"Cái gì? Sơ Cửu, cháu muốn dùng thuật Thiên Lôi?" Bác Diệp nghe thấy vậy, lập tức thốt lên vì bất ngờ. Ánh mắt bác ấy nhìn tôi đầy kinh ngạc.
"Vâng!" Tôi gật đầu cười, nói: "Nếu cái cây này không bị phá hủy, nó vẫn sẽ làm hại người. Cháu biết tình hình bên trong, toàn bộ đều là huyết cổ. Nếu đám huyết cổ này bay ra ngoài thì sẽ hại chết rất nhiều người. Hơn nữa, quan tài cổ trùng còn không bị phá hủy thì tiên linh bà vẫn sẽ cai trị trại Cổ Miêu này. Mặc dù cổ thuật rất đáng sợ, nhưng nó cũng là một sự đau khổ đối với những người tộc Cổ Miêu. Nếu không có tiên linh bà, bọn họ có thể sống một cách tự do. Trên thế giới này có thần linh, nhưng tiên linh bà thì không phải, bà ta chỉ là một thứ tà ma mà thôi. Cái kiểu thống trị ngu muội này sẽ còn tiếp tục qua nhiều thế hệ. Còn một lý do khác, cháu muốn bổ đôi cái cây khô này là để bắt tiên linh bà nói cho cháu biết tung tích của Tử Long!"
Khi tôi nói đến đây, bác Diệp hiểu ý gật đầu, nói: "Nhưng mà Sơ Cửu à, thuật Thiên Lôi là đạo thuật thượng thừa, nếu không có tu vi nhất định thì không thể khống chế nổi. Đạo thuật này cần mượn sức mạnh của tổ sư gia, cháu mà thất bại thì sẽ bị phản phệ. Nếu Thiên Lôi không đánh trúng cây này thì sẽ đánh chết cháu! Thật ra bác thấy, nếu không chắc chắn thì chúng ta dùng lửa thiêu rụi cái cây này đi!"
Tôi biết điều lo lắng của bác Diệp, bác ấy lo lắng tu vi của tôi không đủ. Thật ra tôi cũng không có mấy tự tin. Dẫu sao thì đây cũng là đạo thuật cần mượn sức mạnh của tổ sư gia, của tự nhiên, là sức mạnh vô cực vô hạn, tu vi không đủ tuyệt đối không thể khống chế được.
Năm đó sư phụ Tiêu Dao Tử trốn trong quan tài của nhà tôi đã dùng thuật hô phong hoán vũ mới cứu sống sư phụ và ông nội tôi. Tôi đã theo sư phụ học đạo hơn bảy năm, tôi tin mình có thể.
Tôi cười nói: "Bác Diệp, vì vậy cháu mới cần bác giúp cháu. Cháu tin bác, cũng tin bản thân mình."
Tôi nhìn bác Diệp bằng ánh mắt vô cùng kiên quyết, không chút tránh né. Bác Diệp nhìn thẳng vào mắt tôi, cuối cùng gật đầu: "Được! Cháu là hi vọng của phái Huyền Chân, nếu không thể khống chế nổi thuật Thiên Lôi thì cũng là số trời đã định!"
"Vâng!"
Thấy bác Diệp đồng ý, tôi mới lấy nhang ra, trên người tôi đã không còn lá bùa nào. Tôi cắm nhang ở bốn hướng đông tây nam bắc, bác Diệp thì giúp tôi bày trận nhang bằng tiền Ngũ Đế, tức dùng sợi dây đỏ xâu tiền Ngũ Đế lại rồi quấn lên cây nhang.
Sau khi chuẩn bị xong, tôi mới ngồi khoanh chân trên mặt đất, bác Diệp cũng ngồi khoanh chân trên mặt đất, nhưng là ngồi bên ngoài trận nhang để giúp tôi duy trì đạo pháp.
Bác ấy đốt ba cây nhang đưa cho tôi, hỏi: "Sơ Cửu, chuẩn bị xong chưa?"
"Vâng!" Tôi gật đầu, nhắm mắt lại, một tay cầm ba nén nhang, một tay cầm thước trấn hồn, hai tay bắt chéo nhau, bắt đầu đọc chú tế bái tổ sư gia: "Tổ sư gia tại thượng, đệ tử phái Huyền Chân Lý Sơ Cửu, hôm nay thắp nhang cầu xin tổ sư gia ban cho sức mạnh, trợ giúp đệ tử trảm tà ma, trừ ma vệ đạo. Tam thỉnh tam giáo..."
Tôi vừa nói xong thì cúi đầu ba lần, bác Diệp cũng làm theo tôi.
Sau khi bái lạy tổ sư gia, tôi chống một chân, đứng bật dậy, hai tay thi triển kiếm pháp Thất tinh cương, hai chân đạp theo bộ pháp của Thất tinh kiếm, lên xuống qua lại trong trận nhang.
Sau khi tôi đánh xong bộ kiếm pháp, tôi cũng đã vẽ ra một hình Thái cực bát quái trên mặt đất bằng mũi chân. Ngay khi vẽ xong, hai chân tôi lại bắt chéo nhau, quay về thế ngồi khoanh chân.
Ngay khi tôi ngồi xuống, đồng thời cũng cắn rách đầu lưỡi, phun máu tươi lên thước trấn hồn và ba nén nhang, tiếp đó tôi bắt đầu đọc chú Thiên Lôi: "Đô thiên đại lôi công, sấm sét chấn động hư không. Thiên binh vạn tướng biến mất, cường thần ác ma không khuất phục, Ngũ Lôi phá hỏa rồi tan biến. Kính xin Thái thượng lão quân giáng xuống thần binh, khẩn cấp như lệnh! Một đạo Ngũ Lôi, chia trời tách đất, yêu tà bị đánh chết, quỷ quái hóa thành tro tàn. Hung thần gặp sấm không còn mạng, ác ma gặp sấm hồn tiêu tan. Tốc xuống, tốc xuống, Ngọc hoàng có lệnh, các loại quỷ quái, toàn bộ mất mạng, tôi xin Thái thượng lão quân cấp cấp nghe lệnh. Thiên Lôi chú, phá!"
Sau khi đọc xong câu thần chú của thuật Thiên Lôi, tôi đã phun ra một ngụm máu, đồng thời cảm thấy tu vi trong cơ thể tôi như là đã bị vét sạch.
Người tôi nhũn ra, không còn chút sức lực, trên trán không ngừng đổ mồ hôi. Nếu không phải trong cơ thể còn có một luồng chân khí chống đỡ, e là tôi đã bất tỉnh nhân sự.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng việc sử dụng đạo thuật cao cấp này sẽ tiêu hao nhiều sức lức đến vậy. Bây giờ cho dù muốn tôi sử dụng một đạo thuật đơn giản cũng là lực bất tòng tâm!
Bác Diệp thấy tôi đã đọc xong thần chú Thiên Lôi, ngay lập tức hét lên một tiếng "được", đồng thời bước vào trận nhang, nhận lấy thước trấn hồn và ba nén nhang trong tay tôi, nói: "Sơ Cửu, phần còn lại cứ giao cho lão già này, cháu nghỉ ngơi một lát đi!"
"Vâng." Quả thật tôi đã không thể chịu đựng nổi nữa, cũng không có cậy mạnh, lập tức lui ra. Tôi vừa lui ra khỏi trận nhang thì đứng không vững được nữa, may mà Lâm Y Y đã đỡ lấy tôi.
Bác Diệp cắm ba nén nhang xuống đất, hai tay cầm thước trấn hồn, sau khi tam thỉnh tam giáo tổ sư gia, quát lớn: "Thuật Thiên Lôi, hiện!"
Giọng bác ấy vang dội như tiếng sấm, ngay sau đó, một đám mây đen đột nhiên xuất hiện trên bầu trời đêm sáng trong. Đám mây đen đó đã che mất mặt trăng, toàn bộ trại lập tức tối đen.
Những đám mây đen ngày càng dày hơn, chỉ chốc lát sau, một cảm giác ngột ngạt vì bị đè nén bởi những đám mây đen cuồn cuộn ập tới. Sau đó, xung quanh bắt đầu nổi gió.
Cơn gió bất chợt này ban đầu vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng chỉ sau một phút, nó bắt đầu trở nên cuồng bạo, thổi bay tất cả tro bụi trên mặt đất, thậm chí thổi quần áo chúng tôi giật phần phật.
Chỉ trong nháy mắt, cát đá bay đầy trời, gió thổi mạnh đến nỗi tôi không thể mở nổi mắt.
"Mưa rồi!" Lúc này, Lâm Y Y đột nhiên nhỏ giọng kêu lên, còn đưa tay ra để hứng lấy hạt mưa. Tôi ngẩng đầu lên, những hạt mưa rơi trên mặt tôi, rất mát mẻ.
Đặc biệt là nơi những đám mây đen tụ lại, xuất hiện tiếng sàn sạt của tia điện xoẹt qua, như thể có vô số các tia điện chạy qua chạy lại giữa những đám mây đen. Sự xuất hiện của tia chớp này, soi sáng cả bầu trời tối đen.
Mà tôi thì lại cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, thuật Thiên Lôi thành công rồi! Không bao lâu nữa sấm sét sẽ đánh xuống!
Gió càng thổi càng mạnh, mưa càng rơi càng lớn, trắng xóa cả bầu trời. Gió thổi làm màn mưa bị lệch đi về đằng đông.
Ầm!
Đúng vào lúc này, một tiếng sấm đánh vang lên giữa bầu trời đêm. Âm thanh này giống như vang vọng ngay trong đầu chúng tôi, khiến tai tôi ù ù rất khó chịu.
Lâm Y Y cũng bị sấm sét dọa cho sợ hãi bấu chặt tôi. Hai tay bịt tai sợ hãi nhìn lên bầu trời đêm. Trên khuôn mặt nhỏ bé vừa sợ hãi vừa mong chờ.
Bác Diệp vẫn đang duy trì đạo thuật cho thuật Thiên Lôi, nhưng đạo hạnh của bác ấy không bằng tôi, sấm sét hình thành rất chậm, còn chưa có vẻ gì là sẽ đánh xuống.
Sắc mặt bác Diệp đã trắng bệch, trên trán đổ đầy mồ hôi, trông rất yếu ớt.
"Anh Cửu, anh mau nhìn..." Lúc tôi đang nhìn chằm chằm bác Diệp, Lâm Y Y đột nhiên chỉ vào cái cây khô, gọi tôi.
Tôi lập tức nhìn qua, cây khô bắt đầu mọc ra rất nhiều chồi xanh. Những chồi xanh đó đang phát triển rất nhanh chóng, giống như dây leo, rậm rạp chằng chịt quấn lấy cây khô.
Chỉ trong hai ba phút ngắn ngủi, cái cây khô héo đó giống như đang nghênh đón mùa xuân. Đặc biệt là trên những dây leo đó thậm chí còn mọc ra nụ hoa.
Tôi vô cùng kinh ngạc, Lâm Y Y thì hoảng sợ kêu lên, kéo góc áo của tôi nói: "Anh Cửu, mỗi lần mẹ sống lại, những nụ đó sẽ nở hoa! Vì vậy..."
Lâm Y Y chưa nói hết câu, tôi cũng nhận ra rằng tình hình đã trở nên không ổn, bèn hét lên với bác Diệp: "Bác Diệp, không còn thời gian nữa rồi, mau dẫn Thiên Lôi xuống!"
Bác Diệp không quay đầu lại, ngẩng đầu nhìn những thay đổi của cây khô, phun một ngụm máu lên thước trấn hồn, quát to: "Lấy máu của tôi hiến tế, cầu xin tổ sư gia ban sức mạnh, sống vì đạo pháp, chết vì đạo nghĩa. Giữa cái sống và cái chết, Thiên Lôi xuất hiện!"
Tu vi của bác Diệp đã chống đỡ đến cùng cực. Sau khi đọc xong câu chú ngữ, cả người bác lập tức ngã xuống đất, miệng không ngừng thở dốc, đôi mắt bác thì vẫn nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm.
Khi tôi nhìn lên, đúng lúc đó, một tiếng sấm nổ vang giữa những đám mây đen. Ngay sau đó, tia sét đột ngột giáng xuống...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận