Ngay khi cánh cửa mở ra, tôi thấy một người mặt mày tái nhợt đứng ở cửa. Lúc này trời vẫn còn khuya, trời rất tối, nhưng tôi vẫn có thể thấy rõ khuôn mặt tái nhợt của anh ấy không có tý sinh lực nào.
Hai bên gò má của anh ấy còn bôi má đỏ. Khi nhìn thấy tôi, anh ấy mỉm cười kỳ lạ, vẫy tay gọi tôi: “Sơ Cửu, đi theo tôi…”
Động tác của anh ấy rất cứng, khi tay giơ lên, tôi còn nghe thấy tiếng “rắc rắc”.
Ừ, tôi không có bất kỳ do dự nào, như thể từ tận đáy lòng tôi, có một tiếng nói không ngừng thúc giục tôi đi theo anh ấy. Tôi bước ra khỏi bậc cửa thì người đó bắt đầu dẫn đường ở phía trước.
Anh ấy bước đi rất kỳ lạ, giống như một con rối, nhưng tốc độ rất nhanh, chân của anh ấy giống như bước trên gió. Người tôi còn rất yếu, không thể theo kịp bước chân của anh ấy.
Anh ấy đi trước một lúc, sẽ dừng lại đợi tôi, quay lại mỉm cười với tôi một cách ma quái: “Sơ Cửu đi theo tôi.”
Tôi đi không nhanh, đi được một lúc thì phát hiện người này trông giống hệt tôi, hình như chính là hình nộm đó.
Nhưng thật kỳ lạ là trong thâm tâm tôi lại coi nó như người sống, tin anh ấy một cách khó hiểu.
Anh ấy đưa tôi đến sau núi, sau núi vẫn đầy sương trắng. Ngay khi tôi bước vào phạm vi sau núi thì lập tức toàn thân thấy lạnh căm căm, vừa đi vừa run cầm cập.
Sau khi đi được gần nửa tiếng, hình nộm dừng lại trước mộ mẹ tôi. Xác chết của đám dơi trước mộ mẹ tôi bắt đầu thối rữa, mùi hôi thối đó thật sự khiến người ta muốn nôn.
Tôi nhớ lúc trước có một trận mưa lớn ở trong thôn, nhưng kỳ lạ thay, ở sau núi lại không có dấu vết mưa nào, đất bùn trên mộ vẫn khô cong.
Tôi ngơ ngẩn nhìn ngôi mộ của mẹ tôi. Ngôi mộ hoàn toàn không có một ngọn cỏ. Nhiều ngày như vậy mà thậm chí một mầm cỏ cũng không có sao.
Càng kỳ quái hơn nữa là trong phạm vi một mét xung quanh ngôi mộ cũng không có ngọn cỏ nào. Toàn bộ cỏ dại gần ngôi mộ trước đó đều khô héo.
“Mẹ, mọi người đi rồi, bỏ lại con một mình ở trên đời này. Mẹ, con xuống với mẹ đây!” Đúng lúc này, hình nộm đó bỗng nhiên quỳ xuống, thương tâm gào khóc.
Tôi cũng không biết tại sao, khi nó quỳ xuống tôi cũng quỳ xuống theo, như thể những gì nó nói chính là điều mà bình thường tôi không dám nói ra. Hơn nữa càng kỳ quái hơn là nó không hề mở miệng, nhưng giọng nói thương tâm này không biết từ đâu vang lên trong lòng tôi.
Ông nội nói với tôi, tôi là đàn ông, vì vậy tôi luôn giữ những sự yếu đuối này trong lòng. Bây giờ hình nộm đã nói ra, trong lòng tôi bỗng nhiên cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Người nhà của tôi đều đã bị hại chết, bây giờ chỉ còn tôi là người duy nhất còn đang cố trốn chạy. Sự mệt mỏi và sợ hãi đó, cuối cùng cũng khiến tôi không thể nhịn được mà bật khóc.
“Mẹ, Sơ Cửu rất mệt, Sơ Cửu đi theo mẹ đây!” Hình nộm lại nói, lời nói của nó không có bất kỳ cảm xúc nào, nhưng tôi lại vô cùng đau lòng.
Là sự tuyệt vọng, tuyệt vọng muốn chết.
Khi tôi nhìn hình nộm, hình nộm cũng đang nhìn tôi, nó mỉm cười rất kỳ quái. Mắt nó đột nhiên chớp một cái, tôi thấy có máu chảy ra từ mắt nó, giống như ảo giác.
Khi mắt nó chảy ra máu, trên má tôi cũng có một chất lỏng ấm áp chảy xuống. Tôi chạm tay vào thấy ướt nhẹp, hóa ra tôi đang khóc.
“Mẹ, Sơ Cửu đi xuống làm bạn với mẹ đây!” Khi tôi ngẩn người, hình nộm bất ngờ nhặt một hòn đá trên mặt đất. Tôi cũng bắt chước theo động tác của nó, nhặt một hòn đá.
Khi tôi giơ hòn đá lên, hình nộm bắt đầu cầm hòn đá đập vào đầu mình. Tôi cũng học theo động tác của nó, cầm hòn đá đập vào đầu tôi.
“A!”
Vừa đập một cái, tôi lập tức kêu lên đau đớn, cơ thể tôi cũng rùng mình một cái, đột nhiên tỉnh táo trở lại. Vừa thấy trong tay mình cầm hòn đá để tự sát, tôi lập tức định vứt hòn đá đi.
Nhưng càng quỷ quái hơn là tay tôi dường như không còn thuộc quyền khống chế của tôi, vẫn cầm hòn đá đập vào đầu mình liên tục.
“Đừng… Đừng, anh muốn hại tôi!” Tôi hoảng, ý thức đã thanh tỉnh, nhưng cơ thể vẫn không do tôi khống chế.
“Mọi người đều bỏ rơi con, con không muốn sống một mình, con muốn đi theo mọi người, ha ha…” Nào ngờ hình nộm bỗng nhiên cười lớn. Hòn đá trong tay nó đập mạnh vào đầu, cú đập lần này rất mạnh, mạnh đến nỗi tạo ra một cái lỗ trên đầu. Không có máu thịt văng tung tóe, tôi chỉ nhìn thấy mảnh giấy trắng bị rách toạt và mấy đoạn tre bị gãy.
Cơ thể tôi cũng làm y nguyên theo hình nộm, cầm chắc hòn đá, từ từ đập về phía đầu tôi.
Nhưng lúc này tôi đã sợ đến cực độ, con ngươi tôi co lại, bàn tay đang cầm hòn đá cũng run rẩy dữ dội, “Đừng, tôi không muốn chết, mau dừng lại!”
Tôi không có cách nào khác, chỉ có thể không ngừng la hét muốn tay tôi dừng lại. Nhưng hoàn toàn không có tác dụng, hòn đá đó vẫn đập mạnh xuống.
Lúc tôi sợ hãi nhắm mắt lại, cổ tay đột nhiên bị giữ chặt. Khi tôi mở mắt ra thì thấy Triệu Tử Long xuất hiện, cầm một sợi dây đỏ quấn quanh cổ tay tôi.
Động tác của anh ấy rất nhanh, trong khi anh ấy cầm sợi dây đỏ quấn quanh cổ tay tôi thì đồng thời cũng giẫm hình nộm đang nằm bẹp dí dưới chân. Sau khi trói xong tay của tôi lại, anh ấy cầm đầu kia của sợi dây đỏ quấn quanh cổ tay của hình nộm.
Hình nộm đang giãy giụa là vậy, nhưng vừa bị buộc sợi dây đỏ vào xong thì nằm bất động trên mặt đất. Tôi vẫn chưa hoàn hồn thì Triệu Tử Long đã ngồi xếp bằng ở giữa chúng tôi.
Anh ấy đốt một lá bùa màu vàng, rồi nhanh chóng đốt nhang lên cắm trước mặt. Sau đó lại lấy ra một lá bùa màu vàng đốt cháy, mồm bắt đầu niệm chú: “Linh hồn lang thang đang ở nơi nào? Ba hồn giáng xuống, bảy vía mau đến; là bờ sông hay hoang dã, là miếu thờ hay thôn trang; nhà tù hay cung điện; chốn núi rừng hay mộ phần; sợ bóng sợ gió, chân hồn thất lạc, nay xin thần núi, năm vị tướng quân. Cổng trời mở ra, cổng đất mở ra, đồng tử ngàn dặm đưa hồn về, kẻ mất hồn Lý Sơ Cửu. Hồn đâu quay lại, thành tâm khẩn cầu Thái thượng lão quân tốc tốc theo lệnh! Sát!”
Tiếng “Sát” đó của Triệu Tử Long giống như tiếng sấm, khiến cơ thể tôi run lên. Sau khi anh ấy niệm chú gọi hồn xong, tôi thấy trán anh ấy toát đầy mồ hôi, sắc mặt cũng tái nhợt.
Đạo hạnh của anh ấy không đủ, chỉ đang miễn cưỡng gọi hồn cho tôi!
Trong lúc tôi vẫn đang ngây người thì anh ấy bỗng nhiên mở to mắt, hét vào mặt tôi: “Sơ Cửu, gọi hồn của em đi! Nhất định phải gọi được hồn của em về trước khi mặt trời mọc, nếu không thì hồn mệnh của em không bao giờ quay trở lại được nữa!”
Tôi thấy anh ấy có lẽ kiên trì không được bao lâu, ở phía chân trời đã có ánh sáng. Tôi không dám coi thường, bắt đầu gọi to: “Hồn mệnh của tôi, mau quay lại, mau quay lại…”
Tôi không biết phải gọi như thế nào, cho nên đã gọi bừa một hồi. Nhưng Triệu Tử Long không ngăn tôi, điều đó cho thấy tôi gọi như thế là có tác dụng.
Tôi mới đầu gọi được hai lần, nhưng không cảm thấy có gì bất thường. Đợi đến khi tôi gọi lần thứ ba, ý thức trong tôi bắt đầu mơ hồ, cơ thể bắt đầu run lên cầm cập.
Tôi càng gọi càng mệt mỏi, gọi đến khàn giọng, cảm thấy cổ họng mình như sắp bốc khói. Mà bầu trời đã bắt đầu chuyển sang màu trắng sáng của bình minh, chỉ vài phút nữa, mặt trời sẽ vượt qua khỏi đỉnh núi.
Nhưng hồn mệnh của tôi vẫn không muốn rời khỏi cơ thể của hình nộm, hình nộm lúc trước vẫn ở trong trạng thái bất động. Khi tôi gọi hồn, nó bắt đầu vùng vẫy, cố gắng giằng đứt sợi dây đỏ.
Triệu Tử Long thấy mặt trời sắp ló rạng, sắc mặt lập tức thay đổi, nhưng cũng ngay lâph tức bình tĩnh trở lại, cắn rách đầu ngón tay, giữ chặt đầu hình nộm, vạch ngang trên mắt nó một cái, để lại một đường máu.
Gần như cùng lúc, khi đôi mắt của hình nộm bị che kín bởi máu của Triệu Tử Long, tôi bỗng thấy một làn khói trắng chui ra khỏi cơ thể của hình nộm, men theo sợi dây đỏ buộc cổ tay chúng tôi, chui vào trong cơ thể của tôi.
Chỉ mất vài giây, mặt trời đã leo qua đỉnh núi, tỏa ánh sáng xuống mọi nơi, mang lại cho người ta cảm giác rất ấm áp.
Mà làn khói màu trắng vừa chui vào người tôi, tôi lập tức cảm thấy cơ thể mình như bị thứ gì đó đập mạnh, vô cùng đau đớn, tôi ngã ra trên mặt đất, cả người co giật.
Triệu Tử Long cũng rất yếu ớt, mệt mỏi ngã xuống bên cạnh tôi, khuôn mặt tái nhợt. Sau khoảng ba bốn chục phút, cơn đau của tôi mới biến mất.
“Sơ Cửu, thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên anh sử dụng thuật gọi hồn, lo lắng đến quên mất việc phải dùng máu tươi phong ấn mắt của hình nộm! Đôi mắt của hình nộm là nơi giấu hồn. Cũng may tổ sư gia hiển linh, chúng ta đã thành công gọi hồn của em trở lại!” Triệu Tử Long cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng sáng.
“Cảm ơn anh!” Tôi không biết phải làm sao để bày tỏ sự cảm kích của mình, chỉ có thể nói cảm ơn.
Triệu Tử Long lắc đầu, gắng gượng đứng dậy, nói: “Đi thôi, mộ của mẹ em ngày càng đáng sợ, không có ngọn cỏ nào mọc trên mộ, chắc là bà ấy sắp chui ra khỏi quan tài rồi! Hồn mệnh của em đã trở về, chúng ta nhất định phải lập tức tìm được sư phụ của anh và ông nội của em. Nếu không tìm thấy, anh sẽ đưa em rời khỏi thôn này. Những ngày tháng yên bình trong cái thôn này không còn nhiều nữa đâu!”
Triệu Tử Long nói xong thì định đốt cháy hình nộm, nhưng còn chưa châm lửa, anh ấy bỗng nhìn chằm chằm vào lưng hình nộm giống như phát hiện ra điều gì đó, rồi đột nhiên quay lại hỏi tôi: “Tên thật của ông nội em là gì?”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận