ nói rằng, muốn giải quyết hồn quỷ của mẹ Sơ Cửu, thì phải có người dụ bà ấy ra. Hai vị đây cũng đã nói rồi, Sơ Cửu là con ruột của bà ấy, hổ dữ còn không ăn thịt con. Chúng tôi cũng đã bàn bạc xong xuôi, quyết định dùng Sơ Cửu để dụ bà ấy ra. Cậu yên tâm, hai vị đại sư này sẽ bảo vệ Sơ Cửu.”
“Không được!”
Triệu Tử Long không đồng ý:
“Mẹ của Sơ Cửu đã là quỷ hồn, không phải người sống. Nếu bọn họ không đối phó được thì chẳng phải sẽ hại tới Sơ Cửu sao?”
“Khốn nạn!”
Nào ngờ, Triệu Tử Long vừa dứt lời, lão trưởng thôn bèn đập mạnh tay xuống bàn, quát lớn:
“Một người ngoài như cậu, lẽ nào định nhúng tay vào chuyện của thôn Ma Câu chúng tôi sao? Tôi đã nói là quyết sẽ làm, không tới lượt một đứa nhãi ranh như cậu chõ mõm vào.”
Lão trưởng thôn là trưởng thôn nhiệm kỳ trước, cũng là kẻ đức cao vọng trọng trong thôn này, đến ngay cả trưởng thôn hiện tại cũng rất kính trọng ông ta.
“Ha ha!”
Triệu Tử Long không chút sợ hãi, cười lạnh lùng:
“Thôn của các người sống hay chết không liên quan mấy tới tôi, nhưng Lý Sơ Cửu, các người không thể động vào.”
“Cậu dám!”
Lão trưởng thôn bị Triệu Tử Long chọc tức bèn đứng dậy, chỉ tay vào anh ta, giận phát run. Đám trai tráng trong thôn cũng vây lấy Tử Long, chỉ đợi mệnh lệnh của lão trưởng thôn là ra tay.
Nói thật, tôi rất khâm phục Triệu Tử Long. Dù có nhiều người như vậy bao vây, anh ấy vẫn không hề nhượng bộ, ngược lại còn dám mặt đối mặt với lão trưởng thôn, ánh mắt sáng rực đầy quả cảm.
“Cụ ông này đừng giận, mọi người hiểu nhầm ý của hai anh em chúng tôi rồi.”
Đúng vào lúc tình hình vô cùng căng thẳng thì một trong hai người làm vàng mã lên tiếng, cười giảng hòa:
“Anh bạn nhỏ này, cậu hiểu nhầm rồi. Chúng tôi không định thật sự bắt Lý Sơ Cửu đi dụ mẹ cậu ta xuất hiện, chỉ là muốn dựa vào hình dạng của cậu ấy làm một hình nộm thôi. Hình nộm có hồn, có thể lừa được quỷ.”
“Đúng vậy, anh bạn nhỏ này, cậu hiểu nhầm rồi.”
Lúc này trưởng thôn cũng đứng ra hòa giải.
“Hơn nữa, người dân trong thôn cũng chỉ định muốn Lý Sơ Cửu đi, ý dân khó trái. Mặc dù cậu rất có chí khí nhưng cũng sẽ không đối đầu với toàn bộ người trong thôn chúng tôi, đúng không?”
Trưởng thôn nói rất khéo léo, vừa có thể cho Triệu Tử Long một cái cớ để đỡ xấu hổ, vừa có thể hòa hoãn cục diện căng thẳng hiện giờ. Tôi cũng thấy lo lắng, bởi nếu thật sự đánh nhau thì chắc chắn tôi và Triệu Tử Long sẽ bị đập chết.
Triệu Tử Long nhìn tôi, cuối cùng thỏa hiệp, cười nói:
“Sơ Cửu, không sao đâu, có anh!”
Ừm, tôi gật đầu. Lúc này, hai kẻ ghìm tôi mới buông ra. Tôi cử động cánh tay đã tê dại, cũng không có ý định bỏ chạy, nhưng bọn họ vẫn đứng sau lưng canh chừng tôi, chỉ sợ tôi chạy mất.
Ngay sau đó, người làm vàng mã lại lên tiếng:
“Sau giờ Tý, chúng tôi sẽ làm xong hình nộm của Lý Sơ Cửu. Làm hình nộm không phải là việc đơn giản, trong lúc chúng tôi làm thì không được để người khác làm phiền. Mọi người phải canh cửa cho cẩn thận, tuyệt đối không được để người khác xông vào. Ngoài ra, tôi cần hai đồng tử canh cửa. Làm như vậy là để bảo vệ hồn của Lý Sơ Cửu.”
Nghe tới việc cần hai đồng tử, dân trong thôn không dám mở miệng. Dù sao người làm vàng mã nói nghe rất tà dị, không ai dám để con trẻ của họ đi cả. Ai cũng ôm chặt con mình, sợ bị cướp đi mất.
Thôn trưởng thấy không có ai đồng ý bèn móc một ngàn tệ từ trong túi quần ra, đập lên bàn, nói:
“Ai chịu làm việc tốt, thưởng mỗi người năm trăm tệ. Đợi việc trong thôn chúng ta giải quyết xong, sẽ tặng thêm một con heo.”
Hồi đó, năm trăm tệ là có thể mua được một con nghé rồi.
“Trưởng thôn, đây là làm chuyện tốt cho thôn Ma Câu, để tôi bảo con trai nhà tôi làm cho.”
Quả nhiên, lập tức có một người phụ nữ trong thôn đẩy con của mình tới chỗ trưởng thôn.
Còn chưa đợi trưởng thôn lấy tiền thì bà ta đã cướp lấy năm trăm tệ, đếm mấy lần mới yên tâm.
Sau đó có thêm mấy người phụ nữ cũng tự nguyện giao con mình ra nhưng người làm vàng mã chỉ chọn hai đứa trẻ, đều khoảng bốn, năm tuổi, vừa hay một nam một nữ.
Mọi thứ đã chuẩn bị thỏa đáng. Trưởng thôn bảo tất cả mọi người rời khỏi nhà văn hóa, chỉ giữ lại tôi và đôi đồng nam, đồng nữ. Những người khác trông coi bên ngoài.
Trước khi đi, Triệu Tử Long đột nhiên ghé tai tôi nói nhỏ:
“Sơ Cửu, em nhất định phải nhớ kỹ. Nếu hình nộm làm xong, em không được để bọn họ vẽ…”
Tôi còn đang chăm chú lắng nghe, nào ngờ, Triệu Tử Long còn chưa nói hết thì đã bị người khác đẩy ra ngoài. Đợi đến khi tôi quay lại nhìn thì toàn bộ cửa của nhà văn hóa đã bị trưởng thôn đóng lại.
“Rốt cuộc vừa rồi Triệu Tử Long định nhắc nhở mình điều gì?”
Tôi còn đang suy nghĩ thì một trong hai người làm vàng mã đã lấy từ trong túi ra một nắm kẹo.
Kẹo được bọc bằng giấy da bò, là một khối đen xì xì, tỏa ra mùi rất kỳ dị.
Người làm vàng mã đưa cho hai đứa nhỏ ăn, sau đó bảo tôi ngồi xuống ghế, đồng thời mở chiếc hòm da màu đen bọn họ mang theo, lấy từ bên trong ra thanh trúc, giấy trắng và hồ dán…
Đợi sau khi tất cả các bước chuẩn bị xong, bọn họ lại lấy ra một lư hương nhỏ, đặt trước mặt tôi. Hai người họ mỗi người đốt một cây, bắt đầu quỳ lạy:
“Tổ sư gia ở trên, con Tả Âm, con Hữu Dương. Hôm nay quỳ xin tổ sư gia ban cho chúng con thần uy, giúp con làm hình nộm bằng giấy. Nhất bái tế thiên, nhị bái tế đất, tam bái tổ sư gia!”
Khi hai người này dập đầu khấn bái, tôi mới biết tên của bọn họ. Tên thật kỳ lạ, người hay nói tên là Tả Âm, tay hắn rất thô ráp, hơn nữa còn có rất nhiều vết dao cắt. Người còn lại trầm tính hơn, không nói chuyện tên Hữu Dương, tay hắn rất đẹp, trắng nõn giống như tay con gái.
Tế bái tổ sư gia xong, bọn họ cắm cây nhang màu đen trong tay vào lư hương trước mặt tôi. Sau đó, Tả Âm bắt đầu đan trúc.
Tay hắn đan rất thuần thục, chưa tới thời gian một nén nhang đã tạo ra một khung hình bằng trúc lớn bằng tôi.
Bọn họ phân công nhau làm việc. Sau khi Tả Âm dán giấy trắng lên, Hữu Dương bắt đầu vẽ. Họ bận rộn tới tận tối, Hữu Dương mới vẽ xong người nộm.
Người giấy này hoàn toàn được vẽ dựa theo người tôi, đến ngay cả màu sắc của quần áo cũng giống y hệt, sống động như thật.
Nhưng điều rất kỳ lạ là hắn vẽ mũi, miệng, tai, lông mày, còn cả hai má màu đỏ nhưng lại không vẽ mắt.
Ánh đèn hắt lên hình nộm giấy, khiến tôi bỗng thấy hoảng sợ. Hình nộm quá giống tôi, chỉ là không có bất kỳ biểu cảm gì, giống như người chết.
Cảm giác này giống như nhìn thấy chính bản thân mình nhưng không có mắt, càng nhìn, tôi lại càng cảm thấy rợn người.
Đúng lúc này, Hữu Dương nhân lúc tôi không chú ý đã giựt mạnh vài sợi tóc của tôi. Tôi nhăn mặt vì đau, cố chịu đựng không kêu ra miệng. Tôi muốn xem rốt cuộc hắn định làm gì.
Hắn để tóc tôi xuống bàn. Sau khi hỏi tôi ngày tháng năm sinh, hắn viết tên và ngày tháng năm sinh của tôi lên một tờ giấy màu vàng.
Tiếp đó, tôi lại nhìn thấy hắn lấy ra một sợi tóc bạc từ trong hòm da của hắn. Sợi tóc đó, tôi chỉ nhìn thoáng qua là biết của người già.
Điều khiến tôi không hiểu là hắn vò sợi tóc của tôi và sợi tóc bạc kia với nhau, rồi bọc lại bằng tờ giấy vàng đã ghi ngày tháng năm sinh của tôi để làm gì.
Cuối cùng hắn dùng kim đâm vào đầu ngón tay của tôi, để máu nhỏ xuống tờ giấy bọc những sợi tóc. Đợi sau khi làm xong, Hữu Dương đột nhiên quỳ xuống trước lư hương nhỏ, nói:
“Thanh trúc, giấy trắng làm tiểu nhân, vẽ da vẽ cốt khó vẽ hồn, máu tươi, tóc trắng tìm ba hồn, hồn giấu nhân gian nơi nào? Cầm bút vẽ mắt âm dương, là giấy là hồn cũng là người!”
Giọng Hữu Dương ào ào, tôi nghe cũng giật cả mình. Tôi còn chưa hoàn hồn thì Tả Âm đột nhiên đưa bút lông cho tôi, hét lên:
“Mắt của mình, tự vẽ! Nào, vẽ mắt cho hình nhân!”

Bình Luận

0 Thảo luận