Khi nhìn thấy những ngôi mộ xác sống này, tôi đã ngây ngẩn cả người, cũng không phải do mộ được cất lên ngay trên tầng hai. Trước đây, lúc ở thôn Hưởng Thủy, đám hậu duệ của tộc Dạ Lang cũng đã dựng mồ mả ngay trong nhà bọn họ, nhưng làm vậy là để trấn áp đại trận Thiên Cương Địa Sát.
Điều làm tôi kinh ngạc là, không ngờ tôi có thể nhìn thấy mộ xác sống trong truyền thuyết ngay trên căn gác này.
Bùa trong tay tôi cháy rất nhanh, trong lúc tôi ngẩn người thì bùa đã cháy gần hết. Cả căn gác lại sắp sửa một lần nữa bị bóng tối nuốt chửng.
Đúng vào lúc này, tôi nhìn thấy trên bàn giữa căn phòng có chiếc đèn dầu, tôi nhanh tay thắp đèn lên, căn gác lại được chiếu sáng.
Đã có chuyện ở thôn Hưởng Thủy lúc trước làm kinh nghiệm, điều tôi lo lắng nhất là đám Tử Long sẽ bị chôn trong mộ xác sống.
Mộ xác sống khác với mộ đất của người Hán ở chỗ, họ xây mộ bằng đá, nhưng lại không bịt kín hết, mà nó giống như một cái động dựng lên bằng đá, miệng của động không bị lấp kín mà để mở...
Vậy nên, trước mặt tôi xuất hiện bốn cửa động tối hun hút. Bốn ngôi mộ có hình hộp chữ nhật, không biết sâu đến đâu, còn rộng thì chừng mét rưỡi, cao chỉ chừng một mét, đây là mẫu mộ xác sống rất điển hình.
Trên đường đến Miêu Cương, bác Diệp đã kể cho chúng tôi nghe về mộ xác sống. Chuyện kể rằng Miêu Cương có một nhánh người Miêu rất thần bí, họ đặt những người đang cận kề cái chết vào mộ xác sống đã chuẩn bị từ trước.
Bọn họ cũng sẽ bỏ vào trong đó một ít thức ăn và nước uống. Nhưng khi thức ăn và nước uống không còn được tiếp tế nữa thì người bên trong không chết vì nguyên nhân trước đó thì cũng sẽ bị chết đói.
Mà dương khí trên cơ thể những người sắp chết rất yếu ớt. Bọn họ đều đã trong tình trạng dầu cạn đèn tắt, âm hồn rất dễ nhập vào trong cơ thể họ. Âm hồn hại chết họ rồi sẽ chiếm lấy cơ thể của họ, nhằm mượn xác hoàn hồn. Nhưng đó chỉ là chấp niệm của những âm hồn sau khi chết muốn được hồi sinh, chuyện hoàn hồn không thể nào xảy ra.
Còn những người bị âm hồn hại chết sẽ dễ biến thành âm thi. Trong môi trường đặc thù có thể giữ cho xác thịt không bị thối rữa.
Khi nghĩ tới điều này, tôi mới gật mình hiểu ra, cụ bà này chính là tộc người Miêu mà chúng tôi tìm kiếm.
Nhìn mấy cửa động tối đen kia, tôi không khỏi chột dạ, nhưng vẫn kiên quyết bưng đèn dầu bước tới.
Vừa lại gần cửa động, thoạt tiên tôi trông thấy một đôi chân. Tôi không nhìn thấy được nửa thân trên của người đang nằm trong đó, càng không thấy được khuôn mặt.
Hơn nữa, tôi để ý thấy đôi giày mà người này đang đi chính là kiểu giày vải mà bà cụ kia khâu.
Mà sự quái dị của đôi giày vải này thì tôi đã được nếm trải một phen.
Tôi nín thở, chầm chậm tiến sát tới cửa động, vừa tới gần mùi xác chết đã xộc thẳng vào mũi.
Thứ mùi này không chỉ thối, còn khiến người ta ngộp thở. Nhưng mộ xác sống này quá sâu, tôi không nhìn rõ được bên trong, đành đưa đèn dầu lại gần hơn để rọi vào.
Nhưng cây đèn dầu của tôi vừa đưa vào trong miệng ngôi mộ, bên trong đột nhiên thốc ra một cơn gió lạnh, tức thì thổi tắt ngọn đèn dầu trên tay tôi.
Đúng vào khoảnh khắc ngọn đèn dầu bị thổi tắt, tôi trông thấy một đôi mắt xanh rờn xuất hiện trong ngôi mộ, hệt như một đôi mắt quỷ.
Khi nhìn thấy đôi mắt ấy, tôi giật mình lùi lại một bước, cầm bùa định đốt đèn lên. Nhưng bất thường ở chỗ, bất kể tôi làm thế nào cũng không thắp sáng được ngọn đèn dầu trở lại.
Căn gác lúc này chìm trong bóng tối đặc quánh, cũng không biết gió từ đâu thổi tới, khiến tôi có cảm giác lạnh lẽo vây lấy, sống lưng lạnh toát, như thể đang có một con ma liên tục phả hơi lạnh sau lưng tôi!
Nhất là khi nhìn thấy đôi mắt xanh trong ngôi mộ, cả người tôi nổi hết da gà.
Tôi cũng hoảng hồn, cứ cảm thấy khó chịu, bèn chầm chậm lùi về phía cầu thang. Nhưng vừa bước lùi lại, đôi mắt xanh trong mộ xác sống kia đột nhiên càng lại gần miệng ngôi mộ hơn, ngay sau đó thì tôi nghe thấy một tiếng kêu "meo"!
Giữa cảnh tối đen lặng ngắt, bất thình lình có tiếng mèo kêu, đúng là làm người ta phải sợ đến khiếp vía.
Nhưng bình tĩnh lại rồi, tâm lí tôi cũng thả lỏng hơn. Là mèo, không phải thứ gì không sạch sẽ!
Vào lúc tôi thầm thở phào, lại có đôi mắt xanh nhờn nhợt hiện ra từ ba cửa mộ xác sống còn lại.
Tất thảy bốn đôi mắt xanh lét đều nhìn tôi chằm chằm, từ từ đi ra từ miệng ngôi mộ xác sống, vừa tới cửa động thì chúng đồng loạt dừng lại, nhìn tôi.
Mới đầu tôi còn chưa thấy sợ, nhưng nhìn lâu một hồi thì tôi lại thấy hơi sởn gai ốc. Mèo là loài động vật có linh tính, thuộc tính âm, có thể kết nối với thế giới tâm linh.
Trong những cặp mắt của chúng toát ra sự u oán và phẫn nộ. Ngoài sự yên ắng có thể nghe thấy được tiếng thở của chính mình ra, tôi còn nghe thấy tiếng nhe nanh gầm gừ đầy tức giận của chúng.
Nói thật, tôi cũng khiếp đảm khi đối mặt với cảnh tượng kì dị này. Nhưng tôi không thể đi được, tôi phải xem xem trong mấy ngôi mộ xác sống này có phải là đám Tử Long hay không!
Ý thức được điều này nên tôi lại thử thắp sáng ngọn đèn dầu trong tay lần nữa. Không ngờ lần này bấc đèn đã cháy.
Ngọn đèn dầu vừa sáng lên, tôi đã nhìn thấy rõ lũ mèo nơi cửa động của mấy ngôi mộ xác sống chính là lũ mèo đen tôi gặp ở dưới chân cầu thang lúc trước. Chúng đang ngồi cả trên chân xác chết, đồng loạt nhìn tôi.
Lũ mèo đen này chắc là do cụ bà nuôi.
Sau khi đèn dầu sáng lên, ánh sáng xanh trong mắt chúng cũng mất đi. Nhất là thứ âm khí lạnh lẽo vừa rồi còn vảng vất trên căn gác này cũng tan biến theo.
Nhưng tôi cũng không có thời gian để tâm nhiều vậy, phát hoảng vì bị đám mèo đen này nhìn chằm chằm, tôi dứt khoát xông thẳng tới, định lôi thi thể ra xem rốt cuộc là ai?
Nhưng vừa xông đến thì đám mèo đen bỗng đứng phắt dậy, xồ tới nhe răng nhếch mép gầm gừ, móng vuốt sắc nhọn cào về phía tay tôi.
May mà tôi phản ứng nhanh, vội vàng lùi về sau một bước. Tôi vừa lùi lại, bốn con mèo đen đều ngẩng hết đầu lên, kêu meo meo không ngừng.
Tiếng kêu đó mới đầu còn rất bình thường, nhưng được một lúc thì bỗng trở nên gay gắt và chói tai, giống như tiếng gào khóc vậy.
"Chó gào khóc, người sắp chết! Mèo kêu khóc, hồn sắp về! Không hay..."
Nghe thấy tiếng mèo kêu như tiếng khóc này, tôi lập tức rủa thầm trong bụng, nhưng còn chưa kịp phản ứng lại thì mắt của đám mèo đen này bắt đầu chảy máu, hơn nữa chúng còn cắn vào mắt cá chân của xác chết.
Cũng không biết có phải là ảo giác không, nhưng vào lúc mà lũ mèo cắn mắt cá chân của mấy xác chết, hình như tôi nhìn thấy chân xác chết động đậy.
Đặc biệt là ở miệng vết thương mà lũ mèo cắn có máu tươi chảy ra! Người chết rồi thì máu sẽ không còn lưu thông. Cũng có thể nói, người này mới chết cách đây không lâu, hoặc là vẫn còn sống!
Nhưng tôi vừa nghĩ đến đây, đám mèo đen bỗng nhiên ngã lăn ra đất, cả người co giật, mắt, mũi và còn cả tai nữa, đều bắt đầu ứa ra máu.
Nhất là miệng chúng đều sùi bọt mép, giống như bị trúng độc vậy.
Cũng trong khoảnh khắc này, chân của mấy xác chết run rẩy một trận, sau đó từ từ trượt ra ngoài, giống như mấy xác chết đang trườn vậy.
Đầu tiên là hai chân của xác chết từ từ thò ra trước, lúc thò đến phần đầu gối thì bỗng có một đôi bàn tay trắng bệch chìa ra, nắm chặt lấy hai bên miệng của ngôi mộ. Hai tay dùng lực, toàn bộ cơ thể lập tức trượt ra khỏi mộ đá.
Lúc mà mấy cái xác trườn ra ngoài, tôi đã thấy rõ hơn, không phải là đám Tử Long, mà là người Miêu. Trong bốn xác sống, có già có trẻ, người lớn tuổi nhất khoảng sáu bảy mươi tuổi, trẻ nhất là hai người thanh niên, một nam một nữ.
Nhìn bộ dạng này, có lẽ bọn họ là người nhà của cụ bà kia.
Tôi không nhìn ra được bọn họ đã chết bao lâu rồi, nhưng thi thể của bọn họ không toát ra mùi thối rữa nào, chỉ có mùi hôi của xác chết. Đến cả mắt của bọn họ cũng không khác người sống là mấy, chỉ là không có thần sắc gì hết, trông rất trống rỗng.
Cảm giác này cũng giống như người vừa mới chết đứng sờ sờ trước mặt.
Nhưng bọn họ đều đang nhìn chằm chằm tôi, trong lòng tôi có hơi nao nao. Điều đáng sợ nhất của âm thi không phải là sức lực của chúng, mà là trên xác của bọn chúng có độc.
Tôi vừa cảnh giác cao độ vừa lùi về sau, nào ngờ đám xác chết kia bỗng di chuyển, tốc độ nhanh kinh người, trực tiếp chặn lấy đầu cầu thang, không cho tôi đi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận