Dựa vào kiến thức mà tôi có được, nếu như chỉ là mười tiểu quỷ bình thường thì khi không được sinh ra từ cơ thể mẹ, chúng sẽ không thể nào biến thành một đứa bé trắng trẻo, mập mạp như kia được.
Khi Diệp Chu Tinh nhắc tới hồn phách và linh trí, tôi mới nghĩ ra điều này. Mười tiểu quỷ, thực ra không phải là âm khí, mà chính là ba hồn bảy vía.
Ba hồn bảy vía này thông qua cơ thể âm nữ mười kiếp của Tuyết Mai mới biến thành một vong nhi đáng yêu.
Tôi vừa nói ra, Tử Long cũng hiểu ngay:
"Không sai, sao anh lại không nghĩ tới điều này! Chúng ta vẫn luôn nghĩ sai hướng, tưởng bọn họ định dùng tiểu quỷ hại Tuyết Mai hoặc là âm mưu hại chúng ta, nhưng mục đích thật sự của chúng chính là đứa bé này! Có được ba hồn bảy vía, cộng thêm âm nữ mười kiếp thì có thể trở thành vong nhi!"
"Có điều..."
Diệp Chu Tinh cắt ngang lời chúng tôi:
"Nếu là như vậy thì thầy bói quỷ muốn đứa bé làm gì? Vong nhi này không hề có oán khí, chỉ là một hồn thể thuần túy, không thể nào làm hại người khác được."
Khi Diệp Chu Tinh nói tới đây tôi cũng cảm thấy nghi ngờ. Nếu tên thầy bói quỷ thật sự muốn có được vong nhi này, thế rốt cuộc là lão muốn làm gì?
"Trời sắp sáng rồi, chúng ta phải giúp chị Tuyết Mai hồi phục lại đã! Bọn chúng đã phát hiện ra chúng ta, vậy chúng ta lại càng phải cẩn thận hơn!"
Tử Long thấy mọi người đều không nghĩ ra được gì, bèn nói ra đề nghị.
Nói xong anh ấy gật đầu với tôi rồi rời khỏi nhà chị Tuyết Mai. Tôi biết anh ấy đi giám sát cửa hàng rèn đối diện. Lâm Y Y vẫn đang nhìn chiếc bình, cười trêu chọc đứa bé bên trong!
Tôi nghĩ tới nhóm người bác Diệp vẫn đang ẩn núp bên ngoài thôn, bèn nói với Diệp Chu Tinh:
"Diệp Chu Tinh, chúng ta đã tìm được vị trí của quán trọ Tử Thi. Giờ cô đi báo bác Diệp dẫn theo người của Diệp gia lẳng lặng xuất phát tới đó trước, dọc đường đi để lại dấu hiệu. Đợi sau khi chúng tôi sắp xếp ổn thỏa cho chị Tuyết Mai và cả vong nhi này rồi sẽ lập tức đuổi theo mọi người ngay! Nhớ kỹ, phải dặn bọn họ cẩn thận. Rất có khả năng Chu Bát Tự cũng ở trong quán trọ Tử Thi!"
Diệp Chu Tinh chau mày hỏi tôi:
"Cậu chắc chắn về vị trí của quán trọ Tử Thi rồi chứ?"
"Ừ."
Tôi gật đầu, nói:
"Chắc hẳn không thể sai được, thợ làm vàng mã chẳng có lí do gì để lừa tôi cả."
"Được."
Diệp Chu Tinh lập tức đi thông báo cho đám người bác Diệp. Bọn họ đều đã đi cả, chỉ còn lại tôi và Lâm Y Y trong phòng khách.
Lâm Y Y rất thích trẻ con, cho nên không nỡ rời khỏi chiếc bình. Tôi nhắc nhở cô ấy:
"Y Y, tuyệt đối không được xé lá bùa dán trên chiếc bình, biết chưa?"
"Vâng, anh Cửu yên tâm đi."
Sau khi Lâm Y Y trả lời, tôi mới đi tới phòng của Tuyết Mai.
Toàn bộ cửa sổ trong phòng đều được mở ra, mùi tanh hôi cũng đã bay đi gần hết, chỉ có điều trong phòng vẫn còn hơi tan nát. Chị Tuyết Mai đang nằm ngủ trên giường.
Sắc mặt chị ấy vẫn khá tái nhợt, trông rất tiều tụy, như thể bị bệnh nặng mới khỏi. Nhưng hô hấp của chị ấy đã ổn định trở lại, trên gương mặt cũng dần dần có chút hồng hào.
Bị mười tiểu quỷ nhập vào cơ thể, chị ấy có thể sống sót được đã là quá may mắn. Cơ thể chị ấy chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng, ít nhất cũng phải tẩm bổ nửa năm mới có thể phục hồi.
Mạnh Doanh vẫn chưa về, e rằng vẫn còn đang đưa đám xác chết trôi tới Hoàng Hà. Vương Lỗi cũng đi cùng với anh ta. Tên Vương Lỗi kia rất gian manh, không chừng lại kiếm cớ chuồn mất rồi, hoặc là lúc này đã đi tìm người của Diệp gia cũng nên!
Hiện tại tôi đã hỏi thăm được vị trí của quán trọ Tử Thi, bởi vậy chỉ muốn đi tìm Chu Bát Tự ngay lập tức. Dù sao, tôi làm tất cả mọi việc cũng là vì muốn tìm và giết lão.
Nhưng giờ, phải đợi chị Tuyết Mai tỉnh lại rồi tính tiếp.
Cơ thể chị ấy đang rất yếu, lại còn là âm nữ mười kiếp, rất dễ bị những thứ không sạch sẽ ám vào người. Trên cửa sổ trong phòng và cả cửa ra vào, tôi đều dán bùa trấn hồn, âm hồn sẽ không dám xông vào. Sau khi làm xong mọi thứ, tiếng gà gáy trong thôn cũng vang lên, trời đã bắt đầu sáng.
Qua khung cửa sổ, ánh nắng mặt trời chiếu thẳng lên giường chị Tuyết Mai. Hấp thụ ánh nắng mặt trời có thể tăng dương khí cho chị ấy, cũng có thể giúp chị ấy mau tỉnh lại.
Khi tôi đi ra khỏi phòng chị Tuyết Mai, Diệp Chu Tinh đã nấu nướng xong. Tôi nhìn những món bày biện trên bàn, kinh ngạc thốt lên:
"Không ngờ Diệp đại tiểu thư còn biết nấu cơm. Chẳng giống với phong cách của cô chút nào. Đây là việc mà những kẻ hạ nhân như chúng tôi làm mới phải!"
"Lý Sơ Cửu, đủ rồi đấy!"
Tôi vừa mở miệng, Diệp Chu Tinh đã trừng mắt, nói:
"Muốn ăn thì ăn, không ăn thì tôi mang đi cho chó!"
"Sao lại vậy được? Phải ăn chứ, cho chó thì tiếc lắm! Hơn nữa, chó trong thôn Tiểu Nghĩa này đều chết cả rồi, cũng chẳng có để chờ cô cho ăn đâu!"
Tôi cười hì hì đáp lại.
"Câm miệng!"
Diệp Chu Tinh lạnh lùng quát. Lâm Y Y ở bên cạnh bật cười. Tôi vừa nhìn sang, cô nàng này đã vội vàng cắm đầu ăn.
Sau khi ăn tạm một ít, tôi nhờ Lâm Y Y bón đồ ăn cho Tuyết Mai. Sau đó, tôi mới hỏi Diệp Chu Tinh:
"Diệp đại tiểu thư, đám người bác Diệp đi chưa?"
"Đi rồi!"
Diệp Chu Tinh gật đầu, thản nhiên nói tiếp:
"Tôi đã dặn bọn họ để lại ký hiệu trên đường đi, tiện cho chúng ta tìm họ!"
"Vậy thì tốt rồi. Giờ Tử Long cũng đã đi giám sát! Chúng ta cứ lẳng lặng chờ đợi thôi, để xem ai không ngồi yên được trước!"
Tôi nghiến răng nói.
Nhưng khi tôi vừa dứt lời thì Tử Long đột nhiên đẩy cửa bước vào. Tôi nhìn Tử Long, vẻ mặt anh ấy rất sốt ruột, tôi bèn vội vàng hỏi:
"Anh Tử Long, sao vậy?"
"Sơ Cửu, không hay rồi, người thợ rèn biến mất rồi!"
Tử Long nói rất nhanh.
Khi nghe thấy tin này, tôi sửng sốt thốt lên:
"Cái gì? Người thợ rèn biến mất rồi sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh có nhìn nhầm không?"
"Không nhầm được, đúng là biến mất rồi!"
Tử Long gật đầu:
"Anh đã núp ở sân sau cửa hàng rèn để giám sát, nhưng đợi đến tận khi trời sáng vẫn không thấy người đi ra! Anh đợi thêm một lúc, vẫn không thấy có động tĩnh gì, anh mới đi vào trong nhà tìm, nhưng trong nhà đã không còn ai nữa rồi!"
Lời của Tử Long rất chắc chắn, vậy tức là trong nhà không còn ai thật rồi, điều đó cũng có nghĩa là đã xảy ra chuyện.
Tôi ngẫm nghĩ một hồi mới nói:
"Người thợ rèn của cửa hàng đó rèn móc tỳ bà. Móc tỳ bà có liên quan tới người của Diệp gia, giờ ông ta biến mất, có lẽ đã đi từ tối qua rồi."
Tôi không nói ra tên của Diệp Trường Phong. Dù sao ông ta cũng là ba của Diệp Chu Tinh. Cô ta lại rất nóng tính, nếu nghe được tin này thì chắc chắn sẽ không tránh khỏi một hồi chất vấn lẫn nhau.
May mà khi nghe thấy có liên quan tới người của Diệp gia, cô ta không hề hỏi gì. Nhưng Tử Long thì đột nhiên nhìn tôi, nghiêm mặt nói:
"Sơ Cửu, không chỉ có người của hàng rèn biến mất mà rất nhiều người trong thôn cũng không thấy đâu nữa!"
Tử Long nói vậy, tôi càng thêm giật mình. Chỉ trong một đêm, người của thôn Tiểu Nghĩa đã biến mất, rốt cuộc chuyện này là sao?
Tôi thấy ruột gan rối bời, sợ bị Chu Bát Tự phát hiện, càng sợ lão đã chạy mất. Tôi ngồi không yên, bèn chạy ra khỏi nhà.
Tôi chạy thật nhanh một vòng quanh thôn. Quả nhiên, hai phần ba các căn nhà đều đóng cửa.
Tôi quá rành tập tục của người trong thôn. Đã giờ này rồi, chắc chắn họ không thể còn nằm ở trên giường, chưa dậy mở cửa. Lí do duy nhất chính là, họ đã thật sự đi rồi.
Tôi bước lại gần vài căn nhà để quan sát kỹ hơn, bên trong không hề có người! Khi tôi đi tới cuối thôn thì thấy có mấy người dân đang tập trung ở chính giữa, hình như đang đào thứ gì đó.
Tôi thấy tò mò bèn đi tới xem. Bọn họ đang đào hang dưới đất. Cái hang đã được đào rất sâu, ít nhất cũng tầm hai mét.
Tôi không hiểu bèn kéo một người đứng bên cạnh hỏi:
"Này anh, các anh đang đào gì vậy?"
Người này thấy tôi là người ngoài thôn, soi tôi một lượt mới nói:
"Chúng tôi đang tự đào vận mệnh của chính mình..."
"Vận mệnh? Cái quái gì vậy? Vận mệnh mà cũng có thể đào được sao?"
Tôi tự nhủ trong lòng chứ không hề nói ra miệng. Ông anh kia đột nhiên hỏi tôi:
"Phải rồi, cậu nhóc, cậu tới đây làm gì vậy?"
Tôi cười trả lời:
"Em tới tìm anh Mạnh Doanh để báo ân. Anh ấy cứu mạng em, em đang đợi anh ấy cản thi trở về!"
"Vậy à?"
Tôi nói vậy, ông anh này mới không còn tỏ ra đề phòng tôi nữa. Anh ta trầm mặc rồi nói:
"Cậu nhóc, cậu mau đi đi, Mạnh Doanh sẽ không quay lại đâu! Người trong thôn đều sẽ rời đi, đây không phải là nơi cậu nên tới! Mau đi đi, nhân lúc trời còn chưa tối, nếu không sẽ không còn cơ hội đâu!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận