Khi sấm sét đánh xuống mặt đất, cả người tôi nhảy lên theo bản năng, định né tránh dòng điện, bởi vì cảm giác bị điện giật thật sự rất khó chịu.
Nhưng tôi vẫn bị dòng điện đánh trúng. Cả người tôi tê rần, ngã thẳng xuống đất. Cảm giác tê dại diễn ra rất ngắn ngủi, đợi sau khi cảm giác này biến mất, tôi đứng dậy ngay.
Cùng lúc đó, đám mây đen đã che mặt trăng cũng tan đi mất. Ánh trăng lại chiếu xuống mặt đất, nhưng có phần nhợt nhạt, ảm đạm.
Còn chiếc đèn trời da người treo mấy cái đầu người kia, lửa ma trên chiếc đèn càng cháy mạnh hơn. Hơi nóng tỏa ra từ ngọn lửa ma không ngừng bốc lên chiếc đèn, khiến nó càng bay cao hơn.
Dây xích sắt phía dưới cũng bị kéo căng thêm, phát ra những tiếng loảng xoảng, giống như có thể bị giật đứt khỏi chiếc khoen đồng gắn trên mặt đất bất cứ lúc nào.
Lúc này tôi mới nhìn ra chiếc đèn trời treo đầu người này là một loại trận pháp kỳ quái.
Mặt đất vẫn đang rung chuyển. Những viên đá nhỏ trên mặt đất đã bắt đầu nhảy lên, giống như có thứ gì đó sắp bò ra khỏi lòng đất.
Tôi thấy đoàn người phía trước mặt vẫn không nói gì, cũng không ra tay bèn vội vàng chạy tới chỗ chiếc đèn có mấy người Tử Long, định thả bọn họ ra.
Nhưng khi tôi đi tới nơi thì phát hiện dây xích sắt đã được khóa chết với khoen đồng. Trừ khi dùng vũ khí thật sắc bén chém đứt, nếu không sẽ không có cách nào cả.
Dây xích này to bằng cổ tay, Thước Trấn Hồn của tôi có chém một năm thì cũng không thể nào chém đứt được.
Chẳng trách đám thầy phép không cứu được bọn họ, có lẽ chính là vì nguyên nhân này.
"Sơ Cửu, chạy đi, mặc kệ bọn anh, cố gắng tiếp tục sống!"
Khi tôi đang trầm tư nghĩ cách thì Tử Long ở trên không trung đột nhiên hét lên với tôi.
"Lý Sơ Cửu, cậu đi đi, mặc kệ chúng tôi, nếu không cậu cũng sẽ chết đấy!"
Diệp Chu Tinh cũng hét lên.
Tôi ngẩng đầu nhìn bọn họ, cười bất lực:
"Tôi không đi nổi nữa rồi, chúng ta đã cùng tới, vậy có đi sẽ cùng đi!"
"Đệ tử Linh tộc nghe lệnh, Lý Sơ Cửu chính là tội đồ của Linh tộc ta! Lập tức đi bắt nó mang về Linh tộc, để nó chịu sự xét xử!"
Đúng lúc này, một giọng nói uy nghiêm, hùng hồn vang lên từ bên trong chiếc kiệu.
Khi nghe thấy giọng nói đó, cả người tôi bất giác run rẩy. Tôi đã quá quen thuộc với giọng nói này. Bởi tôi từng khắc ghi kỹ lưỡng nó trong đầu, không ngừng nhắc nhở chính mình, cả đời này cũng không được quên.
Bởi vì đây chính là giọng nói của tôn chủ Linh tộc. Năm đó ở thôn Ma Câu, lão ta bắt mẹ tôi đi, trừng phạt người dân trong thôn. Khi đó tôi đã tự nhủ phải khắc sâu giọng nói này trong đầu, có chết cũng không quên.
Không ngờ lão ta đã đến thật. Đương nhiên rồi, lão đến là để giết tôi mà.
Đám đệ tử Linh tộc nghe thấy mệnh lệnh của tôn chủ thì đồng loạt đáp lời, sau đó lao thẳng về phía tôi.
Tôi cầm chặt Thước Trấn Hồn, chuẩn bị liều mạng một phen. Nhưng khi bọn họ mới lao lên giữa chừng, mặt đất bỗng rung chuyển mạnh mẽ, giống như đang xảy ra một cơn động đất.
Tình huống xuất hiện đột ngột khiến toàn bộ chúng tôi đều khựng lại. Và rồi tôi nhìn thấy đất đá phía dưới chiếc đèn trời da người không ngừng bị lật lên.
Một giây sau, tôi đã nhìn thấy cảnh tượng rúng động nhất trong cuộc đời này của mình.
Khi đất đá bị lật lên, tôi nhìn thấy từng bộ xương người bò ra khỏi lòng đất. Những bộ xương này rất hoàn chỉnh, không hề bị rơi rụng ra, mặc dù trên những khung xương đó không có chút máu thịt hay cơ bắp nào. Những khung xương đen xì hoàn toàn trống rỗng, hệt như những bộ xương mô hình ở trong phòng thí nghiệm.
Những bộ xương này chui ra khỏi lòng đất rồi đứng dậy. Chỉ mới bốn, năm phút trôi qua, tôi đã nhìn thấy có cả trăm bộ xương khô đang đứng trên mặt đất.
Chúng đứng sát vào nhau, đầu lắc qua lắc lại, tôi nghe thấy cả tiếng rắc rắc vang lên. Đó là tiếng xương cốt vận động. Bọn chúng ngủ say dưới lòng đất, giờ đây đều đã bị chiếc đèn trời da người đánh thức.
Những hốc mắt đen ngòm nhìn tôi. Chỉ một cái nhìn đã khiến da dầu tôi tê rần.
Cảnh tượng này thật sự quá đáng sợ, tôi cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh. Những thi thể này sau khi phần thịt bị phân hủy hết, phần xương cốt cũng không hề bị mục ra mà vẫn giữ được hình thái hoàn chỉnh.
Chứng tỏ oán khí của bọn họ không hề tiêu tan, điều đó cũng có liên quan tới việc quán trọ Tử Thi trấn áp họ.
Khi tôi tưởng bọn họ định tấn công mình thì tôi lại được chứng kiến một cảnh tượng vô cùng khủng khiếp. Những bộ xương này nhìn lên đèn trời da người, sau đó, bọn họ bắt đầu bám theo dây xích sắt leo lên.
Trông họ không khác gì những con kiến, từng con bò theo dây xích lên chiếc đèn trời. Cảnh tượng này thật sự khiến người ta phải rúng động và kinh ngạc.
Tôi đã từng gặp một đám âm thi khủng bố, cũng từng gặp oán quỷ, nhưng thứ duy nhất chưa gặp bao giờ chính là những bộ hài cốt có thể vận động.
Không biết bọn họ đã chết bao nhiêu năm, quần áo trên người đã mục hết. Nhất là những phần xương đã chuyển màu đen xì của họ trông như có thể vụn thành bột bất cứ lúc nào.
Nhưng khi nhìn thấy bọn họ leo lên dây xích sắt, thực sự khiến người ta có cảm giác, những bộ xương của họ thật chắc chắn.
Tôi càng nhìn càng cảm thấy rợn người. Không chỉ có tôi mà những đệ tử Linh tộc ở đối diện cũng hoàn toàn giật mình sợ hãi khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Có lẽ bọn họ cũng chưa bao giờ chứng kiến điều tương tự.
Bọn họ thậm chí quên luôn việc phải tấn công tôi, tất cả chỉ đứng đó, ngẩng đầu nhìn những bộ xương vẫn đang không ngừng leo lên sợi dây xích sắt giống như một đám kiến bị xâu thành một chuỗi.
Đám xương khô này trèo rất nhanh, một lúc sau đã trèo kín cả sợi xích dài mười mét này. Bọn họ không bò tới chỗ mấy người Tử Long mà bò lên chiếc đèn treo đầu người có lửa ma đang cháy rừng rực.
Sau khi bò lên, bọn họ bao vây lấy ngọn lửa ma, mở rộng hàm răng đã không còn tý máu thịt nào, bắt đầu không ngừng táp về phía ngọn lửa.
Người sáng suốt có thể nhận ra hành động này của bọn họ là đang thổi lửa. Nhưng bọn họ chỉ là những bộ xương khô, làm sao có thể thổi ra khí?
Ngay sau đó tôi lại nhận ra rằng, kiến thức của mình vẫn quá nông cạn. Khi bọn họ liên tục thổi khí vào lửa ma, tôi nhìn thấy từ trong miệng họ xuất hiện oán khí màu xanh u ám.
Oán khí được thổi ra, ngọn lửa ma lập tức bốc lên cao hơn một mét, như thể sắp đốt luôn cả chiếc đèn trời da người.
Tôi hoàn toàn không ngờ tới rằng, những bộ xương khô này lại có oán khí. Những oán khí ẩn trong xương cốt của họ, dù được chôn đến cả ngàn năm thì xương của họ cũng không bị tan rã.
Khi tôi còn đang khiếp sợ thì chiếc lồng đèn lại bay cao lên. Khí được sản sinh từ lửa ma không ngừng giải phóng vào chiếc đèn da người. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, lực phồng của chiếc đèn đã tăng thêm gấp bội.
Dây xích sắt được móc vào chiếc khoen đồng, khoen đồng được đóng vào mặt đất, vô cùng chắc chắn. Sau khi đèn trời da người phồng lên thì dây xích sắt to bằng cổ tay đột nhiên phát ra tiếng két.
Dây xích đã kéo căng, như muốn bứt cả khoen đồng dưới đất lên. Chu Bát Tự lợi dụng đèn trời một cách rất khéo léo. Lão biết chỉ dựa vào sức người thì không thể lôi khoen đồng lên được, chỉ có dựa vào lực nâng của đèn mới có thể kéo nó lên.
Mà khi tôi nhìn chằm chằm vào cái khoen đồng thì những bộ xương phía trên cũng bắt đầu rơi xuống lộp bộp. Hình như oán khí trong người bọn họ đã được thổi hết vào ngọn lửa ma. Không còn oán khí, những bộ xương sẽ bị tan rã.
Chúng rơi xuống từ độ cao hơn mười mét, lập tức bị vỡ thành bột. Trong chớp mắt, bụi trắng bay khắp bốn bề.
Đám bột xương trắng chặn mất tầm nhìn của tôi. Tôi đã không còn nhìn rõ đám người Linh tộc ở đối diện nữa. Nhưng Tử Long luôn chú ý tới tình hình của tôi, thấy tình thế thay đổi, anh ấy lập tức hét lên:
"Sơ Cửu, đi ngay cho anh! Đi! Em còn không đi thì Triệu Tử Long có hóa làm ma cũng sẽ không nhận em làm anh em nữa. Mau đi đi, đi ngay khi vẫn còn cơ hội."
Tử Long đã nổi giận, tiếng hét đã chứa đựng sự tức giận. Tôi ngẩng đầu nhìn, nhưng đã không còn thấy rõ anh ấy nữa.
Tôi không biết phải chọn lựa thế nào. Nếu như tôi quay người bỏ chạy, có khi vẫn còn cơ hội để sống sót, nhưng bọn họ chắc chắn sẽ không có cơ hội nào nữa.
Nếu tôi không chạy thì có thể tôi sẽ không còn cơ hội nhưng bọn họ lại còn cơ hội cuối cùng. Dù sao, người mà tôn chủ Linh tộc muốn giết là tôi.
Nếu tôi tự nguyện đi theo họ, chưa biết chừng ông ta sẽ tha cho anh ấy.
"Lý Sơ Cửu, mau chạy đi, cửa địa ngục sắp bị mở ra rồi! Cửa địa ngục, chỉ có đèn trời da người mới có thể mở ra. Cậu phải sống, cậu là hi vọng cuối cùng của phái Huyền Chân."
Lúc này bác Diệp cũng hét lên.
Bựt!
Ngay khi bác Diệp hét lên, chiếc khoen đồng trên mặt đất đã không chịu nổi nữa. Nó đã bị chiếc đèn trời giật lên khỏi mặt đất.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận